Khách sạn Luna.
- Vậy là em và hắn ta đã thật sự làm chuyện đó với nhau rồi?
Hương Diên vẫn đang mải mê, đắm chìm trong cơn dục vọng sắp ùa tới thì bỗng nhiên anh Khuyển nhìn chăm chăm vào nơi đấy rồi cất tiếng hỏi cô ta.
- Vâng...kế tiếp em cần phải có thai mới được, đó là cách nhanh nhất để em có thể mau chóng bước vào chốn hào môn mà không ai có thể bước ra ngắn cản.
Hương Diên nằm rặn ra từng con chữ bởi những lần tiến đến mạnh bạo của anh ta.
Điều mà Hương Diên hướng tới bây giờ đó là nhanh chóng bằng mọi cách phải có tin vui càng sớm càng tốt.
- Tên đó sài hao thế không biết.
Tên Khuyển đấy lắc đầu rồi thở dài ngao ngán, hôm nay hắn ta không cảm thấy hứng thú cho lắm vì nơi đó của Hương Diên mới trải qua có một đêm với người đàn ông khác mà đã có chút xuống cấp.
Nhưng hắn ta vẫn phải bấm bụng để làm theo yêu cầu của cô ta.
Để nâng cao hiệu quả thì Hương Diên cần phải cật lực hơn nữa, hiện tại có đến hai mầm mống khác nhau liên tiếp trút vào cơ thể cô ta nhưng tên Khuyển ngày là nhiều nhất.
Nhưng mà Hương Diên mặc kệ, cho dù đứa bé trong bụng sau này có là con của anh Khuyển đi chăng nữa thì Hương Diên cũng sẽ quy chụp hết lên đầu Kha Luân và bắt anh đổ vỏ, chịu trách nhiệm.
Đặc biệt hơn là đứa con của cô ta sẽ chỉ mang một họ Kha mà thôi.
- Tiếc quá, đêm qua...haizz.
A Khuyển đang " vui đùa " cùng với Hương Diên nhưng trong lòng lại thầm tặc lưỡi tiếc nuối vì đã lỡ để vụt mất hai con mồi ngon nghẻ kia rồi..
- Anh nghĩ đi đâu đây? Anh đừng tưởng là em không biết anh có ý định đen tối với hai con nhỏ đó đấy nha!!
Hương Diên nhận ra điều khác thường ở hắn ta đã lạnh nhạt lên tiếng cảnh cáo.
Vào buổi tiệc đêm qua hắn ta cũng có mặc tại đấy nhưng cô không biết vì sao mà hắn lại trà trộm và vào được bên trong khi khâu soát vé rất nghiêm ngặt.
Tiếp xúc nhiều lần nên cô biết rõ tính cách của anh Khuyển nhà mình, luôn muốn đứng núi này trông núi nọ và cái vụ A Tình bị trúng thuốc cũng là do hắn ta ở phía sau lưng Hương Diên mà sắp đặt.1
Chỉ là xui cho tên Khuyển đấy quá, giăng bẫy, bỏ thuốc đến tận hai người nhưng một người chẳng thèm uống đến một ngụm thì thôi đi, tưởng chừng vớt vát được A Tình nhưng lại bị Mặc Cảnh hớt tay trên khiến hắn cay cú nhưng không thể đứng ra giành lấy A Tình về bên mình.
- Nào có...Diên Diên của anh là xinh đẹp và tươi ngon nhất rồi, anh làm gì còn tâm trí để mà nghĩ đến những người con gái khác chứ.
[...]
- A Tình...em làm sao vậy?
A Tình trở về nhà với bộ dạng bơ phờ hơn bao giờ hết, từ lúc tiếp xúc với nhau, Chu Hạ chưa từng thấy cô nhóc này có loại cảm xúc như vậy.
- Em có sao đâu ạ...hôm qua em bị trúng gió nên bây giờ hơi mệt mệt trong người thôi chị...Nếu không còn việc gì khác thì em vào phòng nghỉ chút nha chị.
A Tình lê thê những bước chân mệt nhọc, nặng trĩu lướt qua người Chu Hạ.
Nhìn theo bóng lưng ấy khiến Chu Hạ có chút không an lòng nhưng vẫn muốn để cho cô bé có được không gian riêng tư.
- Hức...hức, mày không được khóc.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Thế giới bây giờ rất hiện đại và phát triển rồi, chuyện mất đi lần đầu trước khi lấy chồng là điều bình thường, không có gì phải lo lắng hết.
Nhìn đi, mày trong gương cũng đâu đến nỗi nào.
Rồi sẽ có một người đàn ông khác chấp nhận mày thôi mà.
A Tình vào bên trong phòng liền trốn vô trong nhà vệ sinh mà oà khóc.
Khóc đã đời rồi lại tự đứng trước gương an ủi chính bản thân mình bằng những lời nói ngon ngọt để mình không phải nghĩ đến những hệ lụy tiêu cực phía sau này nữa.
- Huhu...bẩn, bẩn quá đi mất.
Nhưng dù có thuyết phục bản thân như thế nào thì A Tình vẫn không thể cấm đầu óc mình tưởng tượng ra những chuyện dơ bẩn mà mình vừa làm vào tối hôm qua.
Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy A Tình thật sự rất yếu đuối, mong manh còn thích làm quá mọi chuyện, nhưng có mấy ai biết được vào năm bảy tuổi, cô đã nhiều lần suýt bị xâm hại tình dục bởi người chú ruột của mình.
A Tình không hẳn là trẻ mồ côi, cơ nhỡ.
Là do cô tự chọn lấy cuộc sống như vậy.
Cô chỉ mất đi cha mẹ nhưng vẫn còn người thân, cô vẫn sống với bà và hai người dì cùng một người chú đến tận năm bảy tuổi mới xa rời cũng bởi vì nguyên nhân đó.
Tuy chú ruột nhiều lần có ý đồ xấu với cô, nhưng trong nhà chẳng ai để tâm đến cả, họ nhẫn tâm làm lơ đi mọi việc vì hắn ta là trụ cột chính trong gia đình.
Một người làm nuôi năm miệng ăn nên không ai dám chống lại hắn.
Những lần mà A Tình thoát được đều là do cô tự lực cánh sinh mà ra.
Cho đến lần thứ ba, thì cô không thể chịu nổi được cảnh bần cùng, tủi nhục ấy nữa nên đã quyết định bỏ nhà ra đi, cô đi bộ sang một thành phố khác và xin vào sống tại một cô nhi viên cho đến khi được nhận vào Kha Gia.
- Rửa thế nào cũng không sạch được...huhu.
A Tình ngây ngô dùng những miếng bông tắm chà thật mạnh vào những vết thâm tím trên làn da của khiến làn da trắng mịn ban đầu vì phải chịu ma sát mà đã dần đỏ ửng cả hết, còn có nơi hiện cả tia máu nhưng nó chẳng chịu vơi đi tí nào.
Cô bất lực ngồi bệt xuống sàn mà ăn vạ, dẫy nẩy hai chân mặc cho trong này chỉ có mỗi mình mình.
[...]
Bệnh viện Maxim.
Cạch
- Đã có kết quả rồi đây thưa giám đốc.
Đúng một tiếng sau thì Ung Trì đã xuống dưới phòng xét nghiệm lấy giúp Kha Luân kết quả xét nghiệm ADN.
Vì hơn ai hết, anh cũng đang rất tò mò và nôn nao muốn biết được rốt cuộc hai người Chu Hạ và Hương Diên hiện tại có thật sự là chị em hay không.
- Không trùng khớp?
Kha Luân nhận lấy tập phong bì đựng những tờ giấy kết quả ấy mà nhanh chóng mở ra xem.
Anh không đọc những dòng văn bản thừa thãi được đánh trên giấy mà nhắm thẳng đến nội dung quan trọng bên dưới cùng.
- Giám đốc không vui sao?
Anh lắc đầu không đáp mà xoa đều hai bên thái dương của mình.
Kết quả rất giống như Kha Luân dự đoán ban đầu nhưng chẳng hiểu sao anh lại có chút buồn buồn, tiếc thay.
Anh không mong đợi Hương Diên lần này sẽ là giả mạo vì điều này có nghĩa là Hương Diên lúc trước thật sự từ biệt cõi đời này rồi.
Mặc dù chẳng còn yêu thương gì nữa nhưng anh không mong cô ấy sẽ mất một cách oan uổng như vậy.
- Nếu cô ta không phải Hương Diên thì rốt cuộc là ai?
Ung Trì cất tiếng hỏi anh nhưng Kha Luân lại một lần nữa không đáp.
Không phải anh khinh người mà là anh đang lục tung hết mọi kí ức, từng người, từng người một mà anh từng gặp qua trong quá khứ để xem có người nào thuộc dạng tình nghi hay không nhưng dù có cố đến mấy cũng chẳng thể đoán ra.
Nguyên do mà anh phải đau đầu như vậy là vì tại thời điểm ấy, sau những ngày mệt mỏi tìm kiếm tung tích của Hương Diên nhưng không có kết quả, anh bị tress và dẫn tới mắc phải căn bệnh mất ngủ và trầm cảm mức độ nhẹ.
Mắc bệnh thì đương nhiên phải chữa, nhưng anh là một bác sĩ tâm lý nên chẳng có ai có thể tư vấn, tâm sự hay giải hoá được mọi uẩn khúc, nút thắt trong lòng anh cả.
Kha Luân phải tự mình vực lên, anh sử dụng các loại thuốc an thần một cách vô độ vô lượng và trong một khoảng thời gian dài nên tác dụng phụ của thuốc ấy đã khiến Kha Luân bị suy giảm và mất đi một vài kí ức nhỏ không đáng nhớ.
Đến giờ cần dùng tới nhưng muốn nhớ ra cũng chẳng thể nghĩ ra được.
- Không nhớ ra thì thôi, đừng gượng ép bản thân mình, mắc công lại sinh bệnh thì khổ.
Ung Trì vỗ vỗ vào bả vai của Kha Luân mà trấn an.
Kha Luân chỉ vừa mới thoát khỏi căn bệnh được tạm gọi là tâm thần cách đây không lâu mà thôi, nhỡ đâu xui rủi nó lại quay trở lại thì phiền phức chết mất.
- Cậu lật lại vụ án của Hương Diên giúp tôi, nhớ kĩ phải hành động kín tiếng, đừng làm lớn chuyện để tránh đến việc bứt dây động rừng.
Nếu không thể nhớ ra thì phải mau chóng bắt tay vào điều tra ngay thôi.
Không thế để người giả mạo đó nhởn nhơ mãi như thế được.
Kha Luân cùng Ung Trì di chuyển sang sô pha bàn luận về những một số dự định và vẽ ra kĩ càng đường lối kĩ càng cho những kế hoạch sắp tới cần phải tiến hành.
...
- Giám đốc cứ an tâm giao tất cả cho tôi, cuối năm tôi xin con xe giám đốc nhớ đồng ý là được!.