Đèn đường vừa sáng, trên đường phố xa hoa trụy lạc có hai bóng người đang ẩn núp trong bóng đêm, tìm kiếm con mồi.
“Người kia thế nào?”
“Có mùi rượu thối.”
“Còn người này?”
“Mùi thuốc thối.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người này được không?”
“Có mùi hôi nách.”
Thư Nhiên cạn lời nhìn thiếu nữ bên cạnh: “Đại tiểu thư, sao em kén chọn như thế? Nếu chọn vừa ý em thì khi nào mới xong nhiệm vụ săn mồi?”
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt long lanh màu xanh nhạt của mình, cánh môi anh đào đỏ nhuận, làm ra biểu cảm khiến đối phương không thể nào chống đỡ nổi “Nhưng mà thật sự rất thối đó.”
Thư Nhiên liền đầu hàng: “Được được được, đổi mục tiêu.” Cậu dò xét xung quanh một lượt, ra hiệu cho thiếu nữ di chuyển đến dưới tán lá của một cây đại thu che trời.
Dưới cây có một công viên nhỏ.
Một bé gái bảy tám tuổi đang ngồi trên xích đu của công viên, Thư Nhiên chỉ chỉ đứa trẻ: “Máu của trẻ nhỏ rất thơm, cái này cô không có vấn đề gì chứ?”
Thiếu nữ nhìn bé gái đang vui vẻ chơi xích đu, có chút chần chừ: “Có phải quá nhỏ rồi không?”
Thư Nhiên ngã ngửa: “Đại tiểu thư, em còn nhớ mình là ma cà rồng không? Con người sinh ra vốn là kho máu của chúng ta, nhà khoa học của bọn họ cũng từng nói qua, là chọn lọc tự nhiên, kẻ phù hợp sinh tồn. Huống hồ có thể trở thành đối tượng săn mồi trong lễ thành niên của em, là vinh hạnh của cô bé ấy!!”
Thiếu nữ vẫn do dự.
Cô từ khi sinh ra đã sống trong lâu đài, thân là con gái nhỏ của bá tước, quần áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, máu người thường dùng đều là lấy từ trong kho máu nuôi người sống để rút ra, đựng trong bình giữ nhiệt, cắm ống hút đưa đến miệng cho cô.
Cô trước giờ chưa từng đích thân săn qua lần nào cả.
Nhưng bây giờ thì khác. Cô đã thành niên rồi!
Tộc ma cà rồng quy định: Lễ Thành Niên cần phải ra ngoài tự săn mồi để thể hiện huyết thống cao quý của bản thân. Bố cô không yên tâm, đã giấu trưởng lão mà cử anh họ Thư Nhiên lén lút theo cô, giúp cô hoàn thành nghi thức Lễ Thành Niên.
Bọn họ đã ra ngoài mấy hôm nhưng cô lại vừa kén ăn vừa mềm lòng, chần chừ không xuống tay, Thư Nhiên sắp gấp chết rồi!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Nhiên đanh mặt uy hiếp cô: “Tiểu thư à, nếu hiện tại còn không ra tay, em sẽ bị người của trưởng lão phát hiện không hoàn thành nhiệm vụ săn mồi, có thể sẽ bị ghim trong quan tài, vùi trong hầm băng một trăm năm mới bị thả ra!”
Thiếu nữ lập tức rùng mình.
Cô cắn răng, nhẫn tâm từ trong túi lấy ra đồ bịt mắt, nắm tay thành nắm đấm nhỏ nói: “Em chuẩn bị rồi!”
Thư Nhiên: “Cố lên! Em làm được mà! Em có thể!”
Thiếu nữ đeo bịt mắt, lần theo mùi máu trong gió đêm. Thân người vừa lóe lên, chớp mắt liền đã đến sau lưng mục tiêu, một tay bịt miệng cô bé, một tay bóp cổ, răng nanh lóe lên ánh sáng xanh, môi dán lên động mạch chủ mềm mại.
Sau đó…. cô duy trì tư thế này, năm phút chưa hề nhúc nhích.
Thư Nhiên đứng trên cây vỗ đầu, không nhịn được lên tiếng: “Em cắn đi a! Em cắn xuống đi!”
Cô bé nhỏ trong lòng cô oa oa giãy giụa, nước mắt ấm nóng lăn trên bàn tay cô.
Thiếu nữ đội bịt mắt, khẽ ngẩng đầu, răng nanh rời khỏi cổ cô bé, đến ngón tay cũng buông lỏng một chút.
Thư Nhiên đang muốn nói, bỗng hơi thở nguy hiểm theo gió đêm lao đến, cậu liền cảm thấy không ổn, lập tức đi đến bên người thiếu nữ: “Ánh Ánh! Thợ săn ma cà rồng đến rồi! Đi!”
Hai người một trước một sau liền chạy trốn. Bỗng có một chàng trai mặc đồ đen xuất hiện trước mặt họ, giơ khẩu súng săn trong tay lên.
Thư Nhiên liền chắn trước người Thích Ánh. Chàng trai áo đen lạnh lùng quét mắt nhìn hai cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười nguy hiểm: “Dám ra tay trong địa bàn của ta, gan cũng to lắm.”
Đối với kẻ địch thì không cần nhiều lời, răng nanh của Thư Nhiên lộ ra, rất nhanh liền đến giao thủ với anh ta.
Thích Ánh kéo bịt mắt xuống nhưng cô đến người cũng chưa từng giết qua, càng đừng nói đến là đối thủ của thợ săn, ngoại trừ sốt ruột, cô ở đây không giúp được gì cả.
Vai Thư Nhiên bị trúng một phát súng, nhân lúc chàng trai kia bị cậu đẩy ngã xuống đất, cậu tranh thủ kéo Thích Ánh chạy trốn.
Chàng trai áo đen đứng dậy, nheo mắt nhìn bóng tối đen kịt. Cất súng săn vào, đưa bé gái bị dọa ngất đến cổng cảnh sát xong xuôi liền lặng lẽ rời đi.
Súng của thợ săn chuyên dùng để đối phó với ma cà rồng, Thư Nhiên trúng một phát, máu chảy không ngừng, miệng vết thương bắt đầu thối rửa, tình huống này nhất định phải về tộc ma cà rồng mới trị được.
Cô gửi tín hiệu thông báo cho người trong tộc, rất nhanh liền có người đến đón Thư Nhiên. Trưởng lão cũng đến, chuyện Thư Nhiên âm thầm giúp đỡ cũng bị bại lộ, Thích Ánh bị mắng xối xả. Trưởng lão phát ra thông điệp cuối, lệnh cô phải một mình hoàn thành nhiệm vụ trưởng thành, nếu không sẽ bị xử lý theo quy định của tộc!
Thư Nhiên đi rồi, Thích Ánh chỉ có thể tự mình hành động.
Uống hết lương thực dự trữ mang theo, cô vẫn không tìm được đối tượng phù hợp để ra tay, bụng bắt đầu kêu ùng ục.
Thiếu nữ ngồi xổm bên đường, chăm chú nhìn dòng người mà nuốt nước bọt.
Thật ra, lúc rời khỏi lâu đài cô liền có dự cảm: có lẽ cô sẽ trở thành ma cà rồng thấy bại nhất trong nghìn vạn năm trở lại đây.
Cô gái nhỏ ngồi xổm được ba đêm thì thật sự sắp ngất đi rồi.
Cảm thấy ngồi ở đây cũng không được gì, cô định bụng đến bệnh viện lén uống trộm túi máu.
Bệnh viện về đêm vô cùng yên tĩnh. Cô ngửi thấy hương vị trong gió đêm, rất nhanh liền tìm được kho đặt túi máu.
Trong phòng đều là hương vị máu tươi thơm ngon.
Cô nuốt nước bọt, đeo bịt mắt vào rồi đưa tay lần mò đến tủ dự trữ máu.
Kết quả sờ được một ống súng lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trong bóng tối vang lên giọng nói mỉa mai: “Những ma cà rồng khác đều đeo mặt nạ, cô lại đeo đồ bịt mắt. Hay cô có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao?”
Thích Ánh: “!!!”
Cô nhớ giọng nói này, chính là gã thợ săn làm bị thương Thư Nhiên vào buổi chiều nọ!
Cô sắp khóc rồi…
Thích Ánh rụt rè rút tay về, kéo đồ bịt mắt xuống, lắp bắp nói: “Tôi...Tôi không phải là ma cà rồng...”
Chàng trai: “Cô thu răng nanh của mình lại rồi hẳn nói chuyện.”
Thích Ánh: “...”
Cô gái nhỏ cực kì uất ức, thu lại răng nanh của mình. Cô hơi nâng mắt, nương theo ánh đèn trên hành lang nhìn về bóng người đàn ông cao to trong bóng tối.
Súng săn trong tay hắn vẫn nhắm về hướng cô.
Đôi mắt xanh nhạt lộ ra một lớp hơi nước mỏng, cô khịt khịt mũi, lí nhí nói: “Tôi chưa từng giết người. Anh có thể tha cho tôi không?” Cô chớp chớp mắt, một đôi mắt ươn ướt đáng thương hề hề mà cầu xin: “Xin anh mà.”
Trong bóng tối, hầu kết của Quý Nhượng dao động.
Miệng súng dần buông xuống, Thích Ánh lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: “Được.”
Cô không thể tin được nhìn anh một cái, lại sợ anh nuốt lời, bóng dáng lóe một cái liền chạy biến.
Trên phố rất ít người, có cũng chỉ là vài con ma men, trên người có mùi rượu thối mà cô chán ghét. Lần này không trộm được túi máu thì thôi, lại còn gặp phải thợ săn, tộc ma cà rồng lại không về được, cô cũng không còn sức để đi nơi khác nữa.
Cô gái nhỏ ngồi xổm ở đầu ngõ, ôm gối thương tâm nghĩ “Chẳng lẽ cô thật sự trở thành ma cà rồng đầu tiên trong lịch sử bị đói chết sao?”
Trong ngõ tối truyền đến tiếng bước chân đều đặn hướng phía này đi tới.
Cô ngồi xổm trên đất, cẳng chân nhích sang bên cạnh, nhường đường cho người nọ đi qua. Nhưng lại cảm giác tiếng bước chân kia lại dừng lại bên người mình, người đó nửa ngồi xổm xuống.
Lại là gã thợ săn này.
Thích Ánh lại muốn khóc rồi, mông đặt xuống đất, liên tục lùi về sau, cho đến khi sau lưng cảm nhận được vách tường lạnh băng phía sau thì khóc hu hu hỏi: “Không phải anh đã đồng ý tha cho tôi rồi sao?”
Quý Nhượng nhướng mày, nhìn cô không nói gì.
Thích Ánh vô cùng uất ức: “Tôi thật sự không có giết người.” Cô nhéo nhéo chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của mình, “Anh xem, tôi bị đói đến gầy rộp cả rồi.”
Cô ôm gối co lại, trông thật sự rất nhỏ. Quý Nhượng đánh giá cô nửa ngày, chậm rì rì hỏi: “Tại sao không giết người?”
Cô gái nhỏ khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Tôi không dám.”
Quý Nhượng suýt nữa thì nghi ngờ mình nghe nhầm.
Anh nhíu mày nhìn cô nữa ngày bỗng lấy ra một con dao ngắn bằng bạc giấu trong đế giày. Thích Ánh ngạc nhiên mở to mắt, lúc cô cho rằng mình bị một dao đoạt mạng, anh lại cứa vào lòng bàn tay mình một nhát dài.
Máu tươi theo đó ồ ồ chảy ra.
Anh đưa tay đến bên miệng cô: “Uống.”
Sau đó liền nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ mở to hơn, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. “ẦM!” một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Quý Nhượng: “???!!!”
Nhìn lòng bàn tay đang chảy máu tươi.
Anh tuân theo nguyên tắc không chà đạp, không lãng phí, ngón tay giữ lấy cằm của cô gái nhỏ ép cô há miệng, lòng bàn tay tăng thêm lực để máu tươi chảy vào miệng cô.
Sau đó bế người lên, đi về căn hộ chung cư của mình.
Cô gái nhỏ vừa hôn mê liền ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Rèm cửa rất dày, ánh sáng không thể xuyên qua. Lúc hôn mê, cô mơ thấy mình cuối cùng cũng đã được uống máu thì vô cùng hài lòng. Lúc này cô tỉnh dậy, ý thức dần phục hồi, phát hiện ra cơn đói khát quả nhiên giảm đi không ít.
Cô không tin được sờ sờ bụng mình, trong căn phòng âm u truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông: “Tỉnh rồi à?”
Cô lập tức xoay đầu, nhìn thấy tên thợ săn đang ngồi trên một chiếc ghế trong góc, cô sợ đến kéo chăn lên, co rút vào trong.
Quý Nhượng cười, đứng dậy đi đến bên cạnh cô. Lúc ngồi xuống giường, anh lay lay bàn tay quấn băng gạc, làm ra tư thế muốn mở ra, thấp giọng cười hỏi: “Muốn uống nữa không?”
Thích Ánh gấp đến lắp bắp, liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng...Tôi! Tôi say máu!”
Quý Nhượng: “???” Thế giới quan của anh lần nữa bị đả kích “…Cô say cái gì???”
Cô gái nhỏ chán chường: “Tôi say máu, cho nên tôi không dám giết người.”
Quý Nhượng: “Tôi còn cho rằng cô là vì lương thiện nên không giết người.”
Thích Ánh lập tức bổ sung: “Cũng có vì lý do này! Tôi là một ma cà rồng lương thiện, thật đấy!”
Quý Nhượng không nhịn được phì cười, anh đứng dậy đi vào trong bếp, lúc về liền cầm một chiếc cốc đen cắm ống hút, nhét vào tay cô.
Thích Ánh ngửi được hương vị rất thơm rất thơm.
Cô nhìn anh một cái, thật sự không nhịn được sự mị hoặc của vật đó, cô nhận lấy thì tay liền ôm chặt chiếc cốc hút chùn chụt.
Quý Nhượng nhìn dáng vẻ cô uống ngon lành như thế, đôi mắt đen nhánh bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút.
Thích Ánh ăn no, xoa xoa chiếc bụng tròn, liếm liếm môi, mềm giọng hỏi người đang đọc báo trên ghế “Tôi có thể đi được chưa?”
Sau tờ báo truyền đến giọng lành lạnh của anh: “Không thể.”
Thích Ánh dẫu môi, cô nhảy xuống giường, đôi chân trần giẫm lên tấm thảm mềm, chạy đến bên anh ngồi xổm xuống, ngẩng gương mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh không giết tôi, còn cho tôi uống máu. Tôi bây giờ đã uống no rồi, sức cũng đã khôi phục rồi, tối nay tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi hứa với anh rằng tuyệt đối sẽ không giết người. Tôi sẽ quay về tộc ma cà rồng.”
Cô dừng chút, thấp giọng nói: “Tuy...Tuy tôi không hoàn thành nhiệm vụ săn mồi sẽ bị ghim trong quan tài một trăm năm, nhưng cũng không sao, xem như ngủ một giấc thật dài thật dài vậy.”
Quý Nhượng cuối cùng cũng rời mắt khỏi tờ báo, xoay đầu nhìn sang.
Đôi mắt xanh nhạt của thiếu nữ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, chỉ cần nhìn vào liền giống như chìm vào ngân hà vô tận.
Anh gấp báo lại, từng câu từng chữ nói: “Tôi nói rồi, KHÔNG THỂ.”
Thích Ánh lúc này mới chậm nửa nhịp hiểu được ý của anh là gì, cô lùi về sau một chút, ấp úng hỏi: “Thế anh, thế anh giữ tôi ở lại đây muốn gì chứ?”
Quý Nhượng đưa mắt nhìn cô: “Ma cà rồng các cô không phải thích nuôi con người thành kho máu của mình sao? Tôi cũng muốn thử cảm giác nuôi ma cà rồng xem sao.”
Thích Ánh: "!!!!!!!!!!!!"
Sau đó ma cà rồng nhỏ liền bị thợ săn giam lỏng trong căn hộ chung cư của mình.
Thật ra mà nói, cuộc sống ở đây cũng không tệ, ít ra sẽ không bị đói bụng.
Quý Nhượng dùng máu mình nuôi cô.
Cô vẫn còn nhỏ, vừa thành niên, lượng ăn không lớn, một ngày 100cc là đủ no bụng. Có lúc Quý Nhượng không muốn đút cô sẽ đến bệnh viện mua túi máu, hương vị so với máu người sống có tệ hơn chút, nhưng cô vẫn có thể uống no.
Thích Ánh cảm thấy mình lại quay về với ngày tháng trong lâu đài, áo đưa tận tay cơm dâng tận miệng.
Được Quý Nhượng nuôi một thời gian, cô liền nảy sinh ra cảm giác ỷ lại.
Cô quen thuộc mùi vị của anh, cách xa một ki lô mét vẫn có thể ngửi thấy hương thanh ngọt của máu anh.
Cô còn nhỏ, lúc trong lâu đài máu đều rút từ trong máy ở kho máu ra. Không ai nói cho cô biết ma cà rồng không thể hút máu của cùng một người trong khoảng thời gian dài, trong tộc ma cà rồng, loại hành vi này được gọi là: Huyết dụng.
Cô sẽ mê luyến người này, sau này sẽ không thể tiếp nhận hương vị máu của người khác được nữa, cô sẽ từng giây từng phút muốn được ở bên anh, đời đời kiếp kiếp không muốn rời xa.
Cho đến khi Quý Nhượng vì đi công tác một tuần, cô nhìn túi máu trong tủ lạnh anh mua từ bệnh viện về, lúc không ăn uống được gì, cô mới ý thức được chuyện này không ổn.
Lúc Quý Nhượng đi công tác về, nhìn thấy thiếu nữ đói đến ngất trên thảm.
Túi máu trong tủ lạnh không hề động đến túi nào.
Anh ôm cô vào lòng, lấy dao ngắn bằng bạc cứa ngón tay mình, đút vào trong miệng cô.
Thiếu nữ bị mùi máu quen thuộc đánh thức, ôm lấy tay anh mút lấy mút để.
Đầu lưỡi mềm mại ấy từng vòng từng vòng quét qua ngón tay anh, cơn đau nho nhỏ hòa cùng cảm giác ngưa ngứa, anh không nhịn được dùng ngón tay ma sát răng lợi cô.
Cô uống no rồi thì mơ mơ hồ hồ mở mắt, đôi mắt xanh nhạt long lanh, cánh môi anh đào nhiễm màu đỏ của máu anh, cô ngoan ngoãn nhìn anh cười.
Quý Nhượng cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hòa trộn mùi máu tanh trong răng lưỡi cô.
Thích Ánh bị anh hôn đến có chút khó thở nhưng vẫn không quên ủy khuất trách anh: "Sao anh giờ này mới về, em rất đói rất đói."
Anh ôm cô đặt lên giường, từ môi hôn đến bên vành tai: "Xin lỗi, sau này anh không đi như vậy nữa."
……
Lúc Thư Nhiên tìm đến căn hộ, Thích Ánh đang ôm cốc nhỏ vừa uống máu vừa xem ti vi.
Cô gái gầy nhỏ trước đây giờ được nuôi thành trắng trẻo tròn trịa, Thư Nhiên còn nghĩ đến cảnh em họ bị dày vò đói đến không thành hình người, cảnh tượng giờ đây thật sự quá khác biệt rồi, có chút không chấp nhận được.
Thích Ánh nhìn thấy cậu cũng rất vui mừng, chạy đến ôm cậu: "Thư Nhiên, anh vẫn khỏe chứ? Trong nhà vẫn khỏe chứ?"
Cơ thể tiếp xúc, Thư Nhiên liền ngửi được mùi máu xa lạ trên người côm
Sắc mặt cậu liền thay đổi: "Em huyết dụng với con người rồi?"
Thích Ánh chớp mắt hỏi: "Huyết dụng là gì?"
Thư Nhiên: "......"
Sau đó cậu nhìn thấy một người đàn ông cao to từ trong phòng bếp bước ra, cả người cậu cứng đờ, nhảy vọt ra xa ba bước: "Là anh!"
Quý Nhượng cầm cốc nước dựa bên cánh cửa, khẽ gật đầu: "Là tôi."
Thư Nhiên không dám tin được, nhìn Thích Ánh: "Em tìm kho máu cả đời là hắn à? Là gã thợ săn bụng dạ xấu xa?"
Cô gái nhỏ nhe răng múa vuốt: "Em không cho phép anh nói anh ấy như thế!"
Thư Nhiên giận dữ, giơ tay chỉ về phía Quý Nhượng: "Con bé còn nhỏ không biết ý nghĩa của huyết dụng, nhưng anh là thợ săn nguyên lão, anh có thể không biết sao?!"
Quý Nhượng uống nước, còn trưng ra bộ dáng thong dong: "Tôi biết."
Thư Nhiên: "Anh như vậy là cố ý!!!"
Cố ý nuôi cô, cố ý đút máu cho cô, cố ý trói buộc cô bên người, đời đời kiếp kiếp khiến cô không thể rời khỏi anh.
Thư Nhiên cắn răng, hai ba bước đẩy mạnh Quý Nhượng vào nhà bếp, ‘rầm’ một tiếng đóng sập cửa lại, nắm lấy cổ áo anh ấn lên tường: "Anh có biết anh sẽ già chết hay không? Anh không thể bên cạnh nó đời đời kiếp kiếp, anh chỉ là một nhân loại yếu ớt."
Quý Nhượng dễ dàng đẩy cậu ra khỏi người, phủi phủi cổ áo, đưa một ngón tay ra: "Nể mặt cô ấy, tôi tha thứ cho sự bất lịch sự của cậu một lần. Tôi để cậu bước vào đây, người cũng đã gặp được, cậu có thể cút đi được rồi."
Thư Nhiên nghiến răng: "Anh chỉ là con người!! Anh chết rồi thì con bé phải làm sao đây?!!"
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau, bật cười nói: "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ săn mồi, cô ấy sẽ bị băng phong một trăm năm, đúng không?"
Sắc mặt của Thư Nhiên trở nên xanh đen.
Quý Nhượng mở cửa ra: “Một trăm năm sau, cô ấy sẽ đến tìm tôi. Mỗi một kiếp, cô ấy đều sẽ đến tìm tôi.”
Ngoài cửa xuất hiện một cô gái đang lo lắng đứng đợi.
Quý Nhượng cười cười, đưa tay xoa đầu cô gái.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mắt tôi, tôi nhất định sẽ yêu cô ấy lần nữa.
Mãi mãi.