Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản


Trải qua rất nhiều chuyện, thấm thoát hai người đã ở bên nhau được năm năm.
Tâm huyết của Lương Khê rốt cuộc được tung ra, bộ phim “Người qua gương” chính là kịch bản cậu dày công tôi luyện hơn mười năm, vốn muốn dành cho bản thân nhưng ai ngờ được rằng…
“Chúng ta vào thôi.” Lương Khê kéo Triệu Ảnh Quân đi vào rạp, ở sau hai người Cao Tuấn, Trì Viễn tay cầm bắp nước đuổi theo.
Vẫn là hàng ghế đầu, bốn người vừa xem phim vừa ăn bắp rang, khung cảnh thập phần hòa hợp.
Trên màn ảnh lớn đang chiếu lại khung cảnh những năm chín mươi, thành thị tấp nập mang theo phong thái hoài cổ, một thi thể được tìm thấy giữa dòng sông xanh ngọc.
“Màu sắc phim đẹp quá.” Người xem phát ra cảm thán từ nội tâm.
Đám đông vây thành vòng quanh xác chết vừa được vớt lên, cái xác phình to không thể đoán ra ngũ quan khuôn mặt, cả cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân, giữa lúc mọi người bàng hoàng, tiếng khóc dữ dội của A Đần - Trì Viễn thủ vai truyền tới, thì ra xác chết là bạn gái của hắn, trên tay đối phương chính là chiếc vòng cẩm thạch hắn tặng người nọ hôm trước.
“Quá nhập tâm!” Cao Tuấn buồn bực: “Nếu là anh em có khóc lớn như vậy không?”
“…” Trì Viễn câm nín, đúng là bệnh càng ngày càng không nhẹ, hắn trực tiếp phớt lờ cậu.
Cao Tuấn: “…”
Mấy ngày sau đó, số lượng phụ nữ chết ngày càng nhiều, cảnh sát trong vùng vẫn chưa tìm ra hung thủ.

Bất lực, cấp trên đã phái xuống một người có năng lực mạnh.
Triệu Ảnh Quân chân chính xuất hiện, một màn này thật sự đánh mạnh tâm lý người xem.

Anh có khuôn mặt lạnh lùng, khí chất tao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân hay tác phong làm việc đều như người từng được huấn luyện đặc biệt.

Ngay cả giọng nói cũng làm thiếu nữ cách một màn hình rung động, đây mới đúng là quân nhân trong mắt họ.
Người xem cũng đồng loạt “oa” lên một tiếng.
“Anh Tô, anh đến rồi!”
Tô Cảnh – Triệu Ảnh Quân gật đầu xem như đáp lễ.
Bên ngoài Lương Khê không khỏi có chút tiếc nuối: “Vẫn là tóc dài đẹp hơn.”
“Hiện tại cũng đẹp mà.” Nói rồi Triệu Ảnh Quân vươn tay sờ sờ cái đầu đinh của mình.
Trì Viễn cũng khó hiểu: “Đang yên đang lành tự dưng lại đi cắt kiểu tóc này.”
“Em thì biết cái gì.” Cao Tuấn cưng chiều xoa đầu hắn: “Đây gọi là tình thú.”
Tình thú? Trì Viễn lần thứ hai hóa ngu.
Triệu Ảnh Quân nhăn mặt, hờ hững nói: “Nếu muốn tôi cũng có thể cắt cho Cao Tuấn một kiểu.”
Trì Viễn nhanh miệng hỏi: “Kiểu gì?”
“Cạo trọc.” Triệu Ảnh Quân cười lạnh đáp.
“Phụt” Lương Khê che miệng cười: “Lúc đó có thể gọi là Cao trọc rồi!”
“…” Cao Tuấn lập tức bóp miệng Trì Viễn còn muốn nói thêm, uy hiếp: “Em đói lắm sao, về nhà anh sẽ đút cho no.”
Trì Viễn thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn ăn bắp ngô, xem phim.


Tình tiết tầng tầng tăng tiến, sự xuất hiện của Tô Cảnh không khiến hung thủ sợ hãi ngược lại càng thêm càn rỡ, người dân vì sợ hãi mà mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà.
Cho đến khi hung thủ lộ mặt cả rạp phim đều nóng lên.
Ta kháo! Làm sao có thể…
Thì ra hung thủ chính là bộ mặt thứ hai của Tô Cảnh.

Tương phản bộ mặt ban ngày, ban đêm anh là một tên cuồng sát ngọc thụ lâm phong, mang vẻ mặt thiên thần nhưng có nụ cười của ác quỷ.
Người phát hiện ra bí mật này là A Mỹ, nữ đồng nghiệp đem lòng yêu Tô Cảnh, nhưng cô vì tình yêu mà tìm cách giấu giếm, thay anh xóa bỏ mọi chứng cứ.
Nhưng rốt cuộc Tô Cảnh cũng tự mình nhận ra, anh chọn cái chết để chấm dứt tất cả.

Trước đó là một màn đấu tranh giữa hai nhân cách cho thấy nội tâm giằng xé của anh, khiến người xem sinh ra đồng cảm, và cái chết của anh cũng là một loại giải thoát.
Hình ảnh cuối phim Tô Cảnh đặt huy chương trên ngực hướng về ánh mặt trời như mở ra một tương lai mới, có lẽ cuộc đời anh vẫn luôn phấn đấu trở thành một cảnh sát tốt, nhưng đôi khi sự thật lại khiến người khó chấp nhận.

Nhạc cuối phim vang lên, bộ phim kết thúc nhưng tương lai bọn họ chỉ là bước khởi đầu.
Bộ phim “Người qua gương” này khiến cho tên tuổi Triệu Ảnh Quân nổi tiếng toàn thế giới, vận khí cao đến mức khiến người ta líu lưỡi.


Cùng năm danh hiệu Ảnh đế chân chính thuộc về anh, khi được hỏi có người yêu chưa? Triệu Ảnh Quân đứng trước truyền thông, dõng dạc tuyên bố: “Đó là người tôi đơn phương mười ba năm, tốn nhiều công sức đã lừa về được.”
Lương Khê ở nhà thông qua màn hình tivi ngắm nhìn anh, một đời tìm kiếm hạnh phúc thì ra nó vẫn luôn hiện diện trước mắt chúng ta.
Chú gấu bông Triệu Ảnh Quân mang theo ngày đầu, giờ cũng biến thành màu kem trứng gà, Lương Khê buồn cười mang nó định đi giặt sạch, khi lấy hết gòn bên trong mới phát hiện có một bức thư giấu kín.
Cậu tò mò mở ra xem, thời gian là mười bảy năm trước: “…”
Đến khi Triệu Ảnh Quân mở cửa vào nhà, bỗng một thân ảnh bổ nhào vào lòng anh: “Khê Khê, sao vậy? Nhớ em?”
“Ừm.” Khê Khê híp mắt cười, siết chặt hơn: “Nhớ đến phát điên.”
“…” Triệu Ảnh Quân bị cậu làm cho bất ngờ, chỉ có thể thuận theo mà hôn nhẹ lên tóc.
Quân Quân, quãng đời sau này, em đừng mong chạy khỏi anh! Lương Khê hạ quyết tâm, bức thư tỏ tình chôn giấu suốt bao năm, cuối cùng đã được chủ nhân tìm thấy.
_HOÀN CHÍNH VĂN_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận