Kỷ Vi nói xong thì rất muốn bỏ đi luôn, xây dựng nên một hình tượng dứt khoát không lưu luyến, nhưng nếu làm vậy thì thật không lễ phép.
Triệu Cận Sinh im lặng hồi lâu, ngón tay thon dài của cậu thiếu niên đang trưởng thành nắm ly nước trước mặt, nhìn thoáng qua thì thật bình thường, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện cậu đang niết rất chặt.
Đầu ngón tay căng chặt.
Trong suy nghĩ của Triệu Cận Sinh, Kỷ Vi là loại người không thích tìm hiểu sâu một người nào đó, có đôi khi còn ngây thơ, nước chảy bèo trôi, thích ứng trong mọi tình cảnh.
Cô ấy sống có phần rất thoải mái như tiên vậy….
Thật sự rất giống một tiểu tiên nữ.
Một cô gái như vậy, tâm tư đơn giản sẽ không có quá nhiều ý nghĩ thượng vàng hạ cám (1), có lẽ khi không thích thứ gì thì không nhất thiết phải có nguyên nhân nhất định.
(1) Ý của câu này là trong cuộc sống có đủ mọi loại vật, việc, con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng.
Kỷ Vi bị cậu nhìn thì có cảm giác sợ, rũ mắt xuống, đầu ngón tay nắm chặt thành bàn, có ý muốn chạy.
Qua một lúc lâu, Triệu Cận Sinh mới nở nụ cười, một tay cậu chống lên cằm, có phần tò mò: “Vì sao cậu lại không thích chị mình vậy?”
“Là bởi vì chị ấy thích Lâm tổng sao?”
Không phải hỏi thừa quá à?
Kỷ Vi đưa mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại há miệng ngậm lấy ống hút trà sữa, trả lời: “Đúng vậy.”
“Thì ra cậu ghen tuông lên sẽ như thế này.” Đôi mắt Triệu Cận Sinh sâu thẳm, sau lại cười cười, cậu trai cười lên trông rất tuấn tú, hơn nữa bên tai nhiều thêm một cái khuyên, trông có vẻ hơi ăn chơi.
Cậu vẫn luôn cho rằng khả năng cảm nhận tình cảm của Kỷ Vi chắc phải trì độn và chậm chạp hiểu ra lắm, đến những thái độ ghen tuông có lẽ cũng như vậy…
Nhưng thật không ngờ cô lại trực tiếp nói ra.
Kỷ Vi tức giận nhai nuốt viên trân châu cuối cùng, nói: “Mình về đây, thời gian không còn sớm nữa.”
Nói xong liền đứng lên, cầm lấy ly trà sữa đã hết ném vào thùng rác kế bên, dọn dẹp xong xuôi cô liền vội vã bước ra ngoài, đi đến cửa mới đeo khẩu trang lên.
Triệu Cận Sinh ngồi tại chỗ, đưa mắt nhìn cô chạy trối chết, trong đôi mắt là sự phức tạp cùng vài phần không cam lòng.
Nhưng đây là cô ngả bài, cậu cũng tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Ngược lại, cậu thích cô như thế vẫn cứ đọng lại trong tâm tư không thể nói. Chỉ là…hết thảy đều quá muộn.
Một lúc sau, cậu trai cúi đầu, bả vai dường như run lên.
Ai cũng không biết cậu bị làm sao…
Kỷ Vi đi ra khỏi tiệm trà sữa, bời vì không biết chính xác thời gian cho nên không báo cho tài xế lại đón, một mình đứng trước cửa một lúc mới bước đi.
Cô có phần hoang mang nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những điều có thể giải quyết cô đã giải quyết cả rồi.
Đi đến ven đường chuẩn bị đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất thì bỗng có một chiếc xe hơi màu đen ngừng sát bên người cô, từ chỗ lái cửa xe hạ xuống, chú Lưu cười thăm dò: “Vi Vi, lên xe nhé.”
Kỷ Vi sửng sốt, thấy là người quen thì tâm cũng buông xuống, mở cửa xe đi vào, ngay sau đó động tác tự nhiên khựng lại.
Cô mở to mắt nhìn Lâm Trứ.
Lâm Trứ mặc một chiếc áo sơmi màu đen cùng quần dài, tay vẫn cố định trên cổ, thân người dựa vào ghế, liếc cô một cái: “Nói xong hết rồi chứ?”
“A…” Mặt Kỷ Vi đỏ lên, kéo cửa xe đóng lại, kéo khẩu trang xuống, nói: “Dạ, em nói hết rồi.”
“Em nói cái gì thế?” Lâm Trứ nhẹ nhàng hỏi lại.
Kỷ Vi dừng một chút: “Cũng không có gì, chỉ là ý tứ nhắc cậu ấy về sau cách xa em một chút thôi ạ.”
Tuy rằng không nói trực tiếp như thế nhưng ý tứ chính là cái này.
Lâm Trứ ừ một tiếng, cũng không hỏi lại, mặt mày nhu hòa, xem ra là rất vừa lòng.
Kỷ Vi nghiêng mặt nhìn anh, nhìn một lúc thì thấy anh đưa tay ra, cầm lấy tay cô đặt xuống ghế, nhéo nhéo.
Mặt Kỷ Vi hồng lên, giọng lắp bắp: “Chúng…chúng ta về nhà sao anh?”
Lâm Trứ: “Ừm.”
Về đến nhà, quả nhiên Lâm lão gia và dì Trần đang chờ hai người họ, bốn người cùng nhau ăn cơm, sau đó Lâm Trứ lại đưa Kỷ Vi quay trở về chung cư, tiếp tục trải qua thế giới hai người.
Chớp mắt cuối tuần qua đi, khóa học quân sự đã kết thúc, đời sống đại học chính thức bắt đầu.
Quay về trường học thì có không ít bạn học hỏi Kỷ Vi về chuyện Lâm Trứ bị thương, Kỷ Vi sẽ kiên nhẫn trả lời từng người, đương nhiên cũng sẽ từ miệng bọn họ nghe được những lời mắng mỏ Triệu Mẫn.
Kỷ Vi coi như không có gì.
Rất nhiều người tưởng lên đại học sẽ được giải phóng, nhưng sự thật lại không phải vậy, tuy nhiên Kỷ Vi là một cô gái rất quy củ, cô luôn chăm chỉ đi học, làm tất cả bài tập giảng viên giao về nhà.
Cánh tay băng bó của Lâm Trứ vẫn chưa tháo ra hoàn toàn, đại đa số thời gian chỉ ở chung cư.
Chính vì thế Kỷ Vi cũng không thể ở trong ký túc xá, nhưng Đại học Kim Thành có quy định, một khi đã đăng ký ký túc xá thì một tuần phải có hai ngày ở lại, Kỷ Vi luôn tuân theo giới hạn đề ra này.
Không bao lâu đã đến ngày Lâm Trứ tháo băng, cánh tay hồi phục đã tương đối, người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm.
Cùng ngày tháo băng, sau khi xong việc Lâm Trứ lại quay về công ty, Kỷ Vi thì quay lại trường học.
Cô biết lần bị thương này đã khiến anh chậm mất bao nhiêu việc, chắc mấy ngày tiếp theo sẽ rất bận.
Nhưng mà….sau khi cô học xong tiết cuối cùng ngày hôm nay lại nhận được điện thoại của Lâm Trứ.
Giọng nói anh trầm thấp, từ bên kia truyền qua: “Anh ở cửa đông, em ra đây đi.”
Kỷ Vi sửng sốt: “Anh…anh không bận sao ạ?”
“Không bận, anh đang đứng dưới cây ngô đồng này.” Lâm Trứ nói xong thì cúp điện thoại.
Kỷ Vi ngơ ngắc, cô đưa sách vở cho Chu Ngọc, nói với cô ấy tối nay mình không về phòng, sau đó quay người chạy về hướng cửa đông.
Sắp đến cửa đông thì cô vô tình nhìn thấy Triệu Cận Sinh cùng mấy bạn học nam khác đang ôm bóng rổ, cả bọn lười biếng đi từ cửa đông vào, hai người trực tiếp đối mặt.
Kỷ Vi hơi dừng bước, sau đó thuận tiện vuốt lại nếp áo, vội vàng đi tiếp về phía cửa đông, không dám nhìn Triệu Cận Sinh thêm một lần nào.
Triệu Cẩn Sinh nhìn thấy cô cũng sửng sốt, ánh mắt đọng trên người cô, một lúc lâu cũng không dời đi.
Từ lần trước hai người nói chuyện với nhau thì ít nhất hai tháng rưỡi đã không còn liên hệ, trường hợp này lúc trước rất ít khi xảy ra, Liêu Mân tới tìm Kỷ Vi thì Triệu Cận Sinh cũng không còn đi theo nữa.
Thời tiết Kim Thành cũng đang dần thay đổi. Kỷ Vi đóng chặt dây kéo áo khoác mỏng, đi đến cây ngô đồng liền nhìn thấy một chiếc xe Hummer màu đen, cô bước nhanh hai bước, kéo cửa xe ra.
Lâm Trứ vẫn mặc áo sơmi như bình thường, tay áo cuốn lên làm lộ ra cánh tay có lực, anh hỏi: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Kỷ Vi thắt dây an toàn xong thì quay qua nhìn anh: “Anh không đi đến địa phương khác sao?”
Lâm Trứ không đáp, chỉ lái xe ra đường lên.
Kỷ Vi bĩu môi, cái đồ đàn ông này.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc này bỗng nhìn thấy một tựa trên weibo được đẩy lên.
“Theo tin nội bộ trong nghề, Lâm Trứ sắp giải nghệ sao?”
Tim Kỷ Vi nhảy dựng, nhìn về phía Lâm Trứ.
Men theo ánh tà dương, bên trong xe có chút tối, giống như màu xám ngoài trời muốn lan vào trong xe.
Đèn hai bên đường vừa sáng lên, trùng hợp hắt vào sườn một bên mặt của anh, gương mặt như chia làm hai nhưng điều đó chỉ càng khiến từng đường nét của anh thêm sâu lắng.
Kỷ Vi nuốt nước miếng: “Anh muốn giải nghệ sao?”
Chiếc Hummer màu đen giờ đã đi đến giữa sườn núi, Lâm Trứ tranh thủ quay đầu qua nhìn cô, sau đó đáp: “Ừm, chắc là vậy.”
“Anh…anh không phải rất thích diễn sao ạ?” Trong lòng Kỷ Vi thắt lại, cô học truyền thông chính là vì muốn sau khi tốt nghiệp có thể phỏng vấn anh, đến gần anh hơn một chút, nhưng bây giờ cô mới chỉ năm nhất thì anh đã có ý định giải nghệ.
Tuy cô không thích anh cùng nhiều nữ minh tinh khác ái muội nhưng bản thân cô lại rất thích bộ dáng khi anh làm diễn viên.
Lâm Trứ cầm bình giữ nhiệt đưa cho Kỷ Vi, “Giải nghệ đối với anh hay em đều tốt cả.”
“Em không thấy tốt gì hết, anh….” hốc mắt Kỷ Vi đỏ lên.
Lâm Trứ quay đầu thấy vậy thì siết chặt tay lái, một lúc sau mới đưa tay qua lau khóe mắt cô, “Em khóc gì chứ?”
“Đừng giải nghệ được không anh?”
“Em thích anh làm diễn viên lắm.”
“Ông nói là anh không có sở thích gì đặc biệt, chỉ duy nhất thích đóng phim mà.”
Tuy rằng Lâm lão gia luôn là phàn nàn Lâm Trứ bận rộn không hay về nhà, cũng luôn miệng mắng thầm làm diễn viên gì không biết nhưng ba mẹ Lâm Trứ qua đời sớm, em trai lại bị lưu lạc một thời gian, sức khỏe của Lâm lão gia lại không tốt, mấy năm nay là Lâm Trứ chống đỡ tập đoàn Lâm thị, đây cũng chính là vị trí mà từ khi sinh ra anh phải đảm nhận. Nếu vẫn không thể duy trì những chuyện mình thích làm thì thực quá tàn nhẫn với anh.
Cô nhóc nói xong thì khóc, hai hàng nước mắt lăn dài, nhỏ giọt lên quần áo.
Rốt cuộc cũng tới đỉnh núi, xe chạy tới trước một Nông Gia Nhạc (2), ánh đèn màu cam hắt ra ngoài đầu xe, như là cho khách đến có cảm giác về nhà, tâm tình ấm áp.
(2) Nông Gia Nhạc: ở Trung Quốc có hình thức du lịch là khách từ các thành phố lớn muốn về miền quê thư giãn sẽ ở nơi này, chủ nhà sẽ cung cấp đồ ăn để mọi người tự làm thịt nướng thưởng thức. Nó giống kiểu mọi người lên Homestay ở Đà Lạt xong tự nướng thịt ăn với nhau vậy á.
Lâm Trứ lái xe tới dưới gốc cây rồi tắt máy, anh xuống xe vòng qua đầu xe đến bên kia, mở cửa ghế phụ ôm cô nhóc từ trên xe xuống, giữ cô đứng vững trước cửa xe.
Kỷ Vi khóc nên mắt có chút xót, ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Trứ bao lấy mặt cô, giọng nói khàn hơn lúc nãy: “Không phải em không thích anh làm diễn viên sao?”
“Không có mà….” Kỷ Vi lắc đầu, có vài lần do giận dỗi mà cô nháo lên nhưng từ trước đến giờ cô không hề không thích chút nào, là rất thích mới đúng.
“Đồ ngốc này.” Lâm Trứ xoa gương mặt cô, nước mắt dính đầy tay, ướt át những ấm áp.
Kỷ Vi nức nở, Lâm Trứ cúi đầu hôn cô, từ trán hôn dọc xuống đến chiếc mũi, đôi môi cuối cùng là khóe miệng, “Giải nghệ chỉ là vì để anh có nhiều thời gian hơn với em mà thôi.”
“Kỷ Vi, em thật đáng yêu.” Nói xong anh liền hung hăng lấp kín môi cô, nếm vị mặn của nước mắt.
Gió thổi lá cây và cát bay, tiếng xào xạt phát ra từ trên tán cây rộng lớn, bóng in dưới đất cũng thay đổi.
Kỷ Vi bị anh hôn làm đầu óc choáng váng, tay bám vào cổ anh, tùy ý anh đòi lấy.
Một lúc lâu sau, Lâm Trứ hôn lên mắt cô: “Đừng khóc.”
Tim Kỷ Vi đập nhanh hơn, cô eo anh: “Vì em nên anh mới giải nghệ sao? Vậy em chẳng lẽ là họa thủy…”
Lâm Trứ: “Ừm, đúng vậy.”
Ý là em đúng rồi đấy.
Điện thoại ở trong xe vẫn luôn chớp nháy liên tục.
Trong cuộc trò chuyện nhóm trên WeChat.
【 Trương Việt: Gì? Sắp giải nghệ rồi sao? 】
【 Lâm Đế: Lâm Trứ, anh thật muốn giải nghệ à? 】
【 Hà Hoài: Nghe lời người đại diện của anh nói thì anh đang vì tiểu tiên nữ mới giải nghệ sao? Thật không ngờ nha, tiểu tiên nữ vẫn là một họa thủy. 】
【 Lệ Thần: Lâm tổng à, anh có biết sẽ bị bồi thường bao nhiêu tiền hợp đồng không? Trời ơi………..đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền vậy đâu.】
【 A Mạo: Lâm tổng, fans của anh khóc ngập đảo rồi kìa, có cần chúng tôi tuyên bố làm rõ không ạ? 】