Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca

Nửa mặt trời đã lặn xuống, lớp mây được khảm viền vàng. Toàn bộ nắng chiều sáng trong, mỏng manh đều rơi vào trong mắt cô.

 
Trên tay áo còn có vết mực, giặt vài lần để lại màu xanh nhạt. Thích Ánh rụt rè nắm lấy nó trong lòng bàn tay. Không dám dùng sức, sợ đồng phục trên vai anh bị mình kéo xuống.
 
Quý Nhượng một tay xách cặp của cô, một tay bỏ vào túi quần, lười nhác đi trước.
 
Đi đến ngoài tòa nhà, Du Trạc đứng trước bồn hoa nghịch di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn một cái. Mấy lần trước vẫn còn bình thường, lần quét mắt cuối cùng lại quét trúng Quý Nhượng, lại còn nhìn thấy Thích Ánh đứng sau lưng anh, tròng mắt suýt nữa rớt ra.
 
Cậu đem di động bỏ vào trong túi, chạy nhanh như bay đến.
 
Quý Nhượng cũng nhìn thấy cậu, đứng yên tại chỗ, chờ lúc Du Trạc xông đến, không hề báo trước đem cặp ném vào lòng cậu.
 
Du Trạc nể mặt là cặp chị mình nên nhịn xuống. Cậu hận rèn sắt không thành, nhìn về Thích Ánh đằng sau, cũng mặc kệ cô có nghe thấy hay không, quát: “Chị, còn không mau lại đây?”
 
Quý Nhượng không quay đầu, đưa tay kéo đồng phục trên vai, tỏ ý bảo Thích Ánh buông tay.
 

Cô nghe lời buông lỏng.
 
Lực nắm như có như không kia cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
 
Quý Nhượng cất bước rời đi, Du Trạc nhịn không được, tức giận nói: “Anh có thể cách chị tôi xa chút không, chị ấy không giống với những nữ sinh mà trước đây anh từng đùa giỡn.”
 
Quý Nhượng hệt như nghe thấy chuyện cười động trời nào đó, phì cười ra tiếng.
 
Anh nghiêng đầu nhìn Du Trạc.
 
Đuôi mắt hẹp dài lúc cụp xuống có chút lạnh, khi nhướng lên lại có chút tà ác, con ngươi đen nhánh tựa như đêm đông lạnh lẽo, đến cả ánh sáng cũng không thể làm tan chảy ý lạnh trong đó.
 
Du Trạc bị anh nhìn đến đầu tim chợt run lên.
 
Đến lúc này, cậu mới nhận thức rõ về vị đầu gấu hung ác, nham hiểm trong truyền thuyết của Nhất Trung này.
 
Quý Nhượng nhếch môi, không để ý cười, giọng điệu lại khiến cậu phát rét: “Có giống nhau hay không, phải chơi thử mới biết.”
 
Du Trạc lập tức giận tím mặt.
 
Dáng vẻ như lập tức muốn đánh nhau với anh vậy.
 
Quý Nhượng hừ một tiếng, “Sao? Muốn bị đánh trước mặt chị cậu à?”
 
Du Trạc liền sợ hãi nhớ đến cơn đau đớn ở bụng dưới hôm qua.
 
Mẹ nó, đánh không lại.
 
Co được duỗi được mới là đàn ông đích thực.
 
Cậu nghiến răng trừng mắt nhìn Quý Nhượng một cái, nắm lấy cổ tay Thích Ánh, cất bước rời đi. Thích Ánh bị cậu kéo đến chao đảo, vội vàng theo sau cậu, còn ngoan ngoãn quay đầu vẫy tay với Quý Nhượng.
 
Du Trạc cảm thấy mình muốn tức chết rồi.
 
Đến cổng trường học, liền nhận được điện thoại của Du Trình, nói ông còn mười phút nữa sẽ đến. Du Trạc đứng dưới tán cây, gõ chữ lên màn hình di động đưa cho Thích Ánh.
 
“Hôm nào chị bị Quý Nhượng bán còn giúp anh ta đếm tiền đó.”
 
Thích Ánh trả lời: “Anh ấy sẽ không làm thế.”
 
Du Trạc: “...”
 
Thích ánh: “Buôn bán con người là chuyện phạm pháp.”
 
Du Trạc: “...”
 
Thích Ánh: “Anh ấy sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu.”
 
Du Trạc: “...”
 
Đang muốn xù lông, tin nhắn của Thích Ánh lại gửi đến. Cô đem chuyện xảy ra ở cầu thang nói cho cậu biết, sắc mặt Du Trạc liền thay đổi, lập tức hỏi cô: “Những người đó chị quen không?”
 
Thích Ánh lắc đầu.
 
Cậu chửi thề một câu. Cũng không ngờ đến mình vừa rời đi một chút liền có người tìm cơ hội mà gây chuyện, Thích Ánh là một học sinh đặc biệt lại có thể vì chuyện gì mà chọc vào đám hư hỏng đó chứ.
 
Chẳng lẽ lời bố cậu nói thật sự ứng nghiệm, học sinh hư hỏng thích bắt nạt nữ sinh ngoan hiền ư?
 
Vẫn là quá sơ ý rồi.
 
Đang ảo não tự trách, mắt thấy Quý Nhượng lười nhác từ cổng trường bước ra, cậu liền vỗ vai Thích Ánh ra hiệu bảo cô đứng yên ở đấy, sau đó chạy qua bên đó.
 
Quý Nhượng vừa nhìn thấy cậu, gương mặt liền lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn thấy anh muốn nổi nóng, Du Trạc liền giành nói trước: “Chị tôi đã nói với tôi chuyện vừa rồi, khi nãy cảm ơn anh đã giúp chị ấy giải vây.”
 
Quý Nhượng lười đáp lời cậu, nghiêng người muốn đi.
 
Du Trạc vô thức túm lấy tay anh: “Này chờ đã, những người bắt nạt chị tôi, anh biết là ai không?”
 
Quý Nhượng cảm thấy tính tình kiếp này của mình chưa từng tốt đến như thế: “Mẹ nó, cậu còn cần tay mình không?”
 
Du Trạc vô cùng ngượng ngùng rút tay về: “Xin lỗi.”
 
Vừa dứt lời, cửa kính của chiếc xe màu đen vẫn luôn đậu bên cổng trường có dáng vẻ bình thường nhưng giá trị đắt đỏ kia dần dần hạ xuống, một cô gái tóc ngắn đeo kính râm kéo kính xuống sống mũi, lộ ra đôi mắt nhỏ dài.
 
Đôi môi đỏ nhếch lên cười: “Ồ, nhìn không ra nha, nam nữ ăn tất.”
 
Quý Nhượng: “...”
 
Anh kiếp trước trước khi chết có phải nợ đôi chị em này gì đó không?
 
Du Trạc thật sự cảm thấy đại ca muốn đánh người rồi, nhanh chóng lùi về sau hai bước, “Tạm biệt, tôi đi đây.”
 
Quý Nhượng: “...” Anh chỉ đành trút giận lên người cô gái trong xe, “Chị đến làm gì?”
 
Quý Thiên chậm rãi cởi kính ra.
 
Gương mặt tinh tế, mắt phượng môi đỏ, đuôi mày thon dài, chỉ nhìn gương mặt này cũng đủ tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng, khó gần. Nhưng cô vừa nói chuyện liền phá vỡ cảm giác này, “Chị muốn đến thì đến, nơi này là đất của cậu chắc.”
 
Quý Nhượng xoay đầu rời đi.
 
Quý Thiên cảm thấy nửa năm không gặp, cậu em họ này của mình càng lúc càng âm trầm hơn, nói đùa một chút cũng không biết. Cô dựa bên cửa xe gọi: “Này đừng đi, chị sai rồi được chưa?”
 
Thấy Quý Nhượng không có dấu hiệu ngừng lại, vội nói: “Cậu không quay lại, chị lái xe tông cậu đấy.”
 
Thật sự khiến cho Quý Nhượng cảm thấy tức cười.
 
Có điều cũng có tác dụng, anh xoay người, trưng ra dáng vẻ chỉ cho chị mười phút, có lời mau nói có rắm mau thả, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
 
Quý Thiên giận dữ: “Không có chuyện không thể tìm cậu ăn cơm sao?”
 
Quý Nhượng ngây người, vẻ mặt xem như không lạnh nhạt lắm: “Hạng mục công ty lại xảy ra chuyện ư?”
 
Chỉ cần mỗi lần hạng mục công ty xảy ra chuyện, Quý Thiên bị đám người trong cuộc họp hội đồng dày vò, cô sẽ tìm anh ăn cơm.
 
Quý Thiên là con gái của bác cả, sau khi tốt nghiệp học viện kinh tế liền tiếp nhận khách sạn của bác cả, những năm gần đây, sự nghiệp rất phát triển, cô trở thành nữ giám đốc trẻ tuổi lạnh lùng, tài năng.
 
Đương nhiên, cụm từ “lạnh lùng” chỉ là từ để miêu tả vẻ ngoài, bộ mặt thật sự của cô thế nào, chỉ có người trong nhà mới biết.
 
Hai năm nay cũng không biết Quý Thiên phát điên gì, bắt đầu điên cuồng đầu tư vào ngành sản xuất trò chơi manga, anime, lỗ không ít, hội đồng cổ đông cho rằng cô trẻ tuổi vẫn luôn không phục, bây giờ nắm được chuôi, hai ngày ba hôm lại tìm cô gây chuyện.
 
Quý Nhượng không có hứng thú với quan hệ lợi ích trong thế giới của người lớn, nhưng người nhà họ Quý đến giờ vẫn có thể khiến anh bình thản nói vài câu, chỉ có mỗi Quý Thiên.
 
Quý Thiên bĩu môi, nhưng không phủ nhận. Anh không nói gì nữa, xoay người mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ.
 
Chiếc xe dần dần rời đi, lúc quay đầu vừa khéo lướt qua Thích Ánh cùng Du Trạc. Du Trạc bước lên trước, cả người cao ráo thay chị gái chắn đi nắng vụn, trong miệng hình như nói gì đó.
 
Thích Ánh rõ ràng không nghe thấy, gương mặt vẫn chăm chú nhìn cậu, đôi môi cười mỉm.
 
Cô ấy đối với ai cũng cười như thế.
 
Quý Nhượng hừ một tiếng.
 
Quý Thiên nghiêng đầu nhìn anh, “Cậu thích nhóc con kia ư?”
 
Quý Nhượng như bị giẫm trúng đuôi: “Ai thèm thích cô ấy.*”
 
(* Nguyên văn 她 [cô ấy] đồng âm với 他 [cậu ấy], người Quý Thiên chỉ là Du Trạc, Quý Nhượng lại nhầm lẫn thành Thích Ánh.)
 
Quý Thiên đưa một tay vỗ tay anh, “Không sao, chị ủng hộ cậu. Xã hội hiện đại hướng tính tự do, nhóc con kia cao ráo đẹp trai, rất hợp với cậu.”
 
Quý Nhượng: “...”
 
Mẹ nó.
 
Năm phút sau, Du Trình bắt đầu lái chiếc xe màu đỏ Lang Yi** của mình đến.
 
(** Nguyên văn 朗逸 [Lãng Dật], Lang Yi là phiên âm, hãng xe ô tô Trung Quốc)
 
Hai người vừa lên xe, ông liền hỏi Du Trạc, “Hôm nay trong trường thế nào?”
 
Du Trạc nghĩ ngợi: “Vẫn ổn ạ, thật ra không khác cấp hai lắm, chỉ là bài tập nhiều hơn một chút. Chủ nhiệm lớp bọn con không phải là người trẻ mới tốt nghiệp ra trường sao, vốn cho rằng sẽ dễ lừa, kết quả hôm nay có người đi muộn, cả buổi sáng bị phạt đứng, đúng là quan mới nhậm chức thường ra oai.”
 
Du Trình: “Ai hỏi con, bố hỏi Ánh Ánh.”
 
Du Trạc: “...”
 
Mình thật sự là con ruột sao?
 
Thích Ánh đại khái đoán được Du Trình sẽ hỏi gì, nhắn tin cho Du Trạc: Đừng nói cho cậu biết chuyện vừa rồi, ông ấy bận lắm.
 
Du Trạc nghĩ cũng phải, người bố lập trình viên bận từ sáng đến tối của mình sắp hói đầu rồi, vẫn là không nên gia tăng phiền não cho ông ấy. Cậu đơn giản nói vài câu để Du Trình yên tâm là được.
 
Về đến nhà, Ngô Anh Hoa vẫn chưa về. Bếp nồi lạnh lẽo, Du Trạc cùng Thích Ánh đi làm bài tập trước, Du Trình gọi điện thoại cho vợ.
 
Giọng Ngô Anh Hoa bên đầu điện thoại kia lớn đến cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy: “Em đang ở siêu thị mua thức ăn. Chiều nay gặp được bạn học cũ, trò chuyện lâu quá, anh hỏi Trạc Nhi muốn ăn gì.”
 
Du Trình đi đến hỏi: “Mẹ con hỏi con có muốn ăn gì không.”
 
Du Trạc vốn muốn nói sao cũng được, lời vừa đến miệng, bỗng nghĩ đến Quý Nhượng.
 
Nắm đấm của anh sao có thể cứng như thế nhỉ.
 
Du Trạc quay đầu kiên định nói: “Thịt bò.”
 
Ăn thịt bò, lớn nhanh hơn, đánh Quý Nhượng.
 
Ngô Anh Hoa rất nhanh liền mang thức ăn về. Đến khi Thích Ánh cùng Du Trạc làm bài tập xong, thức ăn cũng đã bưng lên bàn. Du Trạc vừa ngồi xuống, gắp một miếng thịt bò xào ớt còn chưa kịp ăn, mẹ cậu đã cầm một xấp tài liệu thần thần bí bí bước đến.
 
Hệt như dâng báu vật lên: “Con trai, con xem mẹ mua gì cho con này.”
 
Giọng điệu này, Du Trạc còn thật sự cho rằng mẹ cậu giấu mình đi mua nhà cho cậu.
 
Cúi đầu vừa nhìn.
 
Bảo hiểm XX.
 
Du Trạc: “...”
 
Du Trình cũng ghé đầu sang nhìn vài cái, “Sao đột nhiên muốn mua bảo hiểm thế, Trạc Nhi mới chừng này tuổi em mua cho nó bảo hiểm tai nạn làm gì.”
 
Ngô Anh Hoa lườm ông một cái: “Anh hiểu đời người vô thường là gì không, chuyện trên đời khó đoán, tan nạn là không cách nào tránh được. Chỉ có thể trước khi nó đến, chuẩn bị sẵn một phần bảo đảm.”
 
Du Trạc cảm thấy, với trình độ văn hóa của mẹ mình, hẳn không nói ra những lời này được.
 
Quả nhiên, Ngô Anh Hoa tiếp: “Chiều nay không phải đã gặp bạn học cũ sao, người ta đã làm nghề bảo hiểm mười năm rồi, rất chuyên nghiệp. Trạc Nhi bây giờ còn nhỏ, mua càng sớm càng tốt. Quế Chi nói, chờ đến khi nó bốn mươi tuổi, không chỉ có thể lấy tiền về, còn có phần trăm nữa.”
 
Du Trình nói: “Nghe ra hình như cũng có lý lắm, bao nhiêu tiền thế?”
 
Ngô Anh Hoa: “Rẻ, mỗi năm chỉ ba nghìn tệ thôi.”
 
Du Trạc đếm ngón tay, ba mươi năm, mỗi năm ba nghìn, tổng cộng được chín mươi nghìn, nói nhiều không nhiều, mua bảo hiểm, không xảy ra chuyện còn có thể lấy lại tiền, hình như thật sự không tệ.
 
Cả nhà ba người cười ha hả, Thích Ánh vừa rồi giở hợp đồng ra xem, cầm tài liệu đưa đến, ngón trỏ chỉ vào hàng nào đó trên điều khoản, gương mặt nghi ngờ ra hiệu với Du Trạc.
 
Du Trạc vừa cúi đầu nhìn, dòng đó ghi: Hoàn toàn tàn phế hoặc mất đi mới có thể bồi thường.
 
Du Trạc ngỡ ngàng “Mẹ, đây là ý gì thế?”
 
Ngô anh Hoa nhìn rồi nhìn, chần chừ nói: “Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng mà Quế Chi nói, nếu như con xảy ra chuyện, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường một triệu tệ.”
 
Du Trạc phản ứng lại: “Hoàn toàn tàn phế hoặc chết mới được một triệu. Thế con nếu gãy một chân, có phải là muốn con chặt đi chân còn lại không?”
 
Ngô Anh Hoa: “...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui