Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca

Nhạc Lê âm thầm muốn biến chị em thành Ý Nhân* rốt cuộc cũng triệt để không còn hi vọng.
(* 薏仁, là tên nhóm fan của Tuyển Ý)
Bỏ đi, trong mắt người này chỉ có đại ma vương nhà cô ấy, hơn nữa kính lọc fan của cô ấy từ thời cấp ba đã rất dày rồi, thu tiền bảo kê còn có thể nói thành cướp giàu giúp nghèo, cô nhìn thấu rồi, chỉ có mỗi mình có được tình yêu của anh Tuyển Ý rồi!
Hôm sau là thứ hai, Nhạc Lê tuy đã xin nghỉ phép ngồi máy bay nhưng Quý Nhượng và Thích Ánh đều phải lên lớp, không có thời gian đi tiễn cô. Sau khi ăn tối xong ba người liền chào tạm biệt, hẹn nghỉ hè sẽ gặp lại nhau ở Hải Thành.
Nhạc Lê hưng phấn nói: “Ánh Ánh, nghỉ hè về sớm chút nhé, chúng ta cùng nhau chào đón sinh nhật thứ 19 của cậu nha.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Bắc Kinh ấm dần lên, chuyên ngành của Thích Ánh học rất bận, không có thời gian đến trường cảnh sát tìm Quý Nhượng, đến cả cuối tuần hai người cũng rất ít gặp nhau. Anh dường như cũng bận gì đó, mỗi thứ bảy sẽ trích thời gian buổi sáng bên cạnh cô, sau khi ăn trưa xong liền lấy cớ về trường, vội vã rời đi.
Trạng thái này kéo dài đến hết học kì, lúc gần nghỉ hè, Quý Nhượng càng bận hơn so với trước.
Lúc thi xong môn cuối cùng bước ra khỏi lớp, Hạ Hiểu chần chừ, cuối cùng vẫn không nhịn được lén lút thì thầm bên tai cô: “Đại soái ca nhà cậu gần đây có phải có chuyện gì không? Cậu có cần điều tra không?”
Thích Ánh trước giờ hiền lành, hiếm khi cô đanh mặt trừng cô nàng: “Đừng nói bậy, anh ấy không phải là loại người đó.”
Hạ Hiểu lè lưỡi, lay lay cánh tay cô: “Xin lỗi mà Ánh Ánh, đừng giận mà, tớ lâu rồi không gặp anh ấy, có chút lo lắng mà thôi. Con trai ưu tú như anh ấy, thật sự là rất được thị trường yêu chuộng, chắc chắn sẽ rất nhiều người dòm ngó, Ánh Ánh cậu phải trông kĩ anh ấy nhé.”
Thích Ánh nghiêm túc nhìn cô nàng: “Anh ấy sẽ không thế đâu, tớ không cần trông anh ấy.”
Thái độ của cô kiên quyết như vậy, Hạ Hiểu cũng không thể nói gì nữa, chỉ đành thì thầm với Âu Dương Bích, nói Ánh Ánh thật quá ngây thơ, không biết thế sự hiểm ác. Anh ấy không như thế nhưng làm sao đỡ được mấy con thiêu thân cố tình nhào đến người anh chứ.
Khoa y thi xong, đến ngày thứ ba liền chính thức nghỉ hè.
Thích Ánh gọi điện cho Quý Nhượng hỏi anh khi nào nghỉ hè sẽ cùng nhau quay về Hải Thành.
Cô biết ban ngày anh trong giờ huấn luyện không thể sử dụng điện thoại, gọi điện cũng là gọi buổi tối, huống hồ hôm nay còn là thứ sáu, anh chắc chắn được nghỉ mới đúng.
Nhưng điện thoại lại không có người nghe máy.
Cô nghĩ ngợi, nhắn tin cho Tống Khinh Niên: “Các cậu có phải vẫn đang học không?”
Tống Khinh Niên trả lời tin nhắn rất nhanh: “Học gì thế, hôm trước bọn em đã thi xong nghỉ hè rồi. Lão đại sơm đã xách hành lý đi rồi.”
Thích Ánh nhíu mày, không kìm được lo lắng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại gọi hai lần, vẫn không có người nhận, trong lòng cô thấp thỏm lo âu, đến lúc gần tắt đèn, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Cô nhanh chóng nghe máy, giọng có Quý Nhượng có hơi thở dốc: “Xin lỗi bảo bối, di động để quên trong phòng.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng hỏi: “Anh ở tiểu viện à?


Anh thấp giọng cười: “Ừm, em thi xong chưa?”
Cô ngoan ngoãn ừm một tiếng, lại hỏi: “Chúng ta khi nào về Hải Thành thế?”
Quý Nhượng im lặng, dừng một chút mới nói: “Bên anh vẫn còn chút việc chưa giải quyết xong, em có thể ở lại trong kí túc xá vài ngày không? Đợi anh xong việc sẽ đến đón em.”
Cô nghĩ ngợi liền đồng ý, lại hỏi: “Thế em có thể đến tìm anh không?”
Anh thấp giọng: “Ngoan nào, ở trường đợi anh.”
Anh nói như thế, Thích Ánh cũng không cưỡng ép, nói với bạn cùng phòng mình vẫn ở đây vài ngày, Cao Niên búng tay nói: ‘Không sao, tớ ở lại cùng cậu thêm vài ngày là được.”
Thích Ánh chạy đến ôm cô: “Niên Niên thật tốt.”
Cao Niên: “Về nhà chơi game còn bị mẹ tớ mắng.”
Hạ Hiểu và Âu Dương Bích sáng hôm sau liền xách hành lý về nhà. Sân trường vắng dần, thế nhưng nghỉ hè đến rồi, mỗi ngày vẫn có rất nhiều người mong thi vào Bắc Đại nên đến đây tham quan trước.
Thích Ánh có Cao Niên bầu bạn cũng không cảm thấy nhàm chán, Cao Niên còn dạy cô chơi game, một đại thần dẫn theo một người mới vui vẻ chơi qua mấy ngày.

Trước ngày sinh nhật của Thích Ánh một ngày, Nhạc Lê gào thét gọi điện thoại cho cô: “Ánh Ánh tại sao cậu còn chưa về?! Cả nước đều nghỉ hè, chỉ có Bắc Đại của các cậu khác người ư!”
Thích Ánh cười an ủi cô: “Sinh nhật có tổ chức hay không cũng không quan trọng mà. Về đến tớ sẽ gọi cho cậu ngay nha.”
Nhạc Lê hừ một tiếng, lại uất ức nói: “Thế tớ hủy đặt bánh kem.”
Gác máy, Cao Niên đeo tai nghe bên cạnh nói: “Bạn trai cậu làm gì thế, để cậu đợi lâu như vậy.”
Thích Ánh nhoẻn môi, mắt cong cong: “Hẳn là chuẩn bị cho tớ một bất ngờ chăng.”
Ăn trưa xong, Thích Ánh còn đang điều khiển nhân vật lolita cột hai chiếc đuôi ngựa chạy theo sau Cao Niên nhặt trang bị, Quý Nhượng cuối cùng cũng gọi đến: “Anh lập tức đến đón em.”
Cô rất vui vẻ: “Anh bận xong rồi à?”
Anh thấp giọng: “Ừm, để bảo bối đợi lâu rồi.”
Cô ngoan ngoãn cười: “Không lâu.”
Đợi cô gác máy, Cao Niên liền cả mặt không nỡ nói: “Cuộc sống tươi đẹp dẫn dắt em gái xinh đẹp chơi game cứ thế kết thúc rồi. Haiz, tớ cũng dọn đồ về nhà đây.”
Thích Ánh thu dọn xong hành lý, chào tạm biệt cô. Sau khi nhận được tin nhắn của Quý Nhượng liền kéo vali xuống lầu.
Chàng trai vẫn đứng ở vị trí đó, đợi cô gái đến gần liền kéo cô vào lòng hôn: “Nhớ anh không?”
Anh vẫn chưa cạo râu, Thích Ánh bị anh cọ đến buồn cười, dùng tay chặn lấy cằm anh. Anh theo thế hôn ngón tay cô, sau đó nắm lấy tay cô.
Trông anh có vẻ rất vui, thần thái ngời ngời.

Thích Ánh không nhịn được hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”
Quý Nhượng không nói cho cô biết, chỉ mím môi, cả đường kéo cô đến bãi đậu xe, đi đến một chiếc xe việt dã màu đen trước mặt. Thích Ánh còn đang uống trà sữa anh mua cho, bỗng bị tiếng khóa xe vang lên là giật mình.
“Anh mua xe à?”
Chàng trai nhướng mày, từ trong túi lấy ra một quyển sổ da màu đen nho nhỏ: “Anh còn thi được bằng lái nữa.”
Chẳng trách anh lại vui như thế.
Thích Ánh không biết về các loại xe, nhưng chiếc xe to màu đen kiểu dáng bá đạo, đường nét có cảm giác sắc nét, vừa nhìn liền biết là xe tốt. Quý Nhượng thật ra còn định giả vờ nhưng cô không nhìn ra là được.
Anh mở cửa ghế phụ đợi cô ngồi vào lại cúi người thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới hứng chí bừng bừng khởi động xe.
Thích Ánh ngoan ngoãn uống trà sữa, vừa ăn vừa trái nhìn nhìn phải sờ sờ, trước xe còn đặt hoa hướng dương mà cô yêu thích, trên ghế phụ có gối ôm màu hồng.
Mặc dù khí thế của chiếc xe này không đúng lắm nhưng cô rất thích.
Cô thích anh liền cảm thấy vui vẻ.
Quý Nhượng từ cấp ba đã là tay đua xe nghiệp dư, đối với những vật cơ giới bẩm sinh đã rành về những thứ này. Cho đến khi chạy một vòng, Thích Ánh mới phát hiện ra hình như là đang chạy về tiểu viện trong ngõ nhỏ.
Cô kinh ngạc: “Chúng ta sẽ không lái xe về Hải Thành chứ?”
Quý Nhượng sắp cười chết mất: “Em nghĩ gì thế, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ.”
Siêu thị mà anh nói, lại là siêu thị nội thất.
Đến khi xuống xe, Thích Ánh vẫn có chút ngây người, cô kéo tay anh hỏi: “Chúng ta đến đây mua gì thế?”
Siêu thị nội thất có thể mua gì chứ, đương nhiên là mua nội thất.
Cửa hàng mà Quý Nhượng đến là cửa hàng nội thất cao cấp tự đặt, vì đã hẹn trước nên hai người vừa đến cửa liền có cố vấn chuyên nghiệp đến đón tiếp, sau khi xác định lịch hẹn trước liền dẫn họ đi tham quan.
Đến khi cố vấn bắt đầu giải thích phong cách, chất liệu cùng giá cả, Thích Ánh vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô kéo Quý Nhượng sang một bên, kiễng chân thì thầm bên tai anh hỏi: “Tại sao chúng ta phải mua nội thất vậy?”
Quý Nhượng sắp bị sự đáng yêu của tiểu bảo bối làm chết mất.
Vốn muốn đợi cô đích thân đến xem, nhưng nhìn thấy cô tò mò như thế cuối cùng anh vẫn không nhịn được hỏi: “Anh sửa lại tiểu viện rồi, mọi chuyện làm xong cả rồi, bây giờ chỉ thiếu nội thất thôi. Em thích phong cách gì, tự mình chọn đi.”
Thích Ánh kinh ngạc đến mắt cũng mở to rồi.
Hóa ra khoảng thời gian này anh bận việc này.
Thế nhưng, sửa lại nhà, mua nội thất để làm gì, không phải là chuyện sắp kết hôn mới cần làm việc đó sao...
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, có chút hưng phấn, cũng có chút xấu hổ, cô mím môi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người trong cửa hàng nội thất đến chiều, Thích Ánh cuối cùng cũng biết tại sao vợ chồng trước khi kết hôn phải chọn nội thất rồi, vì cảm giác quy hoạch tương lai bên nhau thật sự rất hạnh phúc.
Tuy nhiên đối với cô mà nói, loại hạnh phúc này có hơi sớm...
Cho đến tối, tất cả các nội thất trong nhà đều đã được xác định. Có lẽ con gái trời sinh thích trang trí phòng ốc, nên cả quá trình Thích Ánh đều rất vui.
Sau khi chọn xong nội thất cần đợi người ta đưa đến nhà trang trí là được. Chọn xong Quý Nhượng kéo cô xuống lầu, lái xe đưa cô đi ăn.
Khoảng cách từ đây về tiểu viện hơn xa, đến lúc hai người ăn xong đi về đã gần mười một giờ đêm.
Thích Ánh có chút mệt mỏi, dựa vào đệm mềm giọng hỏi anh: “Khi nào chúng ta về Hải Thành vậy.”
Quý Nhượng lái xe, anh đưa tay xoa đầu cô: “Ngày mai. Em buồn ngủ rồi à? Buồn ngủ thì ngủ một lát trước đi.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, không lâu sau liền ngủ say. Đến khi dừng xe, Quý Nhượng bước xuống xe đi đến ghế lái phụ bế cô xuống xe.
Cô dụi mắt, ngáp một cái, mềm mại nói: “Em tự đi.”
Anh dùng chân đóng cửa xe lại, cúi đầu hôn cô: “Anh bế em.”
Đèn đường cũ kĩ của hẻm nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng cam, anh ôm cô đi trong ánh sáng ấy, từng bước đều rất vững chải. Đi thẳng đến cửa viện, Thích Ánh ngửi được hương hoa nhàn nhạt trong gió đêm.
Quý Nhượng nói: “Chìa khóa bên túi trái, em lấy ra mở cửa đi.”
Cánh tay cô từ cổ anh sờ vào trog túi áo anh, sau khi lấy ra chìa khóa, Quý Nhượng khom lưng để cô có thể mở cửa.
Lách cách một tiếng khẽ vang lên trong đêm đặc biệt rõ ràng.
Anh ôm cô bước vào, dùng chân đóng cửa.
Hiên cửa tiểu viện có một ngọn đèn lụa, chiếu sáng khắp nơi.
Sân vườn trước đây mọc đầy cỏ dại, trồng đầy hoa, cô nhìn thấy hoa tường vi mọc quanh tường, dưới tường còn làm một chiếc xích đu, bị gió đêm nhẹ nhẹ thổi lay. Gốc cây trước đó cô ngồi đào ổ kiến đã đặt một bộ bàn ghế đá, trên mặt bàn còn có vài lá xanh mùa hè rụng xuống.
Cửa sổ bằng gạch men xanh đã được lát mới, các căn phòng trước đây khóa chặt không ai quét dọn cũng đã mở ra, có phòng trang trí thành phòng ngủ, có phòng trở thành phòng sách, còn có phòng khách, phòng trà.
Cả tòa tiểu viện như thay lớp áo mới, đạm nhã thanh ưu, rất giống như tiểu viện trước đây cô ở phủ tướng quân.
Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Quý Nhượng cúi đầu cọ cọ cô, thấp giọng hỏi: “Em thích nơi này không?”
Cô có chút muốn khóc, khẽ ừ một tiếng.
Quý Nhượng nhìn đồng hồ, anh nói: “Mười hai giờ rồi.”
Dứt lời, anh ôm cô gái nhỏ vào lòng bước về căn phòng vẫn khóa cửa duy nhất trong viện.
Đó là căn phòng từng ngủ qua trước đây của họ, đằng sau rèm cửa mơ hồ lấp lánh ánh sang, Quý Nhượng đứng trước cửa, thấp giọng nói: “Em nhắm mắt lại đi.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó Quý Nhượng buông cô ra.
Anh giống như đang cười: “Em mở mắt ra đi.”
Thích Ánh có chút căng thẳng, từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy trong phòng đều là đom đóm.

Lấp lánh ánh sáng xanh, hệt như ngôi sao nhỏ bay đầy cõi trần.
Cô trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp thế này.
Ngây người nhìn nó.
Cho đến khi Quý Nhượng từ đằng sau ôm lấy cô, cô nghe anh nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Cô ngây ngốc, ngẩn ra nửa ngày mới hỏi: “Anh bắt đám đom đóm này ở đâu thế?”
Quý Nhượng nói: “Không nói cho em biết.”
Anh buông cô ra, nắm tay cô kéo cô xoay người lại, sau đó từng chút một sờ lên ngón áp út của cô. Thích Ánh ý thức được gì đó, tim đập thình thịch.
Anh cười, làm ảo thuật biến ra một chiếc nhẫn, “Em biết anh muốn làm gì không?”
Đôi mắt to của cô chớp chớp, không nói.
Anh cụp mắt, chân thành đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó cúi đầu dịu dàng hôn cô, anh nói: “Anh đến đây thực hiện điều ước sinh nhật của em đây.”
Sinh nhật năm mười bảy tuổi, cô ước sau khi trưởng thành có thể gả cho Quý Nhượng.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh hình như thở dài, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô, “Đồ ngốc, khóc gì chứ, anh cầu hôn em phải cười mới phải.”
Cô rất ngoan, đưa mu bàn tay lau nước mắt, quả nhiên không khóc nữa.
Đom đóm trước mắt bay qua phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Chàng trai nâng mặt cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Lúc em mười tám tuổi, anh tỏ tình với em. Năm em mười chín tuổi, anh cầu hôn em. Đợi em hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn được không?”
Anh trước giờ chưa từng nói qua với cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tim anh đập rất nhanh rất nhanh.
Cô gái nhỏ bỗng lao ra đỡ thay anh một gậy này khiến trái tim sớm đã chết lặng của anh lần đầu cảm nhận được tim mình đang đập thật sự.
Nhưng anh là người kháng cự thế giới này quá lâu rồi.
Cả người anh đều là gai, không dám để cô đến gần.
Nhưng cô hình như không sợ đau, cứ thế từng chút từng chút một, làm vỡ vụn tất cả rào cản của anh.
Cô gái nhỏ vẫn luôn chạy sao lưng anh, cô không hề anh biết thật ra anh cũng luôn chạy theo cô.
Anh từng vô cùng oán hận ông trời cho anh cuộc sống này nhưng ông trời rốt cuộc cũng đối đãi tốt với anh.
Để anh có được cô gái nhỏ tốt nhất trên đời.
Cô gái nhỏ chạy nhào vào lòng anh, cho anh toàn bộ tình yêu và hi vọng cả đời này.
Cô nói: “Được.”
HOÀN CHÍNH VĂN
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận