Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca

Không có khả năng rồi, cả đời này đều không còn khả năng.
Từ nay về sau mỗi lần thầy ấy gặp mình, đều sẽ nhớ đến cảnh bong bóng nước mũi óng ánh kia. Không, không chỉ thế, thầy ấy sẽ nhớ đến dáng vẻ cô giành ăn đáy chén của người khác trong tiệm mì nhỏ.
Trời ơi, cô rốt cuộc đã đắc tội vị thần tiên qua đường nào mới làm đủ chuyện xấu hổ trước mặt người mình thầm mến hết lần này đến lần khác như thế vậy?!
Nhạc Lê chán chường hỏi: “Thầy ơi, có thể cho em vài tờ khăn giấy không?”
Thẩm Ước cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, phì cười, vừa cười vừa xoay người lấy giấy đưa cho cô. Nhạc Lê từ bỏ việc vớt vát, dùng giấy che mũi, rất lớn tiếng lau nước mũi.

Thích Ánh và Quý Nhượng vẫn luôn ở bên cạnh chờ, thấy cô vẫn rất có tinh thần lén nghiêng đầu bĩu môi nháy mắt với Thích Ánh. Thích Ánh biết cô không sao cũng yên tâm hơn.
Bác sĩ băng bó xong cho Nhạc Lê, lại đưa cô thuốc bôi cùng băng gạc, dặn dò cô trong hai ngày này tốt nhất không được đi lại, duy trì nằm thẳng, vết thương sẽ sớm ngày hồi phục.
Thẩm Ước gọi điện cho chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa, nói rõ tình huống, giúp Nhạc Lê xin nghỉ phép hai ngày, sau đó khom người ôm cô, “Thầy đưa em về nhà trước.”
Nhạc Lê lập tức có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng anh, lắp bắp nói: “Cảm… Cảm ơn thầy Thẩm.”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông bao phủ lấy cô.
Là kiểu bế công chúa đó.
Đóa hoa nhỏ thầm mến vừa chết héo vì nước mũi, giờ lại bắt đầu lẳng lặng nảy mầm.
Thẩm Ước ôm cô nàng vào lòng, xoay người nói với Thích Ánh: “Bạn học Thích Ánh, em rảnh chứ? Cùng thầy đưa bạn về nhà được chứ?”
Thích Ánh gật đầu.
Quý Nhượng tiễn họ đến bãi xe, không đi theo nữa, Thích Ánh ở trên cửa xe vẫy tay với anh.
Nhạc Lê nhìn đầu gối quấn băng gạc của mình, buồn bã thở dài: “Sau này không biết còn mặc váy được hay không?”
Thẩm Ước vừa lái xe vừa an ủi cô: “Đừng lo, bây giờ y học phát triển như vậy, xóa sẹo rất dễ dàng. Không sao đâu, chờ em lớn lên có thể phẩu thuật thẩm mỹ, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.”
Nhạc Lê nghĩ ngợi: “Thật ra để lại sẹo cũng không sao, xem như đây chính là huy chương của sự vinh quang.”
Thẩm Ước cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất lạc quan.
 

Lúc đến nhà của Nhạc Lê, mẹ Nhạc cũng ở đây, vừa nhìn thấy con gái được bế về, không biết đã xảy ra chuyện gì liền bị dọa đến hồn bay phách tán. Thẩm Ước vội vàng giải thích một lượt.
Mẹ Nhạc vừa hoàn hồn, vỗ ngực cảm ơn Thẩm Ước, dẫn họ đi vào phòng ngủ của Nhạc Lê.
Nhạc Lê vẫn trong vòng ôm của Thẩm Ước tự thẹn thùng bỗng nghĩ đến gì đó, hét lớn: “Chờ đã! Em… em… đặt em nằm trên sô pha là được rồi! Em muốn xem ti vi!”
‘Ổ chó’ chứa đầy bít tất trong phòng không thể để người khác nhìn thấy được!
Thẩm Ước có lẽ cũng cảm thấy vào phòng của thiếu nữ không tiện lắm, nên đặt cô lên sô pha. Dặn dò vài câu về việc thay thuốc liền xoay người rời đi.
Về trường vẫn là hội thao nên Thích Ánh dứt khoát ở lại cùng cô nàng.
Nhạc Lê sớm đã giới thiệu với mẹ mình bạn cùng bàn mới, vừa ngoan ngoãn dịu dàng, thành tích học tập tốt, lại là con gái của anh hùng. Mẹ Nhạc vừa nhìn thấy Thích Ánh liền rất yêu mến, gọt trái cây bày ra, còn đặc biệt xuống lầu đi mua snack khoai tây, Coca, các thứ thức ăn vặt để cô ăn.
Hai cô gái nhỏ ở trong nhà ăn đồ ăn vặt, xem phim thần tượng suốt cả buổi chiều.
Thích Ánh ở nhà Nhạc Lê ăn cơm tối xong mới ra về, mẹ Nhạc không yên tâm để cô về nhà một mình, cứng rắn bảo sẽ đưa cô về nhà. Khi xuống lầu, đi đến ngoài tiểu khu, lại nhìn thấy trước cổng có một thiếu niên cao gầy đang ngồi trên chiếc mô tô có kiểu dáng rất bá đạo, một chân đặt trên đất, tay nghịch điện thoại.
Quý Nhượng chính là loại điển hình vừa nhìn liền biết là thiếu niên hư hỏng.
Gương mặt anh rất hoang dã, góc cạnh rõ ràng, vừa đẹp vừa lạnh lùng.
Trong lòng mẹ Nhạc rụt rè, trước đây vẫn chưa từng gặp qua người này ở khu vực lân cận.
Quý Nhượng tùy ý ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Ánh đi ra ngoài, liền cất di động vào, từ trên xe mô tô nhảy xuống, đi đến trước mặt cô.
Mẹ Nhạc đưa tay, bảo vệ Thích Ánh bên cạnh mình, ánh mắt chứa đầy ý cảnh giác nhìn anh.
Quý Nhượng đã quen bị người khác dùng ánh mắt như thế để đánh giá mình, sau khi đến gần, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất: “Chào dì, cháu đến đón Ánh Ánh.”
Mẹ Nhạc có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Thích Ánh, thấy cô đang nhoẻn môi nhìn thiếu niên cười ngoan ngoãn.
Chuyện gì vậy?
Yêu sớm à?!
Trẻ con bây giờ... Học sinh bây giờ... Ôi thật quá khiến người ta thất vọng rồi!
Quý Nhượng vừa nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của mẹ Nhạc, liền biết bà đang nghĩ gì. Bản thân bị người khác hiểu lầm như thế nào cũng không sao, nhưng Thích Ánh thì không được.
Anh ho khan một tiếng, như không có việc gì nói: “Cháu là anh trai của em ấy.”
Mẹ Nhạc: “Anh em ruột ư?”
Quý Nhượng: “... Anh họ.” Anh quyết định giả mạo Du Trạc: “Cháu là con trai của cậu em ấy.”
Mẹ Nhạc: “Con trai của cậu con bé không phải nhỏ hơn sao?”
Nhạc Lê sao cái gì cũng nói cho mẹ mình nghe hết vậy!
Quý Nhượng cười: “Cô ấy có hai người cậu, cháu là con trai của cậu còn lại.”
Mẹ Nhạc bừng tỉnh, không hề nghi ngờ anh, ánh mắt lập tức ôn hòa lại, “Hôm nay làm phiền em gái cháu quá, dì vẫn nói là đưa con bé về, nếu cháu đến đón em, thế dì không cần đi một chuyến rồi. Hai đứa về cẩn thận nhé.”
Bà nhìn chiếc xe mô tô của Quý Nhượng, không yên tâm nói: “Loại xe này không an toàn, sau này tốt nhất là ít chạy chút.”
Quý Nhượng: “Hôm nay đi vội, sau này sẽ không như thế ạ, trước giờ cháu đều chạy xe đạp cả.”
Mẹ Nhượng hài lòng gật đầu, vẫy tay với hai đứa nhỏ.
Quý Nhượng kéo Thích Ánh đi đến bên xe mô tô, từ yên sau lấy ra chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, đội lên cho cô. Thích Ánh nhớ đến mũ bảo hiểm màu đen vừa to vừa nặng kia, không biết từ khi nào anh lại lén chuẩn bị cho cô cái này.
Cô cong mắt cười.
Quý Nhượng nhìn thấy mẹ Nhạc đã xoay người quay về, lập tức lộ nguyên bản tính, cố tình hung dữ hỏi cô: “Đồ ngốc, cười gì mà cười.”
Thích Ánh cười càng tươi hơn.
Giả mạo anh trai người ta gì đó, thật sự rất buồn cười.
Quý Nhượng cũng không kìm được, khóe môi cong lên, cúi người giúp cô cài quai mũ, “Tôi đi tìm thầy Thẩm hỏi địa chỉ rồi mới sang đây, nơi bạn cùng bàn của cậu ở vẫn khá khó tìm đấy.”
Điều anh chưa nói với cô chính là, thật ra anh đã đến từ rất sớm rồi. Sợ cô sẽ về sớm, nên anh ở dưới lầu đợi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đeo mũ xong, anh gõ lên mũ bảo hiểm của cô một cái: “Được rồi, lên xe đi, anh trai đưa em về nhà.”
Đây là lần thứ hai Thích Ánh ngồi trên xe mô tô của Quý Nhượng, nên cô ngồi vững hơn so với lần trước. Cô ngoan ngoãn ôm lấy eo anh, không nhúc nhích cũng không sờ loạn. Quý Nhượng cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ nhắn trên bụng mình, tuy cách một lớp áo nhưng dường như vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay cô.
Quen thuộc chở Thích Ánh về nhà, Quý Nhượng dừng xe bên khóm hải đường ngoài tiểu khu.
Anh không muốn loại chuyện bị mẹ Nhạc hiểu lầm lại xảy ra, bước xuống xe, anh gỡ mũ bảo hiểm màu hồng của cô xuống, đưa tay giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc rối, “Về nhà đi.”
Thích Ánh kéo kéo góc áo của anh, ra hiệu anh chờ một chút, sau đó lại lục tìm trong túi vịt vàng nho nhỏ của mình.
Quý Nhượng cười: “Muốn cho tôi cái gì? Không phải lại là cây cờ nhỏ chứ?”
Cô từ trong chiếc túi nhỏ chứa đầy mức kẹo lấy ra một tờ giấy gấp lại, cười tủm tỉm đưa cho anh.
Quý Nhượng tò mò nhận, vừa mở ra xem.
Là một tờ giấy a4, trên mặt giấy dùng dùng cọ nước vẽ thành hình dạng như bằng khen, ở giữa ghi một dòng chữ đen xinh đẹp: Tặng giấy khen cho Quý Nhượng.
- Xét thấy bạn học Quý Nhượng trong hội thao mùa thu có biểu hiện xuất sắc, đoạt được hạng nhất, đặc biệt phát tờ giấy khen này cho bạn. Có thể dùng tờ giấy khen này để tìm Thích Ánh đổi lấy một tâm nguyện nho nhỏ.
Mặt sau còn viết ngày tháng năm, người trao giải: Thích Ánh.
Trên chỗ chữ ký còn có một dấu tay đỏ nho nhỏ.
Đây chính là lúc buổi chiều ở nhà Nhạc Lê làm.
Cô nghĩ, tướng quân có lẽ sẽ không thích quà tặng, nên lúc nhận giải  mới không vui. Mình cứ cho anh ấy tự chọn phần thưởng đi!
Quý Nhượng cúi đầu nhìn bằng khen ấy hồi lâu.
Những con chữ viết tay ấy, còn có màu sắc vẽ lên kia, dường như chúng đều mọc chân toàn bộ chạy vào trong tim anh, sau đó hóa thành những sợi tơ quấn lấy tim anh, từng vòng từng vòng một, ăn sâu vào trong máu thịt.
Nửa ngày, anh ngẩng đầu nhìn cô cười: “Điều ước gì cũng được sao?”
Thích Ánh nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy mình không thể tùy tiện hứa hẹn được. Lỡ như anh muốn mình tìm cho anh một ngôi biệt thự thì thế nào? Thế là anh thấy cô đưa ngón ngón cái cùng ngón trỏ của tay phải lên, giới hạn khoảng cách giữa chúng, ý là: Nho nhỏ thôi.
Quý Nhượng bị động tác của cô chọc cười, anh đưa tay xoa đầu cô: “Được, điều ước nho nhỏ, tôi biết rồi.” Anh gấp giấy khen lại, trân trọng bỏ vào ngăn sâu nhất trong cặp, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, về nhà đi.”
Thích Ánh vẫy tay chào anh, xoay người đi vào trong.
Quý Nhượng đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô.
Thích Ánh đi giữa lá mùa thu bay bay, cô là tia ấm áp duy nhất trong thời tiết lạnh lẽo này.
...
Sau khi hội thao mùa thu kết thúc, trường học lại tiếp tục học bình thường. Sau đó, kì thi học kì một liền đến gần, kì thi này cũng là quyết định năm mới có nhận được lì xì hay không. Trải qua kì nghỉ đông vui vẻ, đến học sinh ham chơi cũng không thể không nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu gối Nhạc Lê bị thương chưa khỏi, không thể đi được, xin nghỉ một tuần. Cô vốn đã rất cố gắng chăm chỉ vẫn không học tập tiến bộ được, Thích Ánh lo lắng cô sẽ thi rớt, mỗi ngày tan học đều đến nhà cô phụ đạo.
Nhưng khoảng cách giữa nhà cô và Nhạc Lê lại ở hai hướng, một người thành đông, một người thành tây, đi lại không thuận tiện, lại không thể cứ mãi phiền mẹ Nhạc ngày ngày đưa đón, thế là Nhạc Lê đề nghị, tuần này Thích Ánh tạm thời ở lại nhà của Nhạc Lê.
Cô cũng muốn Thích Ánh bầu bạn với mình, dù sao đi nữa mỗi ngày không thể xuống giường lại không thể ra ngoài, cô sắp chán chết rồi.
Mẹ Nhạc gọi điện cho cậu Du, Du Trình cảm thấy để Thích Ánh chơi với bạn học nhiều hơn sẽ giúp cho sự hồi phục của cô, sau khi dặn dò việc chú ý an toàn liền đồng ý.
Thế là hai nữ sinh nhỏ mỗi ngày đều nằm chung một giường, nửa đếm tắt đèn trùm chăn cả hai thì thầm trò chuyện, Thích Ánh là một người thích lắng nghe, mà Nhạc Lê lại là người thích nói, hai người vừa vặn bổ sung cho nhau.
Cuộc sống rất nhàn rỗi, duy chỉ có một vấn đề là...
Mẹ Nhạc lại không cho phép hai người gội đầu.
Mẹ Nhạc là phụ nữ trung niên thường xem các clip dưỡng sinh, cũng không biết xem ở đâu, nói thường xuyên gội đầu không chỉ hại cho da đầu mà còn dễ dàng bị ung thư, cho nên từ lúc Nhạc Lê vào cấp hai liền bị kiểm soát nghiêm ngặt phương diện đó.
Một tuần chỉ được phép gội đầu một lần.
Nhạc Lê bị gia quy này dày vò sắp phát điên rồi.
Một tuần không thể chỉ gội đầu một lần được, cô không cần mặt mũi nữa sao? Thế là chỉ đành tiết kiệm tiền tiêu vặt, len lén ở bên ngoài gội đầu. Dù sao đi nữa ở ngoài gội đầu rất đắt, một lần cần hai mươi tệ lận!
Thích Ánh cũng tò mò, đêm đầu tiên cô đến nhà Nhạc Lê ở, lúc tắm gội sấy tóc xong, không biết tại sao mẹ Nhạc lại hỏi cô cách mấy ngày gội đầu một lần.
Sau khi bà biết cô cứ hai ngày gội một lần, ánh mắt bà không hiểu tại sao lại kì lạ như thế.
Kể từ hôm đó, mỗi tối trước khi tắm, mẹ Nhạc sẽ đặc biệt đến dặn dò Thích Ánh: “Ánh Ánh, cháu đừng gội đầu, đối với cơ thể không tốt, còn nhỏ phải học dưỡng sinh, nếu không sẽ rất mau già.”
Thích Ánh là một đứa trẻ ngoan tôn trọng trưởng bối, nên chỉ đành nghe theo.
Thế là hai người đã bốn ngày không gội đầu.
Nửa đêm, hai người nằm trong chăn nói chuyện phiếm, Nhạc Lê cào cào đầu mình, thật sự không nhịn được: “Ánh Ánh, cậu muốn gội đầu không?”
Hai mắt Thích Ánh phát sáng, liên tục gật đầu.
Đầu gối Nhạc Lê đã khỏe lại không ít, có thể bắt đầu đi lại. Cô từ trên giường bò xuống, nhẹ nhàng khoác áo vào: “Đầu tớ sắp ngứa chết rồi! Mẹ tớ dưỡng sinh ngủ sớm lắm, đi đi đi, chúng ta nhỏ tiếng chút chắc bà ấy không biết đâu.”
Hai người khoác xong áo, cũng không dám mở đèn mang giày, đi chân trần, xách theo giày, lẳng lặng chạy ra ngoài cửa.
Nhạc Lê nằm trên giường mấy ngày rốt cuộc cũng hít thở được không khí trong lành, hai người đi thẳng đến tiệm gội đầu.
Nhưng thời gian này, rất nhiều tiệm đều đã đóng cửa rồi, hai người cứ đi thẳng trên đường này, cuối cùng cũng ở trong khu chợ tìm được một tiệm vẫn còn mở cửa.
Đang định qua đường, bên đường có một chiếc mô tô chạy như bay lập tức phanh gấp.
Quý Nhượng há hốc nhìn hai nữ sinh nửa đêm lén lút trốn ra ngoài.
Quý Nhượng chạy qua đường này, vốn là ngẫu nhiên. Anh vừa cùng vài người anh em thân thiết cấp hai ở gần đây chơi net, đang chuẩn bị về nhà.
Xung quanh vô cùng ồn ào, náo nhiệt, không ít người tan làm ở gần đây đi ăn khuya, còn có đám du côn đi lại quanh đây, Quý Nhượng thật sự bị hai cô làm tức chết.
Anh khí thế bừng bừng xuống xe quát Nhạc Lê: “Nửa đêm nửa hôm hai người ở đây làm gì?!”
Nhạc Lê bị đại ca quát đến run cầm cập, run rẩy nói: “Nói ra anh có thể không tin, nhưng bọn tôi chỉ là muốn gội đầu thôi.”
Quý Nhượng: “???”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui