Du lịch Vân Luân ba ngày hai đêm, hôm nay cũng đã kết thúc.
Sáng sớm thức dậy, Triệu Ảnh Quân và Lương Khê đã tức tốc thu dọn hành lý chuẩn bị trở về thành phố.
Đang đi xuống cầu thang, Lương Khê chợt nhớ đến cục sạc điện thoại còn để quên trong hộc tủ chứa đồ: "Quân Quân, em xuống trước đi, anh để quên cục sạc trong phòng rồi."
"Anh đứng đây chờ em một lát, em quay vào lấy cho." Triệu Ảnh Quân không yên tâm, căn dặn Lương Khê xong liền trở ngược về phòng.
Lương Khê rất ngoan ngoãn mà đứng chờ anh, chợt từ sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người đang đi xuống, thấy vậy cậu liền đứng nép vào trong để nhường đường.
"Anh đang đợi ai à?"
Nghe ra giọng nói quen thuộc, Lương Khê quay đầu liền thấy Tống Y Na đang mỉm cười với mình.
Thực chất Lương Khê biết rõ Tống Y Na không hề vô hại như dáng vẻ bề ngoài của mình, chính là một con cáo đội lớp cừu.
Lại nhớ câu nói tuyệt tình của Thẩm Đông Quân tối qua, Lương Khê không hiểu sao có chút thương hại cô ta, rõ ràng là thiên kim tiểu thư danh giá, vì cớ gì lại cam chịu Thẩm Đông Quân lăng mạ đủ điều?
"Hư", Lương Khê thở ra một hơi, cậu không có ý định dính dáng đến người nhà họ Thẩm, ngó lơ vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất.
"Đêm qua tôi nhìn thấy hết rồi, anh và chồng tôi lén gặp riêng nhau." Tống Y Na vừa nói vừa quan sát thái độ Lương Khê: "Anh nghĩ sao nếu tôi đem chuyện này kể cho tình nhân của anh?"
Sắc mặt Lương Khê nhanh chóng trùng xuống: "..."
"Từ hồi năm ba, tôi đã cảm thấy anh hèn hạ." Khuôn mặt Tống Y Na xinh đẹp như thiên thần, nhưng mỗi câu mỗi chữ cô ta nói ra đều chói tai vô cùng: "Dụ dỗ Đông Quân, ngay cả con trai Triệu gia cũng không buông tha, tôi tự hỏi sao trên đời lại có loại người đốn mạt như anh?"
"Tống tiểu thư, tôi không đánh phụ nữ." Lương Khê nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, mong cô có thể hiểu, dù cô sỉ nhục tôi cũng không thay đổi được gì, bản thân chồng cô đã là một kẻ vô liêm sỉ.
Tương lai dù không có tôi, cũng sẽ có Tiểu Cẩu, Tiểu Trư, Tiểu Nhị Đản mà thôi…"
Gương mặt Tống Y Na đã có hơi tức giận: "Lương Khê, đừng có mà đóng kịch với tôi, anh hiểu rõ trong lòng Đông Quân chỉ có hình bóng của anh.
Ai cũng có thể vũ nhục Đông Quân, chỉ riêng anh là không được…"
Khoan đã… Lương Khê nhìn chằm chằm vào Tống Y Na, bộ dạng cô ta thật giống cậu mỗi khi sắp phát bệnh, người phụ nữ không phải là bị ép đến điên rồi chứ?
Không sai, dạo trước Tống Y Na có đến bác sĩ kiểm tra, họ nói cô bị chứng trầm cảm trước khi sinh.
Sở dĩ chọn nơi này làm địa điểm du lịch, cô chính là muốn Thẩm Đông Quân nhìn rõ bộ mặt của Lương Khê mà chết tâm, nào ngờ người chồng mà cô yêu thương lại vì tên đê điện này mà muốn ly hôn với cô.
Lương Khê nhận ra điểm bất thường, muốn nhanh chóng bỏ chạy, nào ngờ Tống Y Na nhanh tay tóm chặt tay cậu: "Buông tay, cô định làm trò gì vậy?"
"Anh thử nghĩ, nếu tôi từ đây nhảy xuống, liệu Đông Quân có nghi ngờ anh không? Có hận anh không?" Tống Y Na giương mắt nhìn về phía phòng, chờ đợi Thẩm Đông Quân bước ra.
"Con đ* điên này!" Lương Khê chửi thề, bộ ai dính đến nhà họ Thẩm đều có bệnh sao? Ngay cả con mình cũng không cần…
"Buông tay!" Lương Khê quát, cũng không biết Tống Y Na lấy đâu ra sức mà ghì chặt lấy cậu, cái này là muốn cùng chết hay gì?
Ba, hai, một… Cửa phòng mở ra, Thẩm Đông Quân đã nhìn thấy bọn họ.
"Ha ha ha…" Tống Y Na nở nụ cười, cô ta thả người muốn nhảy xuống.
"Mẹ kiếp!" Lương Khê theo quán tính kéo lấy cô ta, dùng lực quá mạnh mắt cá chân liền bị lệch sang một bên, thân ảnh trực tiếp ngã ra cầu thang, lăn thẳng một đường xuống đất.
"Khê Khê!" Triệu Ảnh Quân từ trong phòng đi ra, hớt hải lao đến nhưng đã muộn, đầu Lương Khê tiếp đất, máu đỏ loang ra khắp mặt sàn, một màn này trực tiếp dọa anh chấn kinh.
"..." Tống Y Na hoàn hồn, ngồi bệt xuống bậc thang, cô lúc này mới bừng tỉnh, bản thân ban nãy đang chuẩn bị làm điều ngu ngốc gì? Nếu không nhờ Lương Khê, người nằm chỗ đó sẽ là cô, Tống Y Na cắn chặt môi, cơ thể kịch liệt run rẩy…
Khi con người ta phát điên, việc gì họ cũng dám làm, lúc tỉnh táo lại mới nhận ra được vấn đề.
Thẩm Đông Quân đứng trên lầu, anh vừa rồi đã thấy rõ mọi chuyện, đáng nhẽ đôi chân này phải tức tốc chạy đến, đôi tay này phải đỡ lấy thân thể người đó… Cớ gì giờ phút này, anh chỉ có thể chết lặng mà nhìn hình ảnh Lương Khê mất máu nằm trong lòng người đàn ông khác?
Triệu Ảnh Quân đỡ lấy cơ thể Lương Khê, máu không ngừng chảy ra, lúc này trong mắt anh chỉ toàn một màu đỏ.
Sự sợ hãi nuốt chửng lấy tâm trí Triệu Ảnh Quân, ăn mòn cả cơ thể, cũng may một tia lý chí cuối cùng nhắc nhở anh phải đưa Khê Khê đến bệnh viện.
"Khê Khê, anh nhất định sẽ không sao." Triệu Ảnh Quân bế Lương Khê chạy khỏi tòa nhà, nhân viên khách sạn và du khách cũng đến giúp một tay, rất nhanh đã đưa bọn họ đến được bệnh viện gần đó.