Dư Kiết Ngạo cúi đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp, không biết cố ý hay vô tình mà chiếc áo đơn bạc bị kéo căng để lộ đôi đồi căng bóng, cô ta khóc, khóc đến lê hoa đái vũ.
Hai người Ngô Tinh Tinh và trợ lý Tiêu Nguyệt đi vào trong, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này.
“…” Dư Kiết Ngạo cúi người, đưa tay nâng cằm thiếu nữ, nhếch môi cười: “Vậy cô cởi sạch quần áo, vừa bò vừa sủa gâu gâu ba vòng, không chừng tôi có hứng thú sẽ chấp nhận cho cô gia nhập An Tường.”
Nữ diễn viên cắn môi, gương mặt hết trắng rồi xanh, nếu cô không làm e rằng cả đời này cũng không thể tồn tại trong giới được nữa, bàn tay trắng ngần không ngừng run rẩy kéo xuống từng tầng quần áo, đến khi chỉ còn bộ đồ lót mới dừng lại.
“Không tiếp tục nữa sao?” Dư Kiết Ngạo hứng thú trêu chọc, dĩ nhiên không có chút thương cảm nào.
Cô ta bặm chặt môi, đưa mắt nhìn quanh, đám người mang danh đồng nghiệp cũ ở Trung Khúc không ai muốn đứng ra giúp đỡ, hít vào một hơi, cô ta quyết tâm tháo bỏ nút cài dây áo ngực, trước khoảnh khắc nó rơi xuống, một cái áo khoác cùng lúc choàng lên vai cô.
“Tiểu Tinh!” Nữ trợ lý Tiêu Nguyệt bị hành động bất thình lình của hắn dọa cho hoảng hốt, vội vã lao về trước.
Thiếu nữ ngẩng đầu, hoàn toàn không nghĩ đến người giúp mình lại là một người xa lạ: “Tại, tại sao?”
Ngô Tinh Tinh không trả lời, khom người nhặt lại đồ trên đất trả cho cô: “Mặc vào đi, đừng để lòng tự trọng cuối cùng cũng không giữ được.”
Dứt lời, Ngô Tinh Tinh ngoan ngoãn theo Tiêu Nguyệt trở vào phòng làm việc, bỏ lại nữ diễn viên trẻ ôm mặt khóc ròng: “Cảm, cảm ơn anh.”
Kết cục không cần nói cũng biết, một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Ngô Tinh Tinh, triệt để chọc giận Dư Kiết Ngạo.
Hắn vừa vào phòng, đã bị đối phương ép sát vào tường, nửa sườn mặt bị chà xát đến đau điếng: “Buông tay, buông tôi ra.”
“Chẳng phải cậu thích diễn vai anh hùng sao?” Dư Kiết Ngạo bắt hai tay Ngô Tinh Tinh vây khốn sau lưng, đem lòng ngực áp sát, bên lỗ tai hắn cười lạnh: “Thế nào? Hiện tại lại như kẻ yếu bị người khi dễ…”
“Anh ghen?”
“…” Đáy lòng Dư Kiết Ngạo chấn động, sau vẫn là cười nhạt: “Cậu nghĩ mình là cái thá gì? Nực cười, tôi cho cậu nhân mạch để phát triển, đổi lại cậu trở thành bạn giường của tôi, ban đầu đã thỏa thuận rõ ràng, đứng nói mấy lời buồn nôn như thế!”
Dù trăm vạn lần đặt câu hỏi, Ngô Tinh Tinh cũng chỉ nhận được một đáp án, cậu khổ sở nở nụ cười, so với cơn đau rát trên mặt, nỗi đau trong tim đã tập thành thói quen, nhói lên một cái rồi dừng lại: “Tôi vẫn luôn muốn đặt một câu hỏi?”
Dư Kiết Ngạo: “…”
Ngô Tinh Tinh: “Anh thật sự thích Lương Khê?”
Dư Kiết Ngạo: “…”
Bầu không khí nháy mắt đông cứng, bàn tay Dư Kiết Ngạo dần buông lỏng, gương mặt một mảnh mơ hồ: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Lúc này Ngô Tinh Tinh mới có thể quay lưng lại đối diện với anh, trầy hết cả một bên má, hắn không để tâm mà nói: “Anh luôn nói với tôi bản thân thích Lương Khê, còn đem tôi hóa thành bộ dạng người nọ.
Nhưng những hành động của anh đều ngược lại…”
“Cậu thì biết cái gì?” Dư Kiết Ngạo nhướn mày cười cười, cố gắng che giấu hoảng loạn trong lòng: “Tất cả mọi thứ tôi làm không phải là yêu thì là gì? Như cậu?”
Ngô Tinh Tinh chấn động, hắn ngơ ngác nhìn anh, thì ra tình cảm của bản thân người nọ đều nhìn thấy, thế nhưng vẫn luôn tìm cách trốn tránh, thương tổn hắn.
“Đúng.” Rất lâu sau Ngô Tinh Tinh mới đủ dũng khí mà nói ra hết nổi lòng mình: “Tôi yêu người nọ, yêu đến mức khinh rẻ chính bản thân mình, tôi thật sự ngưỡng mộ Lương Khê, ít nhất anh ta không bao giờ phải trở thành thế thân của bất kỳ kẻ nào!”
Dư Kiết Ngạo bấu chặt hai tay, khó khăn hít thở.
“Ha ha ha ha…” Ngô Tinh Tinh vừa khóc vừa cười, chỉ vào Dư Kiết Ngạo: “Anh sai người đẩy thanh sắt khiến Lương Khê bị thương nặng, còn bí mật lộ ra tin tức cho nhà họ Thẩm để bọn họ tìm đến bệnh viện.”
“Tôi chỉ muốn chia cắt hai người họ.” Dư Kiết Ngạo nói, việc Lương Khê té cầu thang gãy chân, hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, anh chưa từng có ý định hại cậu.
Ngô Tinh Tinh hét lên: “Anh nói láo, ngay từ đầu anh đã là tên giết người.”
“Im miệng!” Dư Kiết Ngạo đanh mặt.
“Vậy anh trả lời thế nào về việc hại Triệu Ảnh Quân?” Ngô Tinh Tinh hỏi.
Dư Kiết Ngạo sa sầm: “Làm sao cậu biết được?”
“Ha ha.” Ngô Tinh Tinh bật cười: “Tôi ngủ với anh suốt ba năm, không lẽ một chút tin tức cũng không thu được.”
“…” Dư Kiết Ngạo im lặng, phải lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu muốn gì? Ngô Tinh Tinh, cậu nên nhớ, con người tôi vốn có thù tất báo.”
“Chẳng gì cả.” Ngô Tinh Tinh nói: “Lương Khê hiện tại chưa rõ tung tích, anh lại nhân cơ hội muốn chèn ép công ty anh ta tới chết, anh muốn Lương Khê sẽ đến và cầu xin anh sao?”
Dư Kiết Ngạo đen mặt, tất nhiên là bị hắn nói trúng tim đen.
“Tôi thật thương hại anh, ngày đó tới chết anh cũng không thể nhìn thấy đâu.” Ngô Tinh Tinh cười “khà khà”, xoay người đi khỏi, làm tình nhân bên cạnh anh ba năm, tôi đã chịu đựng đủ.
Ngô Tinh Tinh từ túi quần lấy ra một tấm card visit – đây là thứ Lương Khê đưa cho hắn ở nhà vệ sinh trong buổi công diễn phim điện ảnh “Mặt trái”.
Hắn còn nhớ khi đó Lương Khê đã bảo rằng: “Diễn xuất của cậu rất tốt, không cần thiết phải học theo lối diễn cũ rích của tôi đâu.”
Không biết tự bao giờ ai nấy đều nhìn ra, chỉ có hắn ngu muội không thấy, bản thân trong vô thức đã biến thành bản sao của người khác.
Lương Khê đánh đổi mười lăm năm mới sáng mắt, Ngô Tinh Tinh hắn thì không, ba năm đã đủ rồi.
“Tiểu Tinh!” Tiêu Nguyệt chạy đến, thấy gương mặt hắn bị thương, cô lo lắng không thôi.
Tiêu Nguyệt làm trợ lý Ngô Tinh Tinh ba năm, thời gian đầu không nói, sau này mỗi lần tâm trạng không tốt Dư tổng đều lôi hắn ra trút giận.
Nhớ có một lần, Ngô Tinh Tinh bị ép đến hôn mê bất tỉnh trên giường, khi cô đến nhà đã thấy chỗ đó toàn là máu, dù không nguy hiểm vẫn khiến hắn sốt mê mang hơn một tuần lễ, đáng hận hơn hết kẻ gây tội lại chưa từng gọi điện hỏi han lấy một lần.
Từ lâu Tiêu Nguyệt đã xem Ngô Tinh Tinh như em trai mà đối đãi, nhiều lần cô muốn khuyên hắn bỏ đi, nhưng nhóc con này thật sự cứng đầu, dù thế nào vẫn một mực bám dính.
Khi thấy mối tình Lương Khê và Thẩm Đông Quân kết thúc, Tiêu Nguyệt mong sao Ngô Tinh Tinh có thể lấy đó làm gương, đừng dây dưa thêm nữa, cuối cùng chỉ tự tổn thương chính mình.
“Chị Tiêu.” Ngô Tinh Tinh nở nụ cười, sự ấm áp trong giới giải trí này chỉ có Tiêu Nguyệt mang đến cho hắn: “Hợp đồng của em còn bao nhiêu tháng nữa?”
“Cái…” Tiêu Nguyệt rất lâu mới hiểu được ngụ ý trong lời này: “Ba tháng nữa.”
“Chị có muốn đi cùng em không?”
Ngô Tinh Tinh tươi cười xán lạn, Tiêu Nguyệt che miệng mà rơi lệ, dường như cô đã thấy lại chàng trai thơ ngây lần đầu gặp mặt, vẫn vui vẻ như vậy.
“Được.”.