Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!


- Nhã với Nhi biết điều đó, lát về anh sẽ thưởng cho bọn em.

Sơn chính là tên của gã đầu trọc kia.

Khi nghe Hinh Nhi và Hinh Nhã nói xong hắn liền cười hô hố lên như vừa đạt được những chiến tích vinh dự.1
- Sơn lão đại, anh nói như thế kẻo lại doạ con bé này đó.

Vừa nhìn đã biết con bé này vẫn còn là trang giấy trắng.

Anh cười lớn như thế khiến con gái người ta sợ rồi kìa.1
Trác Minh - một tên đàn em của hắn ta tiếp lời.

Ở nơi thanh thiên bạch nhật như vậy mà bọn họ lại dám đùa giỡn, trêu chọc Chu Hạ như thế.1
Cô đưa ánh mắt cầu cứu với mọi người xung quanh nhưng không một ai dám đúng lên giải vây cho Chu Hạ.

Họ không muốn lo chuyện bao đồng rồi lại tự rước hoạ vào thân.

- Hay là chúng ta chơi tập thể đi, cả Hinh Nhi và Hinh Nhã cũng tham gia cho tui.

Lần trước chơi 5 người rồi bây giờ em muốn thử 6 người cùng một lúc cảm giác xem thử thế nào.1
Trình Độ - tên đàn thứ hai đi theo gã ta nêu lên suy nghĩ biến thái của mình.

Hắn ta không hề kiêng dè mà nói bành tẹc ra hết những trò chơi lệch lạc, tam quan mà bọn họ đã làm.

- Mày chớ có bậy, mày muốn chơi một lần cho hỏng luôn à? cô gái này mỏng manh như gốm sứ làm sao có thể chịu đựng được sức lực của chúng ta hợp lại.

Tốt nhất nên để đại ca chơi trước sau đó tao với mày chơi vẫn chưa muộn.


Chờ em ấy quen dần thì mới chơi tập thể sau.

Vừa nghĩ đến những gì mà Trình Độ và Trác Minh vừa nói mặt mày Chu Hạ đã tái le tái lét không còn một giọt máu.

Nếu phải làm tập thể chuyện nam nữ với mấy gã đó thì cô thà cắn lưỡi tự tự còn hơn.

- Thả tôi ra...cứu tôi với, làm ơn cứu tôi.

Mặc cho Chu Hạ có la hét, cầu xin thế nào thì mọi người xung quanh vẫn giữ nguyên một gương mặt vô cảm ấy.

Dì Lam vừa đi đến chợ đầu mối lấy nguyên liệu nấu ăn mất rồi, không còn ai có thể cứu được cô hết.

Ầm.

- Thằng khốn nào dám quăng ghế vào tao?
Gã Sơn đầu trọc kia đang chuẩn bị sờ đùi Chu Hạ thì không biết từ đâu một chiếc đẩu nhựa bay thẳng đến đập mạnh vào đầu cái đầu tròn của hắn.

Da đầu bị những vành ghế cứa qua đã bắt đầu rướm máu.

Nhưng tay hắn ta thì vẫn ôm khư khư eo Chu Hạ không chịu buông ra.

- Xin lỗi là do tôi trượt tay.

Không biết tôi có thể ngồi vào đây có được không?1
Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa vang lên, Chu Hạ hạ hỗn loạn quay người nhìn tứ phía để tìm kiếm chủ nhân của của giọng nói ấy.

Thân hình cao ráo, điển trai của người đàn ông nổi bật lên trong đám người.

Kha Luân đã xuất hiện ở đây, nhưng hành động của anh trái ngược hoàn toàn với những gì mà Chu Hạ đã tưởng tượng.

- Được chứ chú em, không thành vẫn đề, cứ tự nhiên.

Ban đầu khi Kha Luân vừa kéo ghế ngồi vào bàn gã Sơn liền trưng ra vẻ mặt không chào đón, miệng giật giật như sắp buông lời cay đắng.

Cho đến khi anh rút từ trong túi áo ra một xấp tiền dầy cộm thì vẻ mặt của hắn ta liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở thành một con người hiếu khách và hoà đồng vô cùng.

- Cô gái này thật bắt mắt, xin hỏi mấy người là gì với cô ấy vậy?
Kha Luân vờ vịt như đây là lần đầu gặp giữa anh và cô.

Khuôn mặt lộ rõ vẻ điềm nhiên cố hữu, không ai có thể phạt hiện được rằng anh đang diễn trừ Chu Hạ.

Anh thản nhiên chỉ tay vào người Chu Hạ rồi quay sang hỏi gã Sơn và những người ngồi chung bàn ở đấy.

- Đúng vậy, đây là em gái thất lạc mà bọn anh vừa tìm được cách đây ít phút.

Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn nhưng nó đã bị Kha Luân che khuất bởi cặp kính râm màu đen.

Anh nhìn bộ dạng của cô gái bé nhỏ đối diện với khuôn mặt sợ sệt đang đưa ánh mắt đáng thương, cầu cứu nhìn về phía anh.


Anh khá hài lòng với dáng vẻ này.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường.

- Ồ...vậy khi mấy anh " chơi xếp hình " cùng em gái có thể quay video lại bán cho tôi không?
- Luân...anh nói gì vậy?
Chu Hạ thật sự không hiểu nổi Kha Luân đang có suy nghĩ, tính toán gì trong đầu.

Mọi hành động, cử chỉ của người đàn ông này thật khó đoán.

Không lẽ anh định trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người khác chơi thật sao?
- Nào nào cô em đừng khóc, để anh đây thơm một cái nào.

Mọi người quay lưng với cô, đến anh cũng quay lưng với cô.

Lòng người thật lạnh, lạnh đến mức khiến những giọt nước mắt sợ hãi mà Chu Hạ đã cố gắng kìm nén chuyển thành sự tuyệt vọng, bi thương lặng lẽ chảy dài trên gò má.1
- Anh đây hứa sẽ nhẹ nhàng mà.

Chu Hạ vô vọng chẳng còn khí thế để kháng cự.

Cô thả lỏng cơ thể để mặt cho gã Sơn đầu trọc muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt vô cảm luôn nhìn vào đôi mắt đen sau lớp kính râm.

Phập...!
Gã Sơn kia kéo khuôn mặt Chu Hạ lại gần, định dùng đôi môi gớm ghiếc ấy mà hôn vào đôi má mềm mại, thơm ngon trước mắt.

Nhưng còn chưa kịp hôn được mĩ nữ thì không biết từ đâu một con dao nhỏ bay xoẹt qua ghim mạnh vào thành ghế khiến hắn sợ muốn tè ra quần.

Chỉ một chút nữa thôi thì cái mỏ thịt bò của hắn ta đã bay theo con dao ấy luôn rồi.

- Cậu em đây lại trượt tay à?
Dù gã Sơn rất tức giận muốn đứng dậy trừng phạt Kha Luân nhưng vì số tiền lớn trên bàn nên gã Sơn chỉ đành phải nhịn nhục.


Nở ra một nụ cười gượng gạo quay sang hỏi người đối diện.

- Anh nghĩ thế nào thì sẽ như thế đấy.

Phập.

Anh vừa dứt câu một con dao nữa đã ghim thẳng vào bàn tay cháy nắng đang đặt trên đùi Chu Hạ.

Kha Luân điêu luyện điều chỉnh độ phóng vừa phải.

Con dao ấy tuy ghim sâu vào mu bàn tay của gã ta nhưng không hề làm tổn hại đến da thịt của Chu Hạ.

- Khốn khiếp, mày cố tình đúng không? Tao không cần tiền của mày nữa, tụi mày còn không lao tới đánh nó cho tao.

Trạc Minh và Trình Độ mỗi người cầm trên tay một chiếc ghế đồng thời lao đến thế mà Kha Luân vẫn ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích như chẳng xem bọn chúng là cái gai trong mắt.

- Em còn định ngồi đó đến bao giờ?
Khi những chiếc ghế kia sắp đụng vào người Kha Luân, anh như hoá thân thành một vị ninja thoắt một cái đã đứng lên kéo lấy Chu Hạ giúp cô thoát khỏi vòng tay của gã Sơn.

- Diễn chán rồi à? Sao anh không giả vờ nữa đi...đồ đáng ghét, hức.

Chu Hạ chới với ngã vào vòng của Kha Luân.

Vừa cảm nhận được cái ôm an toàn cô liền vươn đôi mắt ngập nước lên nhìn anh mà trách móc.

- Suỵt, em khóc cái gì? Đợi xử xong bọn này anh sẽ tính toán một lần với em..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận