Sau khi tra điểm xong, cả nhà đều vui vẻ, khoa xã hội ở đại học Kim Thành đều lấy điểm rất cao, Kỷ Vi vừa trên điểm chuẩn, quan trọng nhất đại học Kim Thành vẫn ở trong thành phố, cách trường Nhất Trung Kim Thành cũ không xa, điều đó cũng có nghĩa là không cần phải đi xa để học.
Kỷ Vi lấy điện thoại ra tám chuyện với Liêu Mân.
Tối hôm qua Liêu Mân đã tra điểm rồi, cao hơn Kỷ Vi mười lăm điểm, cũng đăng ký vào đại học Kim Thành.
Triệu Cận Sinh cũng học tại đại học Kim Thành, Chu Mục đăng ký một trường ở thành phố B. Thành phố B cách Kim Thành cũng gần, chỉ khoảng 1 tiếng đi xe, không tính xa.
Ba bạn từng cùng phòng với Kỷ Vi, ngoại trừ Đỗ Nhược thì hai người kia đều đi nơi khác học.
Bạn học nói chuyện cả sáng nay vô cùng náo nhiệt, nội dung tất cả đều là điểm số, bạn mới bạn cũ ai ai cũng thông báo, wechat lên đến gần 900 tin. Hầu hết mọi người đều dựa vào sức bình thường mà phát huy, chỉ có một số ít là thi thất bại, giáo viên chủ nhiệm cũng nhắn tin chúc mừng các học trò của mình.
Bạn học ai ai cũng cảm ơn công dạy dỗ của thầy cô, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Chu Mục lập nhóm bốn người nhắn tin, ở trong nhóm than thở.
Chu Mục: 【 Sao mình biết được sẽ thiếu hai điểm cơ chứ, còn thấp hơn Kỷ Vi nữa! 】
Liêu Mân: 【 Ha ha ha ha, tiểu khả ái là ban xã hội, điểm đầu vào đương nhiên thấp hơn một chút rồi, cậu đâu phải không biết ở Đại Kim (1) chủ yếu tuyển ban tự nhiên chứ. 】
(1) Đại Kim: viết tắt của Đại học Kim Thành
Triệu Cận Sinh: 【 Cậu chấp nhận sự thật đi. 】
Kỷ Vi: 【 Bình thường đều là cậu cao hơn mình mà….】
Chu Mục: 【 Ha ha, chắc là vì mẹ mình luôn muốn đem mình đi qua thành phố B nên mỗi tối đều cầu nguyện đó mà. 】
Mẹ của Chu Mục thường xuyên ở thành phố B để công tác, thời gian sống ở Kim Thành còn ít hơn nhiều, trong nhà vẫn chỉ có hai cha con cậu cùng sống với nhau. Nguyện vọng hai của Chu Mục là một trường đại học ở thành phố B, này thì tốt rồi, rất hợp ý mẹ cậu.
Kỷ Vi nhìn Chu Mục than thở trong nhóm chat thì nhịn không được cười, Lâm Trứ ở bên cạnh đứng dậy, đi ngang qua người cô, theo phản xạ Kỷ Vi liền cầm lấy cổ tay anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Trứ cúi đầu hỏi: “Sao nào?”
Kỷ Vi lắc tay anh, cất giọng mềm mại hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Lên lầu.” Lâm Trứ thong thả trả lời, sau đó tầm mắt lại lạc vào điện thoại mà cô đang cầm trong tay, “Em ngồi đây chơi đi, anh lên đó một lát.”
Kỷ Vi siết nhẹ cổ tay anh rồi mới buông ra, Lâm Trứ cho tay vào túi quần, đi về phía cầu thang, Kỷ Vi nhìn chằm chằm bóng lưng anh cho đến tận khi nó biến mất ở khúc ngoặc.
Vốn dĩ Kỷ Vi định đi lên theo, sau suy nghĩ lại không thể lúc nào cũng vội vàng như thế, vì lẽ đó cô tiếp tục cùng bạn học nói chuyện phiếm. Ngày trước cô không hay vào nhóm chat của lớp lắm, nhưng vào giây phút tốt nghiệp này, hồi ức cùng những người bạn đó lại xuất hiện, vì vậy cô quyết định chia sẻ, tâm sự để ôn lại những kỷ niệm đó, lâu lâu lại thêm vào vài lời phát biểu vui vẻ.
Bạn học trong lớp cũng khá thích Kỷ Vi, nhìn thấy cô gửi icon đều sẽ tag cô, cùng vui đùa hai ba câu, cũng có người trêu chọc Triệu Cận Sinh vì hôm tỏ tình sau khi thi xong ngày hôm đó, những tất cả cũng chỉ là lời vui vẻ. Triệu Cận Sinh gửi một cái icon vác đại đao đi: 【 Tất cả tránh ra, ông đây tàn sát hết. 】
【 Ai da, ha ha, tui lại sợ quá cơ. 】
【 Bạn đẹp trai (2), xin lưu lại mạng cún cho tui nha. 】
(2) Ở đây từ gốc là 班草, mình search thì nó có nghĩa là bạn nam đẹp trai nhất lớp, mình cũng không biết edit sao cho hợp lý nữa vì hình như mình chưa nghe từ này, ai đó giúp mình với, mình cảm ơn nhiều.
【 Tế @Kỷ Vi ra nè, xem cậu còn dám xuống tay không nhá? 】
【 Lôi kéo @ Kỷ Vi chắn lại, tụi mình có cá chép vàng Kỷ Vi đó nha. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Ha ha, kéo cậu ấy ra cũng không dùng được. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Tới lấy mạng cún đây….】
Nói chuyện qua lại với nhau rồi chẳng mấy chốc toát lên vẻ ái muội, Kỷ Vi thấy nhiều người tag cô như vậy thì cũng không có mặt mũi đáp lại, vì thế thoát ra tiếp tục đọc những cuộc trò chuyện ở nhóm khác.
Chơi điện thoại sẽ dễ bị nghiện, đặc biệt là sau khi tra điểm xong.
Đến tầm giữa trưa, Lâm Trứ bước từ trên lầu xuống, đưa mắt nhìn Kỷ Vi còn ngồi trên sô pha chơi điện thoại, khóe môi cô hơi cong lên, ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím, cô mặc một cái quần đùi, khoanh chân ngồi trên sô pha, cả người dựa vào tay vịn.
Dì Trần bước từ trong bếp ra, nhìn thấy vậy thì cười nói với Lâm Trứ: “Xem điểm xong thì con bé cứ ngồi đó chơi điện thoại thôi, không biết nói gì mà vui vẻ quá, miệng lúc nào cũng cười, hình như tình hình tốt lắm.”
“Chắc không phải là đang yêu đương chứ?” Dì Trần cười bỏ thêm một câu.
Sắc mặt Lâm Trứ đen đi, anh đi lên trước vòng qua phía sau, cúi người lấy điện thoại của Kỷ Vi, cô không kịp đề phòng đã bị lấy mất, mặt sửng sốt hẳn ra, ngẩng đầu lên thì lạc vào đôi mắt Lâm Trứ đang nhìn xuống.
Hai người nhìn nhau một giây, sau đó Lâm Trứ chuyển tầm mắt, nhìn sang giao diện wechat nãy giờ cô đang nói chuyện.
【 Lớp 3 cao nhất (3). ( 50 ) 】
(3) Cao nhất: tương đương lớp 10
Phi Thiên Trư: 【 Kỷ Vi, nói một chút cảm giác khi được bạn đẹp trai thổ lộ xem nào? 】
Triệu Cận Sinh: 【 Mấy cậu im cái miệng dùm đi, đừng dọa cậu ấy nữa. 】
Phong Lâm: 【 Ai da, bênh vực người mình sao? 】
Phi Thiên Trư: 【 Hơi sợ rồi nha….】
Ở đằng sau vẫn còn, từ câu chữ có thể nhìn ra một phần ái muội, Lâm Trứ nhìn thấy được thì sắc mặt lại lạnh hơn. Kỷ Vi nhanh chóng quỳ lên ghế, ý muốn lấy lại điện thoại, Lâm Trứ thu tay, bỏ điện thoại vào túi quần mình, nói: “Hôm nay không được chơi điện thoại nữa, chiều nay xếp đồ đi, ngày mai đi ra ngoài với anh.”
Tay Kỷ Vi đang đưa lên không trung thì khựng lại.
“Em còn chưa trả lời họ một tiếng nữa mà.”
Lâm Trứ không tiếp tục nói chuyện với cô, đi về phía Lâm lão gia, lấy tấm chăn từ trên người ông ra, nhỏ giọng gọi Lâm lão gia dậy.
Lâm lão gia tỉnh lại, bày ra vẻ mặt không tình nguyện, “Mới mấy giờ đâu chứ, làm sao đã kêu tôi rồi.”
“12 giờ rồi, nên ăn cơm thôi ạ.” Lâm Trứ đỡ Lâm lão gia đứng dậy, Kỷ Vi vẫn ngồi trên sô pha, đột nhiên cô đứng dậy, mặc kệ chân trần đi vòng qua phía sau anh, đưa tay lục túi quần người này, trong miệng lẩm bẩm: “Điện thoại của em…”
Lâm Trứ đè tay cô lại, nghiêng đầu nhìn, đôi mắt lạnh nhạt.
Tay Kỷ Vi dán vào đùi anh thì hơi hoảng, cô chớp mắt, Lâm Trứ cũng cho tay vào trong, nắm lấy bàn tay nhỏ kia, kéo ra khỏi túi quần mình, nhẹ nhàng siết chặt một cái, nói: “Ăn cơm.”
Sau đó liền buông ra cô ra, nâng Lâm lão gia dậy, đi về phía nhà ăn.
Kỷ Vi đứng trên tấm thảm ngẩn ngơ, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, bởi vì quần anh mỏng, cho tay vào túi liền đụng đến cái đùi săn chắc của anh.
Dì Trần bưng đồ ăn ra, cười gọi: “Vi Vi, ăn cơm thôi.”
“Dạ.” Kỷ Vi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng mang dép lê đi về phía nhà anh, cô trộm nhìn Lâm Trứ, anh đưa tay múc cho Lâm lão gia một chén canh, Lâm lão gia vẫn còn chút mơ hồ, là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, xua tay nói: “Đừng lấy canh cho tôi, tôi muốn muốn Coca.”
“Ông tưởng bở à.” Lâm Trứ nhẹ nhàng bác bỏ.
Lâm lão gia tức giận thổi râu trừng mắt…
Kỷ Vi kéo ghế ngồi xuống cạnh Lâm Trứ, dì Trần bưng ra món cuối cùng đặt lên bàn, cất tiếng kêu Kỷ Vi ăn canh trước.
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, lại nhìn anh, lúc này mới chậm rãi ăn từng muống canh.
Đang húp thì cô đột nhiên ‘a’ lên một tiếng.
Tất cả người trên bàn đều nhìn về phía cô, Kỷ Vi rút một tờ khăn giấy lau khóe môi, cười đến mi mắt cũng cong cong, lắc đầu: “Con không sao ạ, là do tự nhiên nghĩ ra một số chuyện thôi ạ.”
“Có chuyện gì thế? Vui vậy sao.” Dì Trần gắp thêm cho Kỷ Vi một miếng thịt bụng heo, cười dò hỏi, Kỷ Vi lắc đầu không nói, tay ở dưới bàn lại chọc Lâm Trứ một cái.
Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt Kỷ Vi lấp lánh, bên trong đều là ý cười, dường như xuyên qua không khí nói rằng cô đã biết anh lấy điện thoại mình làm gì rồi….
Lâm Trứ rũ mắt, quay đầu lại, không nói gì về vẻ mặt đắc ý của cô nhóc kia.
Ăn xong cơm trưa, Lâm lão gia bắt đầu mệt mỏi, Lâm Trứ đỡ ông lên lầu, sau khi bố trí chỗ ngủ cho ông, cẩn thận dém lại chăn, điều chỉnh tốt điều hòa, thuận tay mở thêm mấy làm ẩm không khí thì mới nhẹ nhàng đi ra cửa. Cửa vừa đóng thì eo lại bị một đôi tay trắng nõn ôm lấy, động tác Lâm Trứ dừng lại, nhưng anh không quay đầu.
Anh biết đó là ai.
Kỷ Vi tò mò nhìn anh, đôi mắt vẫn mang theo sự đắc ý: “Anh ghen tị sao?”
“Có phải anh đã nhìn thấy gì trong cuộc trò chuyện nhóm của em trên wechat không?”
Cô tò mò vì sao Lâm Trứ lại lấy điện thoại của mình đi, còn ra lệnh cho cô không được chơi tiếp. Lúc trên bàn cơm sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cô rút ra kết luận này.
Lâm Trứ không đáp, anh lấy tay gỡ tay cô xuống.
Kỷ Vi dùng sức ôm chặt anh, bờ lưng phía sau của người này quả là dày rộng, mặt Kỷ Vi dán chặt vào, eo anh cũng rất có lực, cảm giác ôm lấy rất tuyệt.
Lâm Trứ gỡ một lúc không ra thì nói: “Buông ra nào.”
“Em không buông. Anh trả lời em đi, vì sao tịch thu điện thoại của em chứ?”
Lâm Trứ nhíu mày, không đáp.
Kỷ Vi: “Anh nha, không thành thật tí nào.”
“Chỗ nào không thành thật?”
“Anh ghen mà không nhận này.”
Lâm Trứ cười một tiếng, sau đó dùng sức quay người, tiếp theo trở tay nắm lấy tay cô dắt người đi vào thư phòng, vào trong liền đóng kín cửa lại.
Sau đó anh đè cô nhóc lên cánh cửa, nói: “Có phải em luyến tiếc cao trung đúng không?”
Nghe xong thì Kỷ Vi sửng sốt, chớp mắt suy nghĩ, nói: “Có một chút ạ.”
“Cho nên… Cậu bạn đẹp trai nhất lớp cầm hoa….” Giọng nói Lâm Trứ thấp xuống, Kỷ Vi mở to mắt, nhón chân ôm cổ anh: “Anh thừa nhận đi, anh đang ghen nè, anh đúng là cái đồ ông già mà….”
Thân mình Lâm Trứ cứng đờ: “Ai già?”
“Ha ha ha, anh đó.” Kỷ Vi nghe ra được anh khó chịu, đột nhiên muốn chạy thoát, nhưng đi chưa được hai bước đã bị Lâm Trứ đè lên sô pha, Kỷ Vi thở hổn hển cười gập người, một chân Lâm Trứ chống lên sô pha, một bàn tay chống vào lưng ghế, nhìn cô nhóc cười với ánh mắt lấp lánh.
Thần sắc anh lạnh đạm: “Vừa lòng chưa?”
Kỷ Vi phụt cười, kéo cổ anh xuống: “Vừa lòng muốn chết.”
Không phải chỉ có cô mới để ý như vậy, anh cũng sẽ để ý.
“Anh hâm mộ tụi trẻ bọn em sao ạ?”
Trả lời cô là một nụ hôn cường thế mà ấm áp.
Kỷ Vi sa vào nụ hôn này, trong đầu lộn xộn cả lên, cô vẫn luôn sợ mình không đủ thành thục, sẽ không lấy được hoàn toàn ý thích của anh, nhưng làm sao biết được anh cũng không như vậy? Anh cũng đã có tuổi, yêu một cô nhóc bé hơn mình đến mười bốn tuổi, chuyện này không thể nghi ngờ là một sự mạo hiểm.
Lần hôn này bởi vì ở thư phòng, lại nằm trên sô pha nên không khí quyết định hết thảy, Kỷ Vi cảm nhận được tay anh lần vào eo cô.
Một giây đó đầu óc đổ rầm rầm, trong đầu toàn là pháo hoa, đến khi cô dùng sức nép vào lòng anh hơn thì người này lại thu tay, kéo xuống vạt áo nằm trên ngực cô, anh xoay người ngồi trên ghế sô pha, một tay chống đầu gối, nói: “Đi thu xếp hành lý với vài bộ đồ đi..”
Kỷ Vi ngẩn ngơ, giây tiếp theo cô chỉnh lại quần áo, để chân trần chạy ra ngoài.
“Đứng lại.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.
Theo bản năng Kỷ Vi dừng bước lại, anh từ đằng sau đi đến trước mặt cô, nửa quỳ xuống nâng chân cô lên, đặt bàn chân ấy lên đầu gối mình.
Chông chênh khiến Kỷ Vi phải chống ở vai anh, anh cầm dép lê, thong thả giúp cô mang vào.