Tiểu ly trở về phòng với tâm trạng hỗn độn, cô ngồi thụp xuống dưới chiếc giường êm ả mà trầm ngâm, trong lòng không khỏi xuyến xao về người phụ nữ mà tương lai cô sẽ phải gọi là mẹ chồng, ban đầu cô khá là sợ hãi nhưng sau khi gặp mặt ,bà ấy lại cho cô cảm giác vô cùng ấm áp đến khó tả, vừa quen thuộc vừa sâu lắng còn có một chút xúc động mơ hồ viễn vông như ước ao rằng mình cũng sẽ có một người mẹ thực sự,…
-“ Ly … đang nghĩ gì sao …”
-“ Em … em đang nghĩ về mẹ…”
Cô quay lại nhìn Ninh Dư Hạo mỉm cười mà gật đầu , cảm xúc có chút rưng rưng trong lòng, nghĩ lại thì cô chưa từng có mẹ, có một gia đình hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn dường như mọi thứ bất hạnh luôn quẩn quanh bên cạnh cô gái nhỏ ,bất chợt mà nước mắt lưng tròng…
-“Ngoan ….
đừng lo, hãy cứ khóc đi … khóc cho thỏa thích …và hãy nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em , bảo vệ em …”
Hắn bước đến ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào lòng, bàn tay to lớn không ngừng an ủi mà vỗ về cô ,sự quan tâm từ hắn làm cho cô thực sự cảm động, ít nhất là từ bây giờ trở đi cô sẽ luôn có một gia đình nhỏ hạnh phúc, đó chính là động lực lớn nhất để cô có thể quên đi tất cả,bắt đầu một cuộc sống mới cho tương lai đầy hạnh phúc, ngọt ngào…
Cô ôm hắn không kiêng dè mà khóc thật to trên khuôn ngực săn chắc, như cảm nhận được vị mặn chát từ bầu nước mắt mà chiếc áo sơ mi trắng đã từ từ chuyển màu, cô cứ ngồi trong lòng hắn mà khóc cho đến khi cảm thấy tâm trạng tốt hơn , thoải mái hơn, khi cảm xúc được giải tỏa và dung hòa thì cô gái nhỏ đã thiếp đi lúc nào không hay …
Hắn nhẹ nhàng bế cô đặt xuống giường, rồi nằm ngay bên cạnh, vòng tay to lớn vẫn ôm lấy cô thật chặt.
Người con gái này thực sự chịu rất nhiều cực khổ mà hắn chính là người biết rõ nhất, …
Vào một ngày trời mưa tầm tã năm hắn 14 tuổi, trong một lần huấn luyện trên rừng hắn đã bị thú rừng làm bị thương và bất tỉnh, trong cơn mê man, nửa tỉnh nửa mê hắn đã thấy một cô bé bên cạnh đang đốt lửa sưởi ấm cho mình, một cô bé nhỏ nhắn nhưng rất tốt bụng…, Cho đến khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một ngôi nhà cũ kỹ, …
-“Anh ….
Anh tỉnh rồi sao ….”
-“ Đây là đâu…”
-“ À… đây là nhà em … thấy anh bị thương bất tỉnh nên em và cha đã đưa anh về từ vách núi …”
Cô bé nhìn hắn với ánh mắt trong veo , hồn nhiên khiến hắn có chút rung động ngọt ngào, đó là lần đầu tiên trong đời tim hắn đập nhanh đến như vậy, như muốn quyến luyến với ánh nhìn đó mãi mãi không xa rời…
-“ Tỉnh rồi sao , có thấy đau lắm không…”
Đàm Tranh bước vào hỏi han, đánh tan dòng suy nghĩ u mê của hắn, vội vàng mà đề phòng người đàn ông trước mặt, cho dù như thế nào cậu cũng là một thiếu gia có rất nhiều kẻ thù rình rập , cho nên vẫn cứ là cẩn thận vẫn hơn…
-“Tôi… không sao …”
-“ Anh không đau ư….
em thấy anh bị gãy xương đó…”
Đàm Tiểu Ly với bộ mặt hốt hoảng mà nhìn hắn, cô bé không thể ngờ rằng trên đời có người bị thương đến gãy cả tay mà lại không đau, bèn đi đến bên cạnh mà chạm vào vết băng bó…
-“ Này …làm gì đó…”
Cơ mặt hắn nhăn lại hết cỡ vì đau đớn nhưng vẫn không hề phát ra nửa chữ la mắng mà chỉ biết nói nhẹ nhàng với cô bé nhỏ !
-“ Xin lỗi… em …em tưởng anh không đau ạ…”
Cô bé thấy hắn khó chịu liền dịu dàng mà trả lời hắn,
-“ Con ngốc quá, Tiểu Ly… con người có ai lại không đau đớn khi bị thương chứ… có điều sự cam chịu của cậu khá tốt đó….”
Đàm Tranh nhìn Tiểu Ly rồi lại liếc mắt qua nhìn Ninh Dư Hạo, ông đóan ra cậu nhóc này rất có khí chất, hơn nữa với khả năng và tính cách này chắc chắn không phải người tầm thường cũng không phải người dễ động đến cho nên ông đã vì con gái mà cưu mang lấy người con trai này…
Hắn kiếm cớ ở lại cùng hai cha con , bởi vì hắn không muốn xa cô bé nhỏ, ngay từ lúc đó hắn đã bị cô đoạt lấy trái tim sắt đá này,mỗi ngày đều cùng nhau trò chuyện, cùng nhau làm những việc yêu thích mặc dù có chút khổ sở nhưng hắn vẫn chấp nhận , mạo danh thành một thân phận khác mà ở lại bên cạnh cô…
Chứng kiến mọi thứ về cô, từ thói quen đến sở thích, từ sự cơ cực trong hoàn cảnh nhưng cô bé vẫn không hề than vãn mà luôn tươi tắn yêu đời, cùng hắn trải qua những ngày tháng vui vẻ và từ đó tình yêu mà cô dành cho A Mặc hắn cũng ngày một sâu đậm hơn, ngay cả hắn cũng vậy, dường như hắn chắc chắn được rằng cả cuộc đời này sẽ không thể nào có thể chia lìa được nữa cho đến khi …
Vào một đêm u tối năm hắn 15 tuổi, Ninh Gia đã cho người tìm hắn trong hai năm nhưng không có tung tích, đột nhiên đêm đó cha hắn lại xuất hiện sau căn nhà mà hắn đang ở… hắn tận mắt chứng kiến thấy Đàm Tranh nổ súng bắn chết cha hắn ngay trước mặt nhưng không thể làm được gì….
Tim hắn bỗng quặt thắt từng cơn chua chát, đau đớn tột cùng, hắn ngồi núp ở đó nguyên cả một đêm, trên khuôn mặt không còn một vệt máu, ánh mắt như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyen qua tâm trí đẫm lệ…
Cả một đêm cô bé nhỏ đi tìm hắn, nhưng không thể tìm thấy cho đến sáng hôm sau , hắn trở về nhưng có vẻ như hắn đã trở thành một con người hoàn toàn khác, một con người không thể động vào, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm… cho dù Tiểu Ly có làm cách nào hắn vẫn không thể tươi cười nổi.
Cô bé còn phát hiện ra hắn đã nhìn cô bằng một ánh mắt khác trước đây, khi mà bây giờ chỉ toàn là sự gai góc lạnh lùng đến chua chát…