Du Trạc từ chỗ Dương Tâm Viễn nghe ngóng được thời gian và địa điểm mà bọn người Tam Trung sẽ chặn đánh Quý Nhượng.
Vừa tan học cậu liền đến lớp 11/2 đón Thích Ánh, kết quả là Nhạc Lê giữ tay Thích Ánh nói: “Bọn tớ phải đến thành Ngân Tượng dạo phố.”
Thành Ngân Tượng mấy năm trước đã trở thành một khu vực bán sỉ phồn hoa, đồ ở đó khá rẻ lại đa dạng, bây giờ đã phát triển thành con phố nhỏ buôn bán muôn màu rực rỡ, gần đó còn có KTV, khu vui chơi, tiệm bida,… là địa điểm ăn chơi tầm thấp và tầm trung, cũng là nơi mà học sinh trung học chọn đến dạo phố vui chơi.
Được thôi được thôi, dạo đi dạo đi, dù sao vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đánh nhau. Du Trạc xách cặp đi theo sau hai người, ban đầu chỉ là mang ba lô của mình sau lưng, sau đó không biết tại sao cậu lại trở thành một cái giá treo, trên người treo ba chiếc cặp.
Cuối tuần bài tập lại nhiều, ba chiếc cặp chứa đầy sách vở, nặng muốn chết.
Dạo phố như thế giống như lăng trì vậy, còn không bằng bắt cậu mang vật nặng tập chạy.
Nhạc Lê thấy cậu mệt như thế, tốt bụng nói: “Hay là cậu đến tiệm trà sữa ngồi chờ bọn tớ đi. Đi qua con ngõ phía trước sẽ đến tiệm trà sữa, bọn tớ ở gần đây dạo thêm một lúc thôi.”
Du Trạc hệt như được đại xá: “Đi thôi.”
Ba người đi đường tắt bọc qua con ngõ.
Gần đây vẫn còn không ít những căn nhà cũ, dây điện chằng chịt, đầy phân của chim sẻ. Quần áo lót đủ màu treo trên gậy trúc cao cao vươn ra ngoài cửa sổ theo gió đung đưa.
Rất nhiều con ngõ nằm ngang dọc, không chú ý sẽ mất phương hướng. Nhạc Lê đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Lát nữa chị sẽ mời cưng uống trà sữa.”
Du Trạc xù lông: “Nhỏ lùn không có tư cách tự xưng chị!”
Nhạc Lê xoay người bước đi, giơ hai ngón tay lên: “Cậu đã đắc tội tôi hai lần nhé. Lần đầu cậu mắng tôi chân thô, lần này mắng tôi lùn.”
Du Trạc: “…”
Thù dai quá vậy.
Cô vừa nói vừa rẽ vào ngõ, trong con hẻm sâu, dưới cột điện có sáu bảy người đứng đó.
Trong đó có một người đang nằm dưới đất, vì tóc sau gáy bị chàng trai ngồi xổm túm lấy, nên cậu ta không thể không hơi ngửa đầu, máu trên trán một đường chảy xuống, chảy đầy mặt, trông vô cùng dữ tợn.
Chàng trai cong môi, không chút để ý, giọng nói âm lệ: “Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, còn dây dưa không buông ông đây, lần sau sẽ không đơn giản là đổ máu như thế này.”
Anh phủi tay đứng dậy, chân giẫm lên mặt của kẻ nọ, thấp giọng hỏi: “Nhớ rõ chưa?”
Người kia khóc gật đầu.
Anh hài lòng cười, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba người đang đứng ngây ra ở đầu ngõ.
Sắc mặt anh thoáng cái liền thay đổi.
Nhạc Lê hai chân run rẩy, giọng nói cũng run run: “Anh… anh ta sẽ không sang đây diệt khẩu tụi mình chứ?”
Du Trạc: “...”
Thằng nhãi Dương Tâm Viễn thật không đáng tin cậy. Chẳng phải nói Trương Đại Thanh mang người vây đánh Quý Nhượng ư? Sao cậu nhìn thấy lần nào cũng là Quý Nhượng ấn Trương Đại Thanh xuống đất dày vò?
Chỉ là...
Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Ánh một cái.
Đánh bậy đánh bạ, nhưng để Thích Ánh nhìn thấy vẻ mặt này của Quý Nhượng, cũng xem như kế hoạch thành công rồi.
Vẻ mặt vừa nãy của Quý Nhượng, đến cậu cũng thấy sợ.
Nhạc Lê run lẩy bẩy kéo tay áo của cậu, dường như sắp khóc đến nơi: “Qua rồi, anh qua rồi, tôi không cử động được hu hu hu, chân tôi mềm quá, mẹ ơi xin lỗi, con phải đi sớm hơn mẹ một bước rồi hu hu hu.”
Du Trạc lấy hết dũng khí bước lên.
Quý Nhượng đi đến trước mặt cậu.
Tầm mắt lại nhìn Thích Ánh đang đứng yên sau lưng cậu.
Cô ấy thấy rồi.
Cô ấy thấy cả rồi, thấy được dáng vẻ vừa hung dữ vừa hư hỏng của anh.
Cô cũng sẽ sợ anh sao?
Đệch.
Du Trạc cố gắng đứng thẳng người, lại buồn bã phát hiện ra mình vẫn lùn hơn Quý Nhượng vài centimet, cậu dang tay bảo vệ hai nữ sinh sau lưng, vừa phòng bị vừa cảnh giác: “Anh muốn làm gì, chúng tôi chỉ là người qua đường.”
Nhạc Lê bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc: “Phải phải phải, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
Hai người xem anh hệt như là kẻ giết người vậy.
Thích Ánh lại nhìn anh cười.
Mỗi lần gặp anh, đôi mắt cô đều dịu dàng, vui mừng như thế.
Trong đôi mắt cong cong như vầng trăng non kia, lại không có sự sợ hãi và chán ghét như anh tưởng tượng, không có chút nào.
Quý Nhượng thoáng đờ người, đứng yên tại chỗ, đến cả hơi thở âm lệ trên người cũng mất đi không ít.
Du Trạc một tay kéo Thích Ánh, một tay nắm lấy tay Nhạc Lê, trên người còn mang theo ba chiếc cặp, muốn chạy.
Quý Nhượng bỗng mở miệng: “Sau này đừng đến chỗ này.” Anh nhìn Du Trạc một cái, mặt không biểu cảm, “Không an toàn.”
Dứt lời, liền xoay người rời đi. Ngón tay ngoắc ngoắc, đám thiếu niên như hung thần ác sát đứng bên cột điện liền ngoan ngoãn đi theo, chỉ còn mỗi Trương Đại Thanh nằm trên đất.
Đôi chân Nhạc Lê mềm oặt, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, cô hỏi Du Trạc: “Có cần báo cảnh sát không?”
Du Trạc nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Quý Nhượng, lắc đầu, “Người này là tự tìm lấy, đi thôi.”
Bước qua con ngõ là tiệm trà sữa.
Nhạc Lê vừa vào tiệm ngồi liền mệt phờ người, hai chân mềm oặt không còn sức, Thích Ánh ngồi cùng cô, Du Trạc đi mua trà sữa, lúc quay về vừa nghe thấy tiếng khóc ỉ ôi của Nhạc Lê: “Ánh Ánh, sao trông cậu bình tĩnh thế, vừa rồi thật sự dọa chết tớ rồi, hu hu hu.”
Du Trạc cũng cảm thấy rất kì lạ, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thích Ánh: Chị, chị không sợ ư?
Thích Ánh cắn ống hút: Sợ cái gì?
Du Trạc: Chị không thấy cảnh vừa rồi Quý Nhượng đánh người sao? Xuống tay quá tàn nhẫn.
Thích Ánh: Chuyện trừ gian diệt ác vẫn cần có người làm.
Du Trạc:...
Chờ đã, thành ngữ chị dùng có phải là hơi sai sai không?
Thích Ánh uống trà sữa, thầm nghĩ, hai người sợ hãi mới kì lạ đấy.
Ban đầu cũng là như thế, tướng quân chỉ là sau khi về kinh chỉnh trị tác phong binh lính thoái chí, bỏ bê việc công, khoảng thời gian ấy các công tử thế gia nhìn thấy anh đều sẽ đi đường vòng, vừa nhắc đến liền biến sắc, vừa nhìn thấy liền phát run.
Cho đến khi anh lần nữa dẫn binh xuất chinh, đám công tử ăn chơi trác táng đóng cửa cả một khoảng thời gian dài mới dám ra ngoài phố.
Nghe nói còn có người đốt pháo ăn mừng sau khi tướng quân rời kinh, thật là tức chết cô mà.
Du Trạc đang hút trân châu vô duyên vô cớ bị chị mình trừng một cái.
Trải qua màn máu tanh này, Nhạc Lê không còn tâm trạng dạo phố, sau khi tạm biệt hai chị em họ liền đón taxi về. Du Trạc vốn muốn cùng Thích Ánh đón xe buýt về, lúc bước qua tiệm bida, tay liền ngứa.
Hôm nay là thứ sáu, các trường học đều được nghỉ, tiệm bida vô cùng đông, rất nhiều người có kỹ thuật tốt đều sẽ ở đây thể hiện, trình chơi bida của Du Trạc cũng chính là học hỏi từ đây.
Nhưng bên trong đa phần là con trai, chướng khí mù mịt. Cậu nhìn xung quanh, dưới lầu có một tiệm bán thức uống lạnh được trang trí vô cùng tinh xảo, cậu liền dẫn Thích Ánh sang đó, gọi phần kem dâu tây mà cô thích ăn.
Gửi tin nhắn: Chị, em đi chơi bida, chị ở đây chờ em chút nhé.
Thích Ánh gật đầu.
Du Trạc ném lại cặp ở đó, liền chạy đi.
Thích Ánh ngoan ngoãn ngồi ăn kem. Trong tiệm không có người, nhân viên chỉ xem cô như là khách hàng bình thường, nhàm chán ngồi trong quầy bar nghịch điện thoại, chờ khách tiếp theo.
Không lâu sau liền có hai nữ sinh cười nói bước vào.
Một trong hai người nhìn thấy Thích Ánh liền huých tay bạn mình.
Hạ Tĩnh theo ánh mắt nhìn sang, ý cười trên mặt thu lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hạ Tĩnh lấy di động nhắn tin cho Tiết Mạn Thanh, rất nhanh liền nhận được câu trả lời: Dẫn cô ta sang đây.
Hạ Tĩnh đi đến trước mặt Thích Ánh, gương mặt mang theo ba phần ý cười, đưa di động đến cho cô xem: Bạn học Thích Ánh, tớ học kế bên lớp cậu, bọn tớ có vài bạn đang chơi trong KTV bên cạnh, muốn mời cậu đến chơi cùng.
Thích Ánh đọc xong nội dung, ánh mắt rơi trên mặt cô ta, lắc đầu. Đôi mắt cô mang theo cảnh giác, không giống như là dễ lừa như thế.
Hạ Tĩnh nhìn cô nửa ngày, thu lại ý cười, đột nhiên đưa tay giật lấy hai chiếc cặp trên sô pha, chạy ra ngoài.
Thích Ánh giật mình, vô thanh gọi theo, mắt thấy hai người chạy ra ngoài, chỉ đành chạy đuổi theo.
Hạ Tĩnh cùng người bạn kia mỗi người cầm một chiếc cặp chạy như bay, Thích Ánh đuổi nửa ngày cũng không kịp, dứt khoát không đuổi nữa, đứng lại lấy di động nhắn cho Du Trạc: Cặp của chúng ta bị người ta giật mất rồi.
Hạ Tĩnh thấy cô dừng lại, cười xấu xa, quơ quơ chiếc cặp, ý là, không muốn lấy lại sao.
Cô tiến lên hai bước, Hạ Tĩnh lại chạy hai bước.
Thích Ánh tức sắp khóc rồi.
Hạ Tĩnh cười nghiêng ngả, nói với bạn mình: “Có giống dắt chó đi dạo không?”
Vừa dứt lời, cánh tay liền bị giật về sau, dường như bị trật khớp, cặp sách bỗng bị người khác giật mất. Hai người hét lên quay đầu lại, nhìn thấy Quý Nhượng đứng sau, tiếng kêu hoàn toàn bị nghẹn trong họng.
Anh mặc áo thun trắng, góc áo vừa đánh nhau có vết máu của người khác để lại, một tay cầm cặp đứng đấy, khóe môi còn nhếch lên, vô cùng ‘hòa nhã’ hỏi hai người: “Làm gì vậy?”
Hạ Tĩnh bị dọa đến không nói nên lời.
Nửa ngày trời mới lắp bắp giải thích: “Bọn tớ đang đùa đấy mà.”
Quý Nhượng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô .
Hạ Tĩnh bị dọa sắp khóc: “Bọn tớ giúp bạn mới xách cặp, cặp quá nặng, nên bọn tớ giúp cậu ấy.”
Quý Nhượng cuối cùng mở miệng: “Trong cặp chứa toàn vở bài tập, hai người nếu thích như thế, chi bằng lấy vở bài tập vừa giật được đều làm hết đi.”
Anh đem hai chiếc cặp đặt trên bồn hoa sứ trắng bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh: “Mở ra.”
Hạ Tĩnh cùng bạn mình không dám do dự, vội vàng bước đến, ngồi xổm, mở cặp ra.
Nhất Trung Hải Thành yêu cầu học sinh phải dùng một quyển vở ghi toàn bộ bài tập về nhà mỗi tuần vào trong, vở bài tập của Thích Ánh và Du Trạc ở ngoài cùng, vừa mở ra liền thấy.
Hạ Tĩnh run rẩy lấy đề cương cuối tuần phải làm của Thích Ánh ra, nghe Quý Nhượng nói: “Ngồi ở đây, làm hết.”
Hai người không dám không nghe, lấy bút vở ra, ngồi bên bồn hoa vừa khóc vừa làm.
Quý Nhượng nói: “Không được sai câu nào.”
Hai người khóc càng hăng hơn.
Anh xoay người, Thích Ánh ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, khóe mắt vẫn còn đo đỏ, khiến người ta trông thấy rất đau lòng. Anh nhìn trái nhìn phải, không có tay áo, chỉ đành đưa góc áo mình cho cô, hơi hất cằm nói: “Dẫn cậu đi ăn.”
Thích Ánh ngoan ngoãn nắm lấy, đi theo anh.
Rẽ qua con phố, chính là một tiệm đồ ngọt, anh mua cho cô một hộp pudding dâu tây, ngồi đối diện cô.
Thích Ánh vẫn chưa ăn qua pudding, vừa nếm thử, ngọt ngọt mềm mềm, vào miệng liền tan ra, cô ngạc nhiên nhìn Quý Nhượng một cái, lại ăn một ngụm.
Quý Nhượng một tay chống cằm, nhẹ giọng hỏi: “Em cậu sao để cậu một mình ở đây?”
Cô đẩy pudding hơi sát về chỗ anh, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp.
Anh cười: “Ông đây không thích ăn đồ ngọt.”
Nhưng ý ngọt ngào của cô không thể chối từ.
Anh cầm chiếc thìa bên cạnh xúc một thìa bỏ vào trong miệng.
Thích Ánh mong chờ nhìn anh.
Quý Nhượng thầm mắng trong lòng: Thứ rác gì thế, ngọt đến ngấy người.
Sau đó nhìn Thích Ánh gật đầu.
Cô vui vẻ cười rộ.
Ăn xong đồ ngọt, hai người quay về chỗ giật cặp vừa nãy, Hạ Tĩnh cùng bạn mình vẫn ngồi xổm làm bài tập, hai chân đều tê cả rồi, cũng không dám đứng dậy, thấy anh quay lại, giọng Hạ Tĩnh nức nở, nhỏ giọng cầu xin: “Bọn tớ có thể đi chưa?”
Quý Nhượng lạnh giọng: “Làm xong mới được đi.”
Nước mắt Hạ Tĩnh vốn đã ngừng, giờ lại chảy xuống: “Tớ không giỏi toán, đề này tớ thật sự không biết làm mà.”