Lúc Quý Nhượng kết thúc kì huấn luyện cơ sở được điều đến cục cảnh sát thành phố, lão cục trưởng cố tình từ nơi khác quay về, muốn tận mắt nhìn thấy ngôi sao tương lai trong ngành cảnh sát này, lúc ông cầm lý lịch của Quý Nhượng, nhìn dòng tình trạng hôn nhân của anh liền kinh ngạc hỏi đội trưởng hình hình bên cạnh: “Đã kết hôn?”
“Đúng vậy, nhóc con này vừa đủ 22 tuổi liền kết hôn, khi ấy còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát đâu.”
Lão cục trưởng nhất thời không biết nghĩ đến gì, cười nửa ngày mới bình luận một câu: “Có tiền đồ đấy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh sát là một nghề có tính nguy hiểm cao, công việc lại bận rộn, về việc giải quyết vấn đề cá nhân xem như khá khó khăn. Rất nhiều hình cảnh già đến ba mươi bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, tiền bối trong cục cảnh sát đa phần đều độc thân, thế mà thằng nhóc con vừa đến đây lại đi trước họ một bước.
Dù sao đi nữa ngôi sao mới trong trường cảnh sát đều được người trong ngành rất quan tâm, Quý Nhượng còn chưa đến, tin anh đã kết hôn liền lan truyền cả đại đội hình cảnh, trở thành ‘đối tượng công kích của mọi người’, nhận lấy đủ loại ngưỡng mộ cùng đố kỵ.
Đến ngày Quý Nhượng đến trong đội, mọi người vừa nhìn liền cảm thấy chua xót.
Chẳng trách người ta sớm như thế đã lấy vợ, quá đẹp trai rồi.
Nhưng với ngành cảnh sát mà nói, đẹp trai hay không không quan trọng, ngược lại quá đẹp vừa nhìn liền khiến người ta chú ý sẽ bị nghi ngờ về năng lực của anh. Điểm này đi đâu cũng đều như thế.
Trước đây có quá nhiều lời đồn về Quý Nhượng, không tránh được việc đồng đội có hơi bất mãn với người mới, thầm nói anh nên vào giới giải trí làm ngôi sao, chứ không nên trong giới cảnh sát tranh giành ngôi sao tương lai gì đó.
Hơn nữa tính cách của Quý Nhượng không được xem là tốt, tuy nói đã rèn luyện một năm nhưng sự sắc bén bẩm sinh đã ăn sâu vào trong tủy, không thể bỏ được, anh cảm nhận được địch ý của đồng đội đối với người mới nên cũng không cho họ sắc mặt tốt.
Trong khoảng thời gian đó cũng có chút mâu thuẫn nhỏ, Quý Nhượng còn rất nhiều lần viết kiểm điểm, lão hình cảnh dẫn dắt anh đã nhìn quen sự liều lĩnh của những người trẻ tuổi này, cũng thật sự thích đồ đệ Quý Nhượng nên tận tâm chỉ bảo nhắc nhở anh, rảnh rỗi hơn thua bằng lời với người khác, chi bằng dùng thực lực để nói chuyện.
Thế là Quý Nhượng liền bắt đầu cất cánh.
Anh vùi đầu phá án, liên tục phá được vài vụ án lớn, biểu hiện vô cùng xuất sắc, năng lực cá nhân cũng xuất chúng, mỗi lần thi sát hạch đều giành được hạng nhất, những người trước kia nhìn anh không thuận mắt đều phải ngậm miệng lại.
Đến giờ, Quý Nhượng đã trở thành lực lượng nồng cốt trong đại đội hình cảnh, tuy thường phạm lỗi viết kiểm điểm, nhưng chỉ cần không phải lỗi nguyên tắc, trong cục mắng anh hai câu liền cho qua.
Cuối năm, trong cục phá được một vụ án cướp bóc liên hoàn rất được chú ý, liền tổ chức liên hoan. Vì vụ án này mà cả đội phải tăng ca suốt nửa tháng trời, mọi người đều bắt đầu vui vẻ ăn uống, tửu lượng của Quý Nhượng không tốt lắm, uống hai ly rượu trắng liền say rồi.
Lúc Thích Ánh gọi điện cho anh, là đồng đội của anh nghe máy.
Vừa nhìn thấy trên điện thoại hiển thị ‘Tiểu bảo bối’, cậu ta liền vui vẻ bảo mọi người im lặng, ngà ngà say nghe điện thoại, lớn tiếng gọi: “Chị dâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói bên kia rất dịu dàng: “Chào cậu, tôi tìm Quý Nhượng.”
“A Nhượng uống say rồi, vừa khéo, chị đến đón anh ấy đi, chúng tôi ở Hải Đình này.”
Bên kia đồng ý, sau đó gác máy, đồng đội vui vẻ nói: “Chúng ta có thể gặp được bà xã của A Nhượng rồi!”
Quý Nhượng thường ngày giấu vợ như giấu báu vật vậy, mọi người đã làm việc hơn một năm đều chưa từng gặp qua Thích Ánh.
Sắp tò mò chết mất.
Rốt cuộc là cô gái thế nào mới có thể xứng được với ‘bộ mặt nhan sắc cho giới cảnh sát’ đây?
Thích Ánh rất nhanh liền lái xe đến. Năm ngoái cô thi được bằng lái, có Quý Nhượng giảng dạy, rảnh rỗi liền dẫn cô tập xe nên kỹ thuật xem như cũng tạm ổn.
Lúc tìm được số phòng bao, cô vừa đẩy cửa vào liền bị mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt. Dưới vô số ánh mắt nóng rực, cô mỉm cười: “Chào các anh, tôi đến tìm Quý Nhượng.”
Cười ngọt, giọng cũng ngọt, buộc tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn, cô mặc áo thun trắng cùng quần yếm, cả người xinh đẹp, trong mắt vô cùng ngọt ngào, thật sự giống như tiểu tiên nữ từ kẹo dâu hóa thành.
Các đồng chí cảnh sát trong phòng bao vội vàng dập thuốc trong tay.
Chướng khí mù mịt thật sự là thứ độc hại với cô gái nhỏ!
Đồng đội của Quý Nhượng vội đứng dậy, cười ha ha hỏi: “Chị là người nhà A Nhượng à?”
Cô gái nhỏ gật đầu.
Đồng đội liền dẫn cô đi đến sô pha: “Ở đây, anh ấy say mất rồi, tửu lượng quá kém.”
Thích Ánh bước đến, tầm mắt trong phòng bao đều dời sang đó. Nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi xổm trước sô pha, từ trong phòng bao lấy một chiếc khăn lạnh giúp Quý Nhượng lau mặt.
Quý Nhượng nheo mắt, mơ hồ gọi: “Bảo bối?”
Thích Ánh sờ trán anh, “Ừm, anh còn đi được chứ? Chúng ta về nhà.”
Quý Nhượng đưa tay, kéo cô gái nhỏ ấn vào lòng mình: “Anh hơi say, ngủ với anh một lúc.”
Cả phòng nhìn anh giở trò lưu manh.
Thích Ánh sắp xấu hổ chết mất, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về nhà rồi nằm, anh mau đứng dậy đi.”
Rượu trắng thiêu đốt trong cơ thể, anh có chút không thoải mái, trở người, mặt chìa đến trước mặt cô, mắt vẫn nhắm nghiền, giở thói lưu manh lại là ngựa quen đường cũ: “Hôn một cái anh mới dậy.”
Cả phòng liền phì một tiếng.
Không ngờ đại soái ca thường ngày vừa lạnh vừa dữ vừa ngầu, lại còn có thể mặt dày như thế.
Đồng đội bên cạnh không nhìn tiếp được nữa.
Nào ngờ cô gái nhỏ thật sự cúi đầu hôn lên môi anh một cái.
Giọng mềm mềm: “Được rồi, nói lời phải giữ lời nhé, anh mau đứng dậy nào.”
Quý Nhượng đã say đến bất tỉnh nhân sự vẫn thật sự ngồi dậy.
Thích Ánh đỡ tay anh đứng dậy, vẫy tay với mỗi người một vẻ mặt trong phòng bao: “Tôi đưa anh ấy về đây, lần sau gặp.”
“Tạm biệt chị dâu!”
“Được được, lần sau gặp.”
“Em dâu đi đường cẩn thận, có chuyện gì gọi điện nhé.”
Đến khi hai người đi ra ngoài phòng bao.
Cuối cùng còn có người không nhịn được hỏi: “Vợ của A Nhượng đã thành niên rồi chứ?”
Đồng đội của Quý Nhượng trợn trắng mắt: “Anh nói nhảm gì thế, không thành niên sao nhà nước cho họ kết hôn chứ?”
Chẳng qua trông thật sự rất nhỏ!
Quý Nhượng tên cầm thú này!
Hôm sau, Quý Nhượng say rượu cả đêm đầu đau như búa bổ uống thuốc giải rượu mà Thích Ánh chuẩn bị cho anh, choáng váng đi làm.
Vừa bước vào mọi người đều cười với anh.
Đồng đội cười ha hả: “Anh Nhượng diễm phúc không nhỏ nha, chị dâu thật sự rất đẹp.”
Quý Nhượng: “???”
Anh hoàn toàn không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng đồng đội đưa anh về. Đồng đội biết nhìn sắc mặt, còn ‘ồ’ một tiếng thật dài, “Anh quên rồi à?”
Quý Nhượng không đáp.
Đồng đội nói: “Thế chắc chắn anh cũng quên chuyện chị dâu trước mặt mọi người hôn anh rồi.”
Quý Nhượng: “???”
Đồng đội: “Còn nằm ở đó làm nũng, muốn chị dâu hôn mới chịu đứng dậy.”
Quý Nhượng: “???”
Các đồng nghiệp đều vô cùng phối hợp: “Chậc chậc chậc, thật sự không dám nhìn.”
Đội trưởng đại đội cầm ly giữ nhiệt từ bên ngoài bước vào. Lúc nhìn thấy Quý Nhượng còn vỗ vai anh, sâu sắc nói: “A Nhượng, người trẻ tuổi vẫn phải chú ý trường hợp nha.”
Quý Nhượng: “...”
Không còn mặt mũi sống tiếp nữa rồi.