Lương Khê từng nghĩ, nếu có một ngày gia đình Thẩm Đông Quân xuất hiện, vứt vào mặt cậu một xấp tiền yêu cầu rời khỏi con trai họ, cậu sẽ làm thế nào?
Kiên quyết đấu tranh?
Hay nhận lấy tiền rồi biến mất?
Hàng trăm diễn biến trước đó đều được cậu nắm kỹ trong đầu, nhưng khi thực tại tái hiện, cậu chỉ có thể như thằng ngốc mà chết chân tại chỗ.
"Cầm lấy tiền rồi cút đi!" Mẹ Thẩm Đông Quân ném cọc tiền đến dưới chân cậu, giọng điệu ngập tràn khinh thường: "Giá trị của cậu chỉ nhiêu đây là đủ, đừng có mà không biết điều."
Thẩm Vũ Kỳ bên cạnh nhìn cậu, nhếch mép cười.
Cúi người nhặt lấy cọc tiền, trước ánh nhìn chằm chằm của bọn họ, Lương Khê chợt nhoẻn miệng cười: "Các người là đang bố thí sao?"
"Mày…" Đôi mắt Thẩm Vũ Kỳ bừng lên lửa giận, chỉ thẳng tay mắng: "Cái loại đàn ông hạ tiện như mày, so với ăn mày khác gì nhau chứ!"
"Tiểu Kỳ." Bà Thẩm lên giọng nhắc nhở, sau hướng Lương Khê tỏ vẻ khuyên nhủ: "Cậu Khê, tôi biết cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ, thân là trưởng bối… tôi đây là đang giúp cậu."
Giúp cậu? Dường như nghe được chuyện cười của thế gian, Lương Khê che miệng cười khẽ: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"..." Sắc mặt bà Thẩm đanh lại, dĩ nhiên đã không còn kiên nhẫn với cậu.
Cầm cọc tiền ném trả lại cho đối phương, Lương Khê cũng thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần các người bố thí, nghe kỹ đây, chỉ cần một ngày chính miệng Đông Quân nói chia tay, tôi sẽ tự động rời đi."
Bà Thẩm: "Cậu không sợ sao?"
Sợ… Lương Khê chỉ cảm thấy buồn cười, một cô nhi từ nhỏ đã không có người thân thích như cậu, đến lúc chết định sẵn sẽ cô đơn một mình, ngoài Thẩm Đông Quân ra căn bản chả còn gì cả, thử hỏi cậu nên sợ điều gì bây giờ?
"Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước." Lương Khê xoay người rời đi.
"Thằng khốn!" Thẩm Vũ Kỳ không có ý định buông tha, cô ta xông đến đẩy Lương Khê đang đứng gần cầu thang ngã xuống.
Lương Khê bất chợt bị người đẩy ngã, cơ thể cậu không tự chủ rơi xuống bậc thang, khoảnh khắc đó cả người như bị tê liệt, cảm giác gì cũng không còn, chỉ có tiếng hét của Thẩm Vũ Kỳ là văng vẳng bên tai.
"Mẹ….
mẹ ơi, con không cố ý!" Thẩm Vũ Kỳ hoảng sợ té xuống đất, hai mắt trợn trừng như thể không dám tin: "Hắn sẽ không chết chứ?"
Bà Thẩm cũng bị hành động của cô dọa sợ, tuy vậy bà ta vẫn tương đối bình tĩnh, sai hai tên vệ sĩ đi đến phía dưới kiểm tra.
Một vũng máu đỏ, Lương Khê thoi thóp nằm dưới chân cầu thang, cậu đưa mắt nhìn ra xa, thấp thoáng bóng dáng của Thẩm Đông Quân.
Bàn tay cố gắng giơ lên cao, Lương Khê yếu ớt gọi tên anh, nhưng đối phương lại không có phản ứng.
Tại sao? Tại sao anh không chạy nhanh đến?
Tại sao chứ…
Sau cùng bàn tay đó cũng không trụ nổi nữa, dần ngã xuống.
*** *** ***
Ba ngày sau, Lương Khê hôn mê rốt cuộc đã tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, đã thấy gương mặt Thẩm Đông Quân, xem ra mấy ngày nay anh đều túc trực bên giường bệnh của cậu.
Thẩm Đông Quân thấy cậu tỉnh lại, vui mừng khôn xiết, lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra.
"Bệnh tình của bệnh nhân đang chuyển biến rất tốt, cứ nằm viện thêm vài hôm, nếu không còn vấn đề gì phát sinh thì có thể xuất viện sớm." Bác sĩ nói.
"Cảm ơn bác sĩ." Thẩm Đông Quân nói: "Tiểu Khê, em cứ an tâm nghỉ ngơi, mọi việc còn lại cứ để anh lo."
Lương Khê gật đầu, hoàn toàn phó thác bản thân cho anh.
Cũng từ đó, cuộc sống như địa ngục của cậu chính thức bắt đầu.
"Đông Quân, tại sao chân của em?" Lương Khê nhìn chân trái bị vẹo sang một bên của mình, mỗi bước đi của cậu chẳng khác gì một kẻ tật nguyền, làm sao cậu có thể chấp nhận được chuyện này: "Anh nói gì đó đi chứ, Thẩm Đông Quân."
"Em bình tĩnh lại đã." Thẩm Đông Quân giữ chặt vai Lương Khê, ép cậu trấn tỉnh lại: "Không phải vẫn đi lại được đó sao, sức khỏe là quan trọng nhất."
Lương Khê bàng hoàng trước câu nói của Thẩm Đông Quân, cậu không tin những lời này lại từ chính miệng anh phát ra, nó như một con dao, đâm thẳng vào tim cậu: "Con m* nó, anh kêu em làm thế nào bình tĩnh? Đúng rồi, là lỗi của cô ta, là lỗi của Thẩm Vũ Kỳ."
"..." Thẩm Đông Quân lặng thinh không đáp.
Nhìn điệu bộ lãnh đạm của anh, một suy nghĩ không nên có chợt nảy ra trong đầu Lương Khê, cậu không đủ can đảm để tiếp nhận: "Ngày đó, anh đã thấy hết đúng không?"
Thẩm Đông Quân: "..."
Lương Khê: "Anh đã thấy cô ta đẩy ngã tôi."
Tuy Thẩm Đông Quân không nói ra, nhưng đôi tay run lẩy bẩy đang bám vào cậu đã trả lời cho câu hỏi.