Học sinh Nhất Trung phát hiện, gần đây học sinh nhất khối cùng học sinh bét nhất khối hay đi cùng nhau. Ồ không, bây giờ đã là bét ba rồi.
Sau khi chủ nhiệm lớp 11/1 nghe tin, vô cùng lo lắng, tan học liền gọi Ngô Duệ vào phòng giáo viên: “Có phải cậu ta bắt nạt em? Tìm em lấy phí bảo kê? Ép em giúp cậu ta làm bài tập không?”
Ngô Duệ liên tục xua tay: “Không ạ, cô Hạ, bạn học Quý rất tốt, bọn em là bạn.”
Quý Nhượng từng nói với cậu ta, không được phép nói cho bất kì người nào biết cậu ta đang dạy thêm cho anh.
Chủ nhiệm lớp 11/1 một lời khó nói nhìn cậu vài cái: “Ngô Duệ à, bây giờ em đã học 11 rồi, học tập quan trọng, đừng bị những học sinh hư hỏng chẳng ra gì ảnh hưởng đấy.”
Chủ nhiệm lớp 11/9 Lưu Nghiêu vừa khéo từ ngoài vào, nghe thấy những lời này lập tức cười lạnh: “Ồ, cô Hạ, cô nói ai chẳng ra gì vậy?”
Cô Hạ là chủ nhiệm lớp chuyên, trước giờ đối với lớp 11/9 không có ấn tượng tốt, không vui nói: “Còn nói ai, không phải là Quý Nhượng lớp các anh sao! Tôi nói với anh này Lão Lưu, thành tích của Ngô Duệ bị ảnh hưởng, thì cậu ta không xong đâu đấy!”
Lưu Nghiêu tuy bị đám khỉ nghịch ngợm làm cho đau đầu, nhưng trước giờ đều rất bao che: “Đừng nghĩ theo hướng xấu như thế, theo lời cô nói, thành tích nếu dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, sao không thể cho thành tích của Quý Nhượng được Ngô Duệ ảnh hưởng, chuyển biến tốt lên?”
Mắt thấy hai giáo viên sắp cãi nhau, Ngô Duệ vội nói: “Cô Hạ cô yên tâm, em sẽ không bị bất kì chuyện gì mà ảnh hưởng đến việc học. Bạn học Quý cũng rất thân thiện, chúng em là đôi bạn cùng tiến trong học tập.”
Lưu Nghiêu thầm nói, tiểu tử này như vậy cũng nói được, còn là đôi bạn cùng tiến.
Cô Hạ đau đầu, xua tay để cậu rời đi.
Sáng có hai tiết hóa.
Ngô Duệ gần đây đang dạy lại hóa học cấp hai cho Quý Nhượng, kế hoạch học tập bốn tuần cơ bản là học lại những kiến thức nền các môn của cấp hai. May mà Quý Nhượng năm lớp bảy, lớp tám có nghiêm túc học hành, không đến mức luống cuống.
Sau khi đến lớp, anh chọn chỗ cạnh cửa sổ, không ai dám ngồi cạnh anh, anh vui vẻ vì không bị ai làm phiền, cúi đầu làm bài tập cấp hai mà Ngô Duệ giao cho anh.
Những học sinh khác trong lớp đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo sự sợ hãi, không dám mở miệng bàn tán, chỉ đành truyền giấy cho nhau.
- Đại ca gần đây rốt cuộc bị sao vậy? Không chỉ đúng giờ lên lớp môn phụ, còn ngồi làm bài tập!
- Trên lớp cũng không thấy cậu ta nghiêm túc nghe giảng, nhất định thứ cậu ta làm không phải là bài tập đâu đúng không?
- Ví dụ như trò điền ô chữ?
- Cậu ta nghe giảng cũng không hiểu chăng, loại khoa học phép thuật như hóa học, học dốt sao hiểu chứ.
- Có đại ca ở đây, hết tiết tớ không dám đi trêu bạn học nữ rồi hu hu hu.
……
Thích Ánh đến hơi muộn, dường như vào lớp trước một giây chuông reo.
Cô ôm cặp thở hổn hển, nhìn xung quanh. Thật ra trong những hàng đầu vẫn còn chỗ trống, xung quanh cũng có học sinh lớp 11/2.
Nhưng cô không sang đó, lại đi đến chỗ bên cửa sổ gần bục giảng, kéo ghế ngồi xuống.
Cả lớp im bặt.
Quý Nhượng vội cất vở bài tập cấp hai của mình dưới sách giáo khoa. Anh trừng mắt nhìn Thích Ánh, dường như đang nói: Cậu ngồi đây làm gì? Mau ngồi lên phía trước!
Thích Ánh chỉ nghiêng đầu nhìn anh cười.
Cô lấy sách vở, hộp bút ra, đặt ngay ngắn.
Quý Nhượng lần đầu tiên ngồi cùng bàn với cô.
Không biết tại sao, tim lại đập như đánh trống.
Anh lén lút bỏ vở bài tập vào trong hộc bàn, không muốn bị cô nhìn thấy mình đang làm bài tập cấp hai. Nhìn thấy sách cô giở đến trang đó, lại lật quyển vở màu hồng của mình ra, mở nắp bút, nghiêm chỉnh ngồi.
Giáo viên hóa bước vào, cười khanh khách nói: “Chào các em.”
Cả lớp đồng thanh: “Chào thầy.”
Cô cũng nói, dù không phát ra tiếng, lúc đôi môi vô thanh khép mở, có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi hồng. Quý Nhượng lại ngửi thấy hương dâu.
Trước lúc cô đi học có phải lén ăn kẹo dâu không?
Đại ca bị hương thơm ngọt ngào làm cho cõi lòng bối rối, vốn đã nghe không hiểu, bây giờ càng nghe không hiểu hơn. Thích Ánh lại vô cùng nghiêm túc ghi bài, cô rất thông minh, tuy không nghe giảng được nhưng kết hợp với câu chữ trên bảng cùng nội dung trong sách, rất nhanh liền có thể nắm được trọng điểm.
Chỗ có chút không hiểu, liền dùng bút đỏ ghi chú lại, sau khi về lớp sẽ hỏi lớp phó học tập Hoàng Bác Thông.
Hóa học lớp 11 đối với Quý Nhượng mà nói vẫn là quá khó, anh đến cả ghi bài cũng không biết phải ghi thế nào. Anh mở quyển vở hồng kia ra, lật đến trang cuối, một tay chống đầu, ghi tên Thích Ánh.
Hai chữ này, tuy không giống nhau, nhưng viết cùng một chỗ, nét bút lại trông vô cùng ngoan.
Viết tên “Thích Ánh”, lại vẽ thêm một quả dâu tây. Lúc vẽ quả dâu, anh còn mượn bút đỏ của cô. Thích Ánh không biết anh đang làm gì, lúc giải lao cô ngoan ngoãn đưa vở của mình cho anh, muốn cùng anh trao đổi xem bài ghi chép.
Quý Nhượng giữ lấy vở ghi chép hệt như bảo vệ tâm can bảo bối của mình vậy, không cho cô xem.
Thích Ánh dùng hai ngón tay kéo lấy góc áo của anh, lay lay, chăm chú nhìn anh, dường như đang nói: Cho tớ xem chút đi, chỉ xem một cái thôi, cho tớ xem một chút đi mà.
Đại ca không chịu nổi.
Anh tuyệt vọng giở vài trang đầu: “Nhìn đi! Không có gì cả!”
Thích Ánh nghi ngờ.
Sao có thể chứ? Rõ ràng lúc học thấy anh viết rất nghiêm túc mà.
Quý Nhượng nhân lúc cô ngây người, vội cất vở mình vào, tiết sau liền thành thật ghi chép.
Nghe không hiểu cũng ghi, lỡ tiết sau cô lại muốn xem vở anh thì sao đây? Lỡ như cô nhìn thấy trang cuối cùng chỉ toàn tên cô, mặt mũi tôn nghiêm đàn ông của anh còn giữ được sao?
Loại chuyện lén lút ghi tên của đối tượng mình thầm mến, anh không thể nhận!
Hết tiết, Quý Nhượng về lớp 11/9, tiết sau là tiết toán mà anh sợ nhất, vừa nghĩ đến liền thấy khó thở.
Đại ca mặt mày u sầu, đám đàn em của đại ca lại vui vẻ hớn hở, dù sao đi nữa hôm nay là thứ sáu, ngày mai lại là cuối tuần tươi đẹp. Khuất Đại Tráng không biết nhìn sắc mặt, ghé đến, hưng phấn hỏi: “Anh Nhượng, cuối tuần đi đâu chơi không? Em nghe nói thành đông có trận đấu. Anh không phải rất lâu rồi chưa tham gia ư? Hay là chúng ta đi nhé?”
Quý Nhượng buồn bực nói: “Không đi.”
Lưu Hải Dương đằng sau vỗ ót cậu: “Mẹ nó, mày quên lần trước anh Nhượng vì phá trận đấu bị bắt vào đồn cảnh sát ư? Tuân thủ pháp luật hiểu không?”
Khuất Đại Tráng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, phá thi đấu vẫn không nên tham gia vậy, thế chúng ta đến Lam Tước chơi net đi? Lam Tước đổi máy cấu hình siêu cao, chắc chắn chơi rất đã!”
Quý Nhượng vẫn lười nhác nói: “Tao không đi, tụi mày đi đi.”
“Thế đến khu trò chơi điện tử? Đúng rồi tụi mình có thể đi leo An Sơn! Cuối tuần này không phải có CS cạnh tranh người thật sao? Mấy người chúng ta hợp thành một nhóm!”
Quý Nhượng đập sách toán xuống bàn: “Mẹ nó, cuối tuần ông không rảnh, mày tự đi đi!”
Anh vừa quát lớn, cả lớp liền im bặt.
Anh so với giáo viên còn hữu dụng hơn.
Khuất Đại Tráng nghiến răng nhìn anh nửa ngày, mặc kệ Lưu Hải Dương ở đằng sau lén kéo cậu đi, đột nhiên giận dữ: “Anh Nhượng! Anh có phải có ý kiến với anh em không? Anh coi thường tụi này thì cứ nói thẳng! Không cần giấu giấu giếm giếm!”
Quý Nhượng thật sự bị chọc đến tức cười: “Mẹ nó, Khuất Bằng, mày có ý gì?”
Gọi thẳng tên thật của cậu, chứng tỏ đại ca thật sự giận rồi, nhưng lần này Khuất Đại Tráng thẳng đuột, nhất định phải đem lời này nói ra: “Em có ý gì? Anh nói anh có ý gì xem! Anh đã bao lâu không đi với bọn này rồi? Nghe nói gần đây anh hay đi với học sinh nhất khối, sao nào, coi thường bọn này học dốt ư? Muốn thoát khỏi đám thiếu niên bất lương bọn này à? Thế anh nói thẳng đi! Chỉ cần anh nói một câu không cần bọn này nữa, ai đi theo anh thằng đó là oắt con!”
Khuất Đại Tráng quát rất hăng, nhưng khóe mắt lại đỏ lên.
Đám thiếu niên trẻ tuổi này, ai không phải cam tâm tình nguyện kính phục anh chứ. Người ngoài nói anh âm hiểm, bạo lực, nói anh hư hỏng, vừa chán ghét vừa sợ anh, chỉ có bọn họ - những người vẫn luôn bên cạnh anh mới hiểu, thiếu niên bị cả trường kiêng kỵ, anh thật ra là người rất tốt.
Mẹ Khuất Đại Tráng làm phẫu thuật tim, anh giấu mọi người nộp phí phẫu thuật, sau khi bị Khuất Đại Tráng biết, còn nhớ đến thể diện của anh em, chỉ bâng quơ nói: Chút chuyện này, viết giấy nợ đi.
Em gái ruột của Lạc Băng thầm mến học trưởng lớp 12 nọ, bị gã không bằng cầm thú kia chụp ảnh lõa thể. Sau khi anh biết được, không muốn liên lụy bọn họ, một mình lẳng lặng đi tìm gã cầm thú kia đánh một trận sống dở chết dở, ép gã tiêu hủy đống ảnh đó.
Họ thường ngày ở bên ngoài chọc thị phi, toàn là Quý Nhượng thay họ dọn dẹp, cuối cùng đều là mình anh gánh họa. Nhưng anh không để ý nói: Chút chuyện cỏn con.
Bọn họ đều biết quan hệ của Quý Nhượng với người nhà không tốt, anh có tiền tiêu vặt dùng mãi không hết, nhưng lúc bệnh nằm viện lại chỉ có một mình. Nghỉ đông mọi người đều có nhà để về, tết còn có thể nhận lì xì từ trưởng bối, nhưng Quý Nhượng vĩnh viễn ở trong căn nhà vừa to vừa trống vắng, đêm ba mươi, một mình ăn mì gói coi chương trình tết.
Bọn họ xem anh là đại ca, càng muốn xem anh thành người nhà, nhưng bây giờ, anh hình như dần dần không cần họ nữa rồi.
Dù là tâm lý của ai thì đều không chấp nhận được.
Lúc Khuất Đại Tráng hét lên, sớm đã bị Quý Nhượng ép nằm sấp xuống bàn.
Nhưng sau đó Quý Nhượng không làm gì cả.
Vừa tức vừa buồn cười.
Anh không biết hành vi gần đây của mình gây ra hiểu lầm lớn như thế với bọn họ.
Khuất Đại Tráng vành mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ như muốn khóc đến nơi, nhưng lại cắn chặt môi, kiên trì nguyên tắc đàn ông con trai không thể khóc.
Cổ họng Quý Nhượng có chút nghẽn lại, đưa tay về phía cậu.
Khuất Đại Tráng theo bản năng muốn tránh, cho rằng sẽ bị đánh. Nào ngờ Quý Nhượng chỉ vỗ vai cậu, trầm giọng nói: “Không phải như tụi mày nghĩ, tao chỉ là...”
Anh dừng chút, dưới ánh mắt vừa uất ức vừa mong đợi của một đám thiếu niên, vẻ mặt nặng nề nói: “Tao chỉ là thích học hành.”
Mọi người: “?????”
Anh nhìn trúng thứ quỷ gì vậy?
Quý Nhượng nhìn thấy mỗi người một vẻ, không biết nghĩ đến gì, nhíu mày, hệt như hạ quyết tâm nói: “Thế này đi, sau này tan học cùng cuối tuần tụi mày đừng đi ra ngoài chơi nữa, theo tao đi học thêm.”
Mọi người: “?????”
Con mẹ nó, Khuất Đại Tráng đều là chuyện tốt mày làm!!!
Đại ca trước giờ chỉ ép người ta làm bài tập, mẹ nó giờ lại bắt đầu ép người ta học hành rồi!
Khuất Đại Tráng: “...”
Xin lỗi là tao lỡ miệng rồi. Tao không nên hỏi T^T.
-----------------
Quý Nhượng: Không chỉ tao cần thành học bá, anh em tao cũng cần thành học bá.
Khuất Đại Tráng: Không… Bọn em không muốn… Bọn em không có tiểu tiên nữ, bọn em không cần...