Rời khỏi Thẩm gia, Thẩm Đông Quân vô định lái xe đến khu dân cư tập trung, hiện tại đã hơn mười giờ đêm, các hộ xung quanh đều đã tắt đèn đi ngủ.
Chỉ riêng căn hộ Lương Khê sống, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một ánh đèn nho nhỏ, có người ở bên trong…
Thẩm Đông Quân kích động chạy đến bấm chuông, nhưng người ra mở cửa lại là tình địch của anh - Triệu Ảnh Quân.
Triệu Ảnh Quân thoáng chốc kinh ngạc, dĩ nhiên chưa từng nghĩ tới người bên ngoài lại là kẻ anh không muốn nhìn thấy nhất: "Anh đến đây làm gì?"
Cuống họng Thẩm Đông Quân khô hốc, khó khăn lên tiếng: "Tôi muốn gặp Tiểu Khê."
"Không có." Triệu Ảnh Quân giọng nói lạnh băng, vươn tay định đóng lại cửa.
"Phịch" một tiếng, trước ánh mắt hằn học của Triệu Ảnh Quân, Thẩm Đông Quân quỳ xuống mặt đất, tha thiết van xin: "Cầu xin anh, cho tôi gặp em ấy một lần thôi."
"..." Triệu Ảnh Quân từ trên cao nhìn xuống, anh có chút muốn phá lên cười to, tên này không đi làm diễn viên thật uổng phí: "Chết rồi."
"Cái…" Toàn thân Thẩm Đông Quân cứng nhắc, anh ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa hoang mang: "Không, không thể nào."
"Tin hay không tùy anh." Triệu Ảnh Quân lãnh đạm nói, tâm trạng dạo gần đây không tốt, anh chỉ sợ bản thân không kìm nén nổi nữa sẽ ra tay đánh người: "Đi được rồi đó."
"Khốn kiếp!" Thẩm Đông Quân gầm lên: "Cậu không được phép nguyền rủa em ấy."
Triệu Ảnh Quân cười lạnh: "Từ lúc anh cho Khê Khê dùng cái loại thuốc lãng quên kia, chẳng phải anh ấy đã chết đi một lần rồi sao."
"Làm cách nào cậu biết được?" Thẩm Đông Quân sửng sốt hỏi vặn lại, chỉ thấy Triệu Ảnh Quân tươi cười lạnh lùng với anh.
"Muốn người khác không biết, tốt nhất đừng làm." Ánh mắt Triệu Ảnh Quân sắc lẹm, giọng nói thâm trầm vang lên: "Anh bớt ở trước mặt tôi diễn kịch, nơi này không chào đón anh."
"Khoan, khoan đã." Thẩm Đông Quân muốn đưa tay cản lại, nhưng cánh cửa trước mặt đã "sầm" một tiếng đóng chặt.
Ngọn đèn duy nhất cũng tắt ngúm, Thẩm Đông Quân đơn chiếc đứng trước cửa, lâu sau mới nhấc chân rời đi.
Mặc dù chính miệng Triệu Ảnh Quân bảo Lương Khê đã chết rồi, nhưng Thẩm Đông Quân sẽ không chịu từ bỏ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Triệu Ảnh Quân muốn giấu Lương Khê đi, Thẩm Đông Quân anh cho dù đào ba tấc đất cũng sẽ tìm cho ra: "Tiểu Khê, chờ anh."
Bên trong căn nhà, có chút trống rỗng, Triệu Ảnh Quân đứng cạnh cửa sổ tựa vào tường, anh lấy một điếu thuốc ra kẹp ở trong tay, cuối cùng vẫn châm lửa.
Giữa làn khói trắng bay lững lờ, gương mặt anh hằn thêm vết thâm quầng nơi khóe mắt, anh nhìn ra phía xa, ký ức xa xôi bỗng ùa về.
Triệu Ảnh Quân chưa từng có mơ ước, cả cuộc đời của anh vốn được định sẵn sẽ kế thừa gia nghiệp Triệu gia, mọi thứ vốn như vậy, cho đến một ngày Lương Khê hỏi anh: "Nhóc đầu đinh, ước mơ của cậu là gì?"
Triệu Ảnh Quân gãi gãi đầu, vẫn không nghĩ được gì: "Không có, còn anh?"
"Tôi sao?" Lương Khê nở nụ cười, hai mắt to tròn lóng lánh, giống như trong đó chứa cả một vũ trụ rực rỡ: "Tôi muốn trở thành diễn viên hạng A, tốt nhất là giành được danh hiệu ảnh đế."
"..." Triệu Ảnh Quân lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cậu, dường như đã có gì đó thay đổi, anh muốn mãi được nhìn thấy Lương Khê vui vẻ, muốn sánh bước bên cạnh người nọ.
Năm mười tám tuổi, Triệu Ảnh Quân ra nước ngoài.
Anh lúc đầu chọn ngành công nghệ thông tin, sau lại nhận được lời mời của các nhiếp ảnh gia, anh ban đầu từ chối, nhưng khi nghĩ đến nếu bản thân trở thành diễn viên, ít nhất khi trở về nước vẫn còn cơ hội tiếp cận Lương Khê, nên anh quyết định đi theo con đường này.
Hút hết một điếu, Triệu Ảnh Quân mở ngăn kéo tủ tivi, bên trong là kịch bản Lương Khê đã viết.
"Khê Khê." Chất giọng đầy sủng nịch, Triệu Ảnh Quân vuốt nhẹ kịch bản trong tay, khẽ cười: "Em thay anh thực hiện ước mơ."
"Phải mau chóng… tỉnh lại."