Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp


Học sinh giỏi vẫn cố chấp theo đuổi ~
Kiểu tóc của Lục Thận rất lãnh khốc, trừ bỏ vẻ ngoài có chút hung dữ, còn có một ít phong cách Hàn Quốc.

Nhưng lúc này, nước ấm đổ lên đầu anh, quần áo cũng ướt, trong không khí quanh quẩn mùi mật đào, vệt nước dọc theo gò má chảy xuống, len lỏi vào khóe môi.

Thật ngọt.

Là vị ngọt của đào.

Ly nước đã rơi vỡ trên mặt đất, trên nắp còn có hình quả đào plastic.

Thiếu niên đứng ở tầng 1 chưa động đậy, bóng rổ trong tay không biết đã lăn đi đâu.

Trần Thông ngửa mặt mắng một câu sau đó chạy nhanh lấy khăn giấy cho lão đại lau nước, "Thận ca? Thận ca anh không sao chứ, còn may đầu không bị đập hỏng, cũng không phá tướng, học sinh giỏi xuống tay thật là quá độc ác."
Triệu béo ngửa đầu nhìn nhìn tầng 4, học bá đã không thấy nữa, hắn rất buồn bực, "Thận ca, nếu học sinh giỏi là trả thù anh, cô ấy vì sao không đổ nước sôi lên đầu anh?"
Lục Thận quét mắt qua, tàn nhẫn mắng, "Câm miệng!"
Trước mắt anh thoảng qua hình ảnh Nguyễn Thư thần sắc kinh ngạc, thỏ con như là bị mình dọa đến, anh đáng sợ vậy sao? Đôi tay kia lớn lên bằng cách nào vậy? Nhỏ nhắn xinh xắn, ngay cả ly nước cũng không cầm được!
Dịch Hiểu Hiên nhìn lão đại nhà hắn chật vật, có điểm muốn cười, "Thận ca, nếu không anh đồng ý tiểu tiên nữ đi, cô ấy si tình như vậy, hơn nữa lại mạnh dạn, người bình thường ai dám động thủ với anh."
Lục Thận: "......!Cậu muốn tìm chết?!"
Dịch Hiểu Thiên le lưỡi, vẫn nhịn không được muốn cười, lão đại từ khi nào bị một nữ sinh làm thành bộ dáng này?
Lục Thận không thay quần áo, tuy rằng là Thái Tử Lục gia, tiền tiêu vặt chưa bao giờ thiếu, nhưng kỳ thật sinh hoạt rất thô ráp, anh trực tiếp một tay lau nước trên mặt, tựa hồ giương mắt nhìn tầng bốn, lại tựa hồ không thấy, đi thẳng vào phòng học lớp 9.

Quần chúng ăn dưa tầng 1 ngây ngốc.

Lục Bá Vương không phải là nên đi tầng 4 hỏi chuyện sao?
Lục Thận là thế nào a?
Đã bắt nạt tới tình trạng này rồi, anh còn nén giận?!

Có thể là do cự tuyệt tiểu tiên nữ, cho nên chột dạ?
......!
Tầng 4 lớp 1, tiết học đầu tiên là tiếng Anh.

Lớp đầu tàu, như tên gọi chính là lớp tốt nhất, giáo viên tiếng Anh là một nam nhân 30 tuổi, hắn cũng nghe nói chuyện Nguyễn Thư theo đuổi lão đại, hơn nữa còn ở sân thể dục trực tiếp tặng quà người ta.

Còn chưa tính, vừa rồi còn nghe nói Nguyễn Thư bởi vì bị cự tuyệt, liền ra tay với lão đại?
Nhìn cô gái nhỏ đoan chính ngồi ở bàn 1, tướng mạo thanh lệ, lớn lên kiều kiều mềm mại, giáo viên tiếng Anh thần sắc phức tạp.

Thời đại bây giờ, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Mấy ngày hôm trước hắn cho lớp 1 làm kiểm tra trắc nghiệm, thành tích Tiếng Anh của Nguyễn Thư là cao nhất, cho nên hắn để Nguyễn Thư làm đại diện môn.

Cứ tưởng cô bé là học sinh giỏi đỡ phiền hà, nhưng......!Giáo viên tiếng Anh hôm nay quả thực không có tâm tình dạy học.

Hắn cùng học sinh lớp 1 giống nhau, mặt ngoài an tĩnh, nội tâm đều rất lo âu chờ đợi Lục Thận đi lên kiếm chuyện.

Chính là sau khi buổi học kết thúc, hết thảy gió êm sóng lặng, cái kia lão đại có thù tất báo cũng không tìm tới cửa.

Lúc tan học, Nguyễn Thư không dám ra ngoài hành lang hít thở không khí, cô ngồi ngay ngắn, cũng cảm giác được vô số tầm mắt như có như không.

Lớp trưởng lớp 1 là một nam sinh văn nhã mang mắt kính, ngày thường rất quan tâm bạn học trong lớp, hắn cảm thấy Nguyễn Thư luôn là một người an an tĩnh tĩnh, không giống như loại thích gây sự, liền ý tốt khuyên một câu, "Nguyễn Thư, nếu không cậu xin nghỉ mấy ngày trốn trước đi."
Ngay cả lớp trưởng cũng cho rằng, Nguyễn Thư lần này chọc phải đại sự.

Nguyễn Thư: "......"
Nhưng mà, ngoài dự đoán, một buổi sáng đi qua, bá vương cũng không tìm tới lớp 1.


Giữa trưa tan học, người ở lớp 1 mồm năm miệng mười, đều cho rằng Nguyễn Thư lần này chết chắc rồi, còn có người khuyên cô, hôm nay không nên đến nhà ăn ăn cơm.

Chạy nhanh tránh đầu sóng ngọn gió mới là chân ái.

Hơn nữa, năm trước Lục Thận mới ở nhà ăn đánh người.

Nguyễn Thư tính tình mềm yếu, lại học giỏi, nếu không phải sự tình theo đuổi lão đại nháo loạn ra, sẽ không ai tin tưởng cô bạo gan như vậy.

Cho nên, Nguyễn Thư nhân duyên rất tốt, mỗi ngày thời điểm ăn cơm trưa,bạn học nữ hay nam đều thích ngồi cùng chỗ với cô.

Nhưng hôm nay, trừ bỏ Triệu Thiến là bạn cùng bàn, những bạn học khác đều cách xa.

Để phòng Lục Thận ở nhà ăn tìm Nguyễn Thư phiền toái, bọn họ sẽ là cá bị bắt vào chậu.

Nhất trung là trường học trọng điểm, mỗi năm nhận được rất nhiều trợ cấp, đồ ăn ở nhà ăn chất lượng cũng cao.

Hơn nữa Nhất Trung là hình thức giáo dục phong bế, giữa trưa không cho phép đi ra ngoài, mặc kệ là ai đều phải ở nhà ăn ăn cơm.

Lúc Triệu Thiến và Nguyễn Thư tới nhà ăn, bên trong đã biển người tấp nập, ầm ĩ một mảng.

Nhưng mà Nguyễn Thư vừa xuất hiện, bỗng nhiên một khắc quỷ dị an tĩnh, vô số đôi mắt nhìn lại đây, còn có người tự giác nhường đường cho Nguyễn Thư.

Cứ như vậy, Nguyễn Thư cùng Triệu Thiến không thể hiểu được một mạch đi tới cửa lấy đồ ăn.

Triệu Thiến hơi sợ hãi, một đôi mắt đen loạn ngó tìm hiểu sự tình, nháy mắt lọt vào một hình ảnh khó lường, ở cửa sổ cách đó không xa, đứng bốn người.


Là Lục Thận và ba tên đàn em.

Triệu Thiến lôi kéo quần áo Nguyễn Thư, nhỏ giọng nói: "Thư Thư, tớ là con gái một trong nhà, nối dõi ba đời, tớ chỉ có thể bồi cậu đến đây, cậu bảo trọng."
Nói xong, bê khay, chuồn nhanh như chớp.

Nguyễn Thư: "......"
Cô nghiêng đầu nhìn qua, vừa lúc thấy Lục Thận ở chỗ lấy đồ ăn, anh vóc dáng quá cao, phỏng chừng trên 1 mét 87, khó trách đánh nhau hung như vậy.

Đời trước, Nguyễn Thư chưa từng quan sát anh kĩ đến thế.

Thẳng đến lúc dì múc cơm thúc giục một tiếng, "Bạn học, cháu muốn ăn cái gì?"
Nguyễn Thư lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến nói một câu, "Cháu muốn giống như bạn học kia."
Thiếu niên đang hờ hững xoay người thân hình cứng lại, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nâng lên chân dài, ngoảnh mặt làm ngơ rời đi.

Dì múc cơm: "......!Tốt."
Quần chúng ăn dưa: "......"
Học sinh giỏi quá cuồng a.

Còn không tính toán từ bỏ?
Ăn cơm cũng phải ăn giống nhau, cô ấy muốn cường ngạnh lão đại sao?
Nhưng mà lão đại không rên một tiếng vùi đầu ăn cơm là thế nào a?!
Lần đầu tiên thấy hình ảnh lão đại bị bắt nạt, quả thực làm người nghẹn họng trân trối.

Quả nhiên, học sinh giỏi lợi hại, đây chính là sức mạnh của tri thức, ngay cả Lục Bá Vương cũng bị đàn áp!
Nhà ăn đã ngồi đầy người, Nguyễn Thư khắp nơi nhìn một chút, chỉ có vị trí gần Lục Thận còn chỗ trống, thật ra cô không nghĩ ngồi cùng anh, kể ra chung bàn cũng chả có gì, dù sao cô đời này cũng không sợ anh chút nào.

Nguyễn Thư bưng khay của mình đi qua, vừa lúc muốn đi ngang qua vị trí Lục Thận, ai đó ở phía sau đẩy một cái, lực đạo khiến thân hình cô không vững, ngã vào vai Lục Thận, lập tức quay đầu, lại không phát hiện người vừa đẩy.

Mà lúc này, thanh âm thiếu niên không rõ ý vị truyền đến, "Em biết em đang làm gì không?!"
Khuỷu tay Nguyễn Thư để ở đầu vai Lục Thận, vừa lúc mượn lực chống đỡ chính mình.


Từ đó bốn mắt nhìn nhau, gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc.

Lục Thận hiện giờ rất đẹp trai, trong xương cốt lộ ra tà tính.

Nguyễn Thư 16 tuổi, sạch sẽ thanh triệt giống đóa đinh hương, không biết có phải ảo giác hay không, Lục Thận ngửi được hương đào nhàn nhạt.

Cô dựa ở đầu vai chính mình,ừm...!thật mềm.

Lục Thận duy trì tư thế, không nhúc nhích.

Nguyễn Thư thật vất vả đứng vững vàng, cô muốn nói có người đẩy mình, nhưng loại lý do thoái thác cũ kỹ này, khẳng định sẽ không người tin, lắp bắp nói: "Em, em muốn cùng anh ăn một bữa cơm!"
Mọi người vùi đầu ăn cơm, kỳ thật tâm tư đều đang ăn dưa: "......"
Lợi hại, học sinh giỏi, thật là càng cản càng hăng, không hổ là học tập tốt, các phương diện ý chí nghị lực cũng thật cường đại!
Lục Thận: "......"
Thiếu niên banh khuôn mặt tuấn tú,chỉ thoáng ngẩn ra, lúc Nguyễn Thư ngồi xuống đối diện, anh liền rũ mắt ăn cơm, trên mặt không có biểu tình gì khác.

Nguyễn Thư cũng không dám nhìn anh, cô hiểu được mình lại "Gây chuyện"......!
Nguyễn Thư không biết đồ ăn trong miệng có vị gì, mặt thì bình tĩnh ăn cơm, ý thức đã ngao du bên ngoài.

Lục Thận lại đột nhiên đứng dậy, không nói một lời đi nhanh ra khỏi nhà ăn, bóng dáng cao lớn, nhưng Nguyễn Thư lại cảm thấy anh tâm sự nặng nề.

Lục Thận bị hành vi của cô làm bối rối?
Nguyễn Thư: "......" Nhìn thoáng qua đồ ăn của Lục Thận dư lại hơn phân nửa, có chút lo lắng, cũng không biết Lục Thận có ăn no hay không?
Lục Thận một năm này cả người đều là gai, không dễ ở chung chút nào.

Cô đáng sợ như vậy sao? Làm gì thấy cô liền đi?
Nguyễn Thư nhớ rõ, đời trước tuy rằng cô và Lục Thận không có giao thoa, nhưng lại thường xuyên có thể thấy anh, mặc kệ là nhà ăn, sân thể dục, hay là trạm xe buýt, anh cứ như hình với bóng......!
_________________
Lục Thận: Cô ấy vẫn cố chấp theo đuổi, tôi trực tiếp đồng ý? Gián tiếp đồng ý? Hay là trì hoãn đồng ý đây?
Nguyễn Thư:.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận