Ba ngày sau, truyền thông rầm rộ tin tức “giám đốc công ty An Tường bị tai nạn xe, chưa rõ sống chết”.
Buổi sáng, vừa vào công ty đã nghe nhân viên nghị luận sôi nổi.
“Nghe nói hủy hết cả gương mặt.”
“Tôi thì nghe bảo gãy nát chân phải, bác sĩ phải tiến hành cưa bỏ.”
Nghe vậy, thiếu nữ không nhịn được kinh hô: “Thảm vậy sao? Tôi mà là anh ấy, sau cú sốc lớn như vậy khẳng định không muốn sống tiếp.”
“Cũng chỉ là tin đồn, các cô đừng suy đoán bừa bãi.” Giọng nói mang theo ba phần sinh khí, Tiêu Nguyệt không nghe nổi nữa phải lên tiếng giải tán đám đông.
Quả thật, sau khi Tiêu Nguyệt đến, bọn họ cũng không tụ tập bàn luận thêm nữa, quay trở về bàn làm việc.
Tiêu Nguyệt lo lắng nhìn về phía Ngô Tinh Tinh đang ngồi trên sô pha, dẫu không biểu hiện ra chỉ mải mê đọc kịch bản trong tay, nhưng Tiêu Nguyệt biết, hơn cả tiếng trôi qua hắn vẫn chưa lật sang trang thứ hai.
Rõ ràng vẫn còn bận tâm, lại chỉ có thể tỏ ra vô tình, Tiêu Nguyệt âm thầm lắc đầu.
Lúc này cánh cửa sảnh lớn mở ra, tất cả nhân viên đều nhìn tới, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
“Phó giám đốc!”
“Anh Khê, anh trở về rồi!”
Triệu Ảnh Quân đẩy xe lăn đi vào, Lương Khê một thân tây trang trắng ngồi trên xe, gương mặt so với trước mất đi tí thịt có hơi xanh xao, bàn tay đặt trên đùi gầy guộc, lộ rõ đường gân màu xanh, tuy vậy cậu vẫn nở nụ cười, nụ cười này thật khiến người đau lòng.
“Tôi về rồi.” Lương Khê nói, bởi vì biết có một tên ngốc vẫn luôn chờ đợi, cho dù mất đi ý thức nằm trên giường bệnh thì vẫn luôn có một giọng nói thúc giục cậu tỉnh lại.
Giọng nói ấy nói cho Lương Khê biết, cậu phải trở về, vì nhóc đầu đinh đã nhớ cậu đến sắp phát điên rồi.
“Chúng ta đi thôi, Quân Quân.” Cậu quay đầu, mỉm cười nói với anh.
“Được…” Triệu Ảnh Quân hốc mắt ửng đỏ, cười thật sâu.
*** *** ***
Tin tức Lương Khê trở lại Trung Khúc rất nhanh đã rơi vào tai Thẩm Đông Quân.
Suốt một năm nay, Thẩm Đông Quân luôn cố xóa sạch cái tên Lương Khê ra khỏi đầu mình, Tống Y Na vì anh mà sinh một cậu con trai, cả Thẩm gia trên dưới đều vui vẻ, cuộc sống của anh hiện tại đang rất hạnh phúc, cần gì phải cố chấp với quá khứ kia chứ.
Nhưng khi nghe thấy cái tên này, không hiểu sao thân thể vẫn không ngăn được mà chấn động, nước mắt bất tri bất giác rơi ra, cảm xúc bình lặng thường ngày bỗng chốc mạnh mẽ trổi dậy, anh muốn gặp lại cậu.
Đã một tháng trôi qua, chân Lương Khê đã có thể đi lại, dù khập khiễng vẫn hơn ngồi trên xe lăn cả đời.
Bộ phim điện ảnh “Mặt trái 2” thật sự bùng nổ trong ngoài nước, diễn viên Trì Viễn, Ngô Tinh Tinh và Trần Dư Huy trở thành ba cái tên trên bảng đề cử diễn viên xuất sắc nhất, mà phim của bọn họ cũng nhận được đề cử giải thưởng lớn của năm.
Công ty Trung Khúc từ một cái tên vô danh tiểu tốt, sau hai năm đã lọt vào top 3 công ty giải trí có độ nhận diện cao nhất cả nước, mà giám đốc công ty cũng trở thành gương mặt có sức ảnh hưởng trong giới.
Trước khi chương trình phát sóng trực tiếp lễ trao giải thưởng lớn của năm, cục truyền thông cả nước đã mở một buổi tọa đàm mời các chủ quản công ty, diễn viên tham gia giao lưu, gặp gỡ lẫn nhau.
Ngày trước khi tham gia các buổi tiệc lớn thế này Lương Khê chỉ dám cúi đầu mà đi, hiện tại cậu đã đủ dũng khí ngẩng cao đầu nhìn người khác, dù dáng đi khập khiễng khó coi cũng không còn làm cậu tự ti, thì ra thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Ngay cả người sánh bước bên cạnh cậu… Cũng đã là người khác.
“Khê Khê, có đói không?” Triệu Ảnh Quân ân cần hỏi, trước ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng ăn dưa vẫn không ngần ngại nắm lấy tay cậu.
Lương Khê lắc đầu: “Anh chưa đói, không biết đám người Trì Viễn đã biến đâu mất rồi.”
Nghĩ tới Trì Viễn, Lương Khê không khỏi buồn cười, không ngờ trong khoảng thời gian cậu ngủ thiếp đi, hai tên như lửa với nước lại hợp thành một đôi, đúng thật chuyện gì cũng xảy ra được.
“Tiểu Khê.” Lại là tiếng gọi này, Lương Khê thản nhiên xoay người, mỉm cười nhìn đối phương.
“Thẩm Đông Quân, đã lâu không gặp.”
“Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện có được không?” Thẩm Đông Quân nhìn đám đông xung quanh, lên tiếng hỏi.
“…” Triệu Ảnh Quân nhíu mày, kéo Lương Khê ra sau lưng, hiển nhiên không đồng ý.
Anh luôn tâm niệm, Lương Khê chỉ cần dính tới nhà họ Thẩm đều gặp phải xui xẻo, chỉ hận không thể mang cậu cách xa đám người này một chút.
Lương Khê buồn cười, kéo kéo ống tay áo anh, nỉ non: “Không việc gì đâu, anh cũng có chuyện cần nói với anh ta.”
Triệu Ảnh Quân do dự: “Nhưng…”
“Đừng lo.” Lương Khê dịu dàng vuốt mặt anh, sau cùng Thẩm Đông Quân đi khỏi.
Hai người đi đến khu vườn ở phía sau hội trường, Thẩm Đông Quân bất ngờ nói “xin lỗi”.
Lương Khê cũng không quá ngạc nhiên, bởi cậu biết Thẩm Đông Quân nói những lời này chỉ vì muốn bản thân bớt đi chút áy náy.
Một năm hôn mê trên giường, Lương Khê nhớ ra rất nhiều chuyện: “Chuyện năm đó, tôi nhớ ra hết rồi.”
“Vậy sao?” Thẩm Đông Quân khó khăn hỏi: “Em có hận anh…”
“Dĩ nhiên là hận.” Lương Khê cười lạnh.
“…” Thân thể Thẩm Đông Quân run mạnh: “Anh xin lỗi.”
“Anh muốn bản thân sẽ thanh thản hết quãng đời còn lại?” Lương Khê nói: “Nhưng tôi cho anh biết, cả đời này tôi hận anh, hận Thẩm gia, vĩnh viễn không tha thứ, thậm chí kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng không muốn gặp lại các người.”
“Không… không phải.” Người này không phải Tiểu Khê mà anh biết, Thẩm Đông Quân đau lòng nhìn cậu.
“Khi vừa tỉnh lại, tôi còn định trả thù các người.” Lương Khê không nhìn đến bộ dạng khó coi của anh, dõng dạc nói tiếp: “Nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ, tôi lại không đành lòng.”
Bản thân Lương Khê là cô nhi, từ nhỏ cậu luôn ước mình sẽ có ba mẹ đầy đủ như bao người, nên khi nghĩ đến đứa bé vô tội đó, cậu không đành lòng phá vỡ hạnh phúc gia đình của nó: “Quên đi, cứ xem như là nợ tôi trả cho anh, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
Con ngươi Thẩm Đông Quân hiện rõ tơ máu, rất lâu mới vặn vẹo nở được một nụ cười: “Được, sau này không cần gặp lại nữa.”
“Cố gắng làm một người cha tốt.” Dứt lời, Lương Khê ưỡn thẳng lưng bỏ đi.
Đến cuối cùng Thẩm Đông Quân vẫn không xứng đáng nhận được tha thứ từ cậu..