Khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng lại.
Thẩm Đông Quân không còn là vị tổng tài cao cao tại thượng, anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, đang tham cầu tình yêu và sự tha thứ.
Nước mắt Thẩm Đông Quân rơi mãi, đôi bàn tay ôm chặt Lương Khê bắt đầu run rẩy, chất giọng đầy chua xót: "Tiểu Khê, đừng đi mà, anh biết lỗi rồi."
Thân hình Lương Khê chợt đông cứng, giờ phút này cậu cũng không biết miêu tả tâm tình hiện tại ra sao?
Yêu hay không yêu… Thật ra từ lâu Lương Khê đã có câu trả lời.
"Thẩm Đông Quân, chúng ta kết thúc rồi." Lương Khê nói: "Tôi đã chấp nhận buông bỏ quá khứ, thành toàn cho khát vọng của anh.
Thẩm Đông Quân, con đường mà anh lựa chọn ngay từ đầu đã không có chỗ cho tôi, chúng ta hà tất phải giày vò lẫn nhau."
"Không, không, là lỗi của anh." Thẩm Đông Quân càng ra sức siết chặt, thanh âm nức nở: "Anh hối hận rồi, chúng ta làm lại có được hay không?"
Hối hận sao? Mi mắt Lương Khê rũ xuống, khẽ thở dài: "Không thể."
Hai từ "không thể" như tảng đá nặng nện vào người Thẩm Đông Quân, anh từng nghĩ tình cảm mười lăm năm đủ để ép buộc trái tim Lương Khê, tựa như xiềng xích mà khóa chặt vận mệnh cậu vào tay anh.
Nhưng khi bừng tỉnh mới chợt nhận ra, từ đầu đến cuối đều do Thẩm Đông Quân anh ngộ nhận.
"Tiểu Khê, em có từng yêu anh?" Giọng nói Thẩm Đông Quân thật nhỏ, gần như thì thào.
Bàn tay Lương Khê dùng lực tách mình khỏi người Thẩm Đông Quân, cậu không quay đầu, điềm nhiên nói: "Hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì, Thẩm Đông Quân… đây chính là lựa chọn của anh."
"..." Tay phải vươn lên muốn bắt lấy Lương Khê chợt dừng lại, rất lâu mới hạ xuống, đôi mắt Thẩm Đông Quân giăng đầy tơ máu, từng lời anh nói ra đều nặng nề tựa dao găm: "Ha ha ha, lựa chọn của tôi?"
"Tiểu Khê, em đừng quên, mười lăm năm trước em là ai?"
Nghe thấy lời này, Lương Khê quay lại, mặt đối mặt với anh.
Người đàn ông vừa nãy còn khóc lóc cầu xin cậu quay về, giờ phút này lại đang mỉm cười, nụ cười khiến người căm hận.
"Em chỉ là một cô nhi." Thẩm Đông Quân dùng ngón trỏ chỉ vào ngực Lương Khê, lạnh lùng nói: "Tất cả mọi thứ em có được ngày hôm nay, đều là tôi ban cho em.
Danh vọng, tiền tài, tình yêu… tất cả mọi thứ mà em muốn, Tiểu Khê, em còn cái gì không vừa lòng nữa chứ?"
Thẩm Đông Quân hét lên, đem toàn bộ nước bọt bắn lên mặt cậu.
"..." Lương Khê đưa tay lau đi nước bọt, lẳng lặng nhìn anh, khẽ cười: "Tôi cần một gia đình."
Thẩm Đông Quân: "..."
Lương Khê: "Anh cho tôi được không?"
Thẩm Đông Quân: "..."
Từ lâu Lương Khê đã không còn hy vọng với đoạn tình cảm này.
Mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Đông Quân không còn là tình yêu đơn thuần đẹp đẽ mười lăm năm trước, chính xác là một cuộc giao dịch duy trì bởi đồng tiền.
Dùng đồng tiền mua sự ấm áp, duy trì một thứ gọi là thói quen vốn có, Lương Khê hiểu rõ nhưng vẫn cố gắng níu giữ mối quan hệ yếu ớt như sợi tơ này, sau cùng vẫn quay về số không, khi nhìn lại bản thân đã thương tích đầy mình.
Muốn kết thúc tất cả, cậu sau này vĩnh viễn không muốn gặp lại Thẩm Đông Quân: "Tôi và anh đã có hạnh phúc của riêng mình, đừng dây dưa nữa."
"Tôi có thể cho em." Thẩm Đông Quân nói.
"Cái gì?" Lương Khê không hiểu.
Đôi mắt Thẩm Đông Quân nhìn thẳng vào cậu: "Tôi cũng có thể cho em một gia đình."
Lòng ngực Lương Khê không ngừng nhô lên hạ xuống, không phải hạnh phúc mà là nực cười, từ đầu cậu đã cho đối phương cơ hội, chính anh ta không cần nó.
Giờ phút này Lương Khê đã tìm được hạnh phúc mà mình mong muốn, người nọ lại làm phiền cuộc sống của cậu.
"Vậy Tống Y Na thì sao? Con của anh thì sao?" Lương Khê thật sự muốn biết Thẩm Đông Quân có nhớ ra bản thân mình còn có một gia đình.
Thẩm Đông Quân: "Chờ đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ ly hôn Tống Y Na."
Quả nhiên vẫn tuyệt tình như thế!
"Thẩm Đông Quân, từ đầu đến cuối anh chỉ yêu chính bản thân mình." Lương Khê thất vọng lắc đầu, xoay người trở về phòng, đến gần cửa cậu mới nói thêm một câu: "Tôi và anh, đời này đã hẹn… vĩnh bất tương phùng."
"..." Thẩm Đông Quân trơ trọi giữa hành lang, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lương Khê, anh không cam tâm.