Tiểu Tình Nhân

Kiều An Hạ tỉnh lại đã gần trưa, đang muốn nấu cơm thì nhìn thấy ở phía cửa Mạc Thiên đi vào.

“Sao anh về giờ này?”

Mạc Thiên nhìn thấy Kiều An Hảo đầu bù tóc rối hiếm gặp, gương mặt không trang điểm trắng nõn, điều này khiến anh có cảm giác thân thiết.

Nhịn không được liền vuốt tóc cô nói: “Đói bụng.”

“Anh muốn ăn cái gì, tôi nấu chúng ta cùng ăn nhé.” - Kiều An Hạ nhìn anh mỉm cười xinh đẹp thuần khiết như một đóa hoa ban mai.

Mạc Thiên cong khóe môi, tiến đến ôm lấy tiểu mỹ nhân, cúi đầu dùng môi chiếm lấy môi cô.

Kiều An Hạ đã không còn căng thẳng khi ở bên cạnh Mạc Thiên nửa, cô đáp trả lại nụ hôn của anh, trước sự dịu dàng của cô đã đốt cháy khao khát của anh.

Mạc Thiên giữ lấy gáy của cô, hôn xuống sâu hơn.

Mạc Thiên đưa tay xuống mông cô, bế cô lên đi về phía sô pha. Đặt cô lên ghế, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô.

Kiều An Hạ gương mặt đỏ bừng, quay đầu bỏ trốn.

Mạc Thiên xoay người cô lại: “Kiều An Hạ, nhìn tôi.”

Gương mặt ngược nắng không thể nhìn rõ ràng, Kiều An Hạ nheo mắt lại, giống như tiểu hồ ly lười biếng.

D.ục vọng không thể khống chế nổi, bên dưới trương lên muốn giải thoát.

“Tôi muốn ăn của em.” - Mạc Thiên nỉ non bên tai Kiều An Hạ.

Lời nói này trực tiếp khiến toàn thân Kiều An Hạ phản ứng.

Dễ dàng cởi bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh, vậy mà bên trong cô lại không mặc nội y, Mạc Thiên hưng phấn rít lên: “A… tiểu hồ ly, mời gọi tôi sao?”


Kiều An Hạ chỉ là mới tắm xong, nghĩ không có ai ở nhà nên thả lòng một chút, có ai ngờ liền bị Mạc Thiên quay về ăn thịt.

Anh cúi đầu, tách hai chân cô ra, đầu lưỡi rất nhanh liếm láp đài hoa, để lộ hoa hạt, đầu lưỡi rất cứng ấn vào hoa hạt, liếm láp qua lại.

“Ahn~ ư…Ah….”

Toàn thân như có dòng điện xẹt ngang qua, bụng cô run rẩy nhưng đầu lưỡi vẫn không muốn buông tha, thậm chí càng ngày càng mút mạnh hơn.

“Mạc….Mạc Thiên… không cần… anh… nhột quá…”

Cơ thể Kiều An Hạ như vô lực xịu lơ trên sô pha, bên trong hang động nhỏ đẩy ra vô số mật ngọt.

Mạc Thiên dùng miệng mút chặt cánh hoa, liếm hết mật ngọt từ bên trong vào miệng, thơm ngon ngọt ngào khiến anh vô cùng kích thích, mạnh bạo liếm láp không bỏ sót mảng nào…

Anh bắt đầu cởi thắt lưng, giải thoát hạ thể căng cứng nóng bóng, gân tím nổi lên hung hăng muốn xâm chiếm. Mạc Thiên kéo Kiều An Hạ khỏi sô pha, cho cô ngồi lên phía trên, thứ to lớn nhô lên kia lấp đầy hang động ẩm ướt đang tràn đầy ham muốn.

Đi sâu nhất vào bên trong, toàn bộ cơ thể đè bẹp lên người Mặc Thiên.

Hai tay anh bắt lấy eo cô giữ chặt, phía dưới bắt đầu đâm chọc từng nhịp nhanh và mạnh mẽ.

“Ưm.. Mạc Thiên… tư thế này… tư thế này…”

Kiều An Hạ nắm lấy bả vai anh, gương mặt ửng đỏ, mỗi lần phía dưới va chạm, toàn thân cô nảy lên, bộ ngực lắc lư gợi tình.

Ôm chặt lấy vai anh, cả người cô lúc lên cao lúc xuống thấp theo từng cú đâm đến tận tử cung của anh, bên dưới to lớn bành trướng bị từng lớp thịt non kẹp gắt gao.

Mật ngọt tuôn ra không kiểm soát, ướt đẫm hạ thể của cả hai người, toàn thân Kiều An Hạ giật một cái, nằm gục lên người Mạc Thiên.

“Tiểu hồ ly…của em không những đẹp mà còn rất ngon…” - Môi anh dán vào tai cô, âm thanh nhỏ nhưng cực kỳ kích động…

Hang động nhỏ vừa đạt cao trào, khít lại muốn mạng, lời nói của anh càng khiến cô xấu hổ, bên dưới bị cái gì kích thích càng kẹp chặt chẽ hơn.


“Kiều An Hạ… em là tiểu hồ ly… khít đến muốn bắn rồi.”

Anh say đắm gọi tên cô, bên dưới càng kẹp chặt, lực đạo đâm vào càng mạnh mẽ, không lâu liền mang tất cả tinh túy rót vào bên trong cơ thể cô tình nhân nhỏ đầy mị hoặc.

Kiều An Hạ có chút xấu hổ với tư thế vừa rồi, uốn mình vào trong ngực anh, đầu ốc mê muội.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Mạc Thiên khẽ mỉm cười, âm thanh vang lên trong lòng ngực của anh khiến Kiều An Hạ càng xấu hổ hơn.

“Tôi… tôi đi nấu cơm.”

Thanh âm của Mạc Thiên khàn khàn vẫn còn sót lại d.ục vọng: “Em còn chưa ăn no?”

Kiều An Hạ nhất thời không phản ứng kịp: “Chúng ta còn chưa ăn cơm mà?”

“À…” - Mạc Thiên đột nhiên lấy lại sức lực, kéo cô đè xuống: “Xem ra là tôi còn chưa đủ cố gắng cho em no.”

Kiều An Hạ thoáng hiểu ra… Mạc tổng, anh vô sỉ.

Kiều An Hạ muốn đẩy anh ra: “Đến giờ anh đi làm rồi.”

“Thế thì sao, tôi là ông chủ.”

“Mạc Thiên…” - Kiều An Hạ cắn môi trừng anh.

Mạc Thiên nhìn cô thật sự xấu hổ liền buông cô ra.

“Em nghĩ một lát đi, buổi tối không cần nấu cơm, tôi đưa em ra ngoài ăn.”

“Ưm.” - Kiều An Hạ gật đầu một cái, nhìn Mạc Thiên chuẩn bị chỉnh trang trước khi rời đi.


Mạc Thiên thật sự rất mạnh mẽ, mỗi lần thân mật xong cô đều mệt chết, cô vừa ở trong nhà tắm đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Vừa nhấn nút, đã nghe giọng Kiều An Hiên gào thét: “Kiều An Hạ, mày có còn là con người không? Ba chỉ đánh mày có một chút, mày liền tìm Mạc Thiên tố cáo sao?”

Kiều An Hạ kinh ngạc: “Cô nói bậy bạ cái gì?”

“Tao nói bậy bạ, nếu mày không tố cáo với anh ta thì làm sao anh ta biết được. Sáng sớm anh ta đã mời ba đến công ta, trước mặt ba đánh gãy chân một người chỉ vì họ dám đạp phải con chó của anh ta, anh ta đã dọa ba như vậy đó.”

Kiều An Hạ nhớ đến chuyện hôm qua, chắc chắn Mạc Thiên tự đoán được.

Kiều An Hạ cắn răng: “Vậy thì sao? Tôi và các người đã không còn quan hệ gì rồi.”

Kiều An Hiên tức giận đến mức cười nhạo: “Kiều An Hạ, mày cũng được đó. Leo lên giường cùng Mạc Thiên liền trong mắt không xem ai ra gì. Mày cho rằng Mạc Thiên yêu mày sao? Mày nhiều lắm cũng chỉ là con chó, giống như con chó anh ta nuôi buổi sáng kia không khác gì, tao chỉ chờ ngày Mạc Thiên kia bỏ rơi mày mà thôi.”

Kiều An Hạ cảm thấy nghẹn trong lòng, cúp máy trước khi Kiều An Hiên nói thêm.

Đá phải một con chó và bị đánh gãy một chân? Mạc Thiên chính là Mạc Thiên, anh ấy chưa bao giờ là một người đơn giản.

Có lẽ Kiều An Hiên nói đúng, dù hiện tại anh ấy có dịu dàng ngọt ngào ra sao, đều chỉ vì cô giống như là thú cưng của anh mà thôi.

Cô và con chó kia không có gì khác biệt lắm.

Nhưng có gì mà phải buồn bã, cô và anh chỉ là giao dịch một năm, anh xem cô là sủng vật còn tốt hơn là bị xem là ác nhân.

Nhưng mà… thật khó chịu.

Buổi tối, Mạc Thiên quay về đón Kiều An Hạ, lúc này Kiều An Hạ cũng đã chuẩn bị quần áo xong.

“Mạc tiên sinh, có thể đi rồi.”

Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Em gọi tôi là gì?”

“Mạc tiên sinh.” - Kiều An Hạ cụp mắt xuống, một năm, chỉ cần năm coi như là giao dịch, sẽ rất nhanh trôi qua và không còn là gì của nhau.

Mạc Thiên trầm mặc hồi lâu, sau đó bước tới nâng cằm cô lên: “Em giận à? Sao vậy?”

“Không có.” - Kiều An Hạ lắc đầu.


“Có phải người nhà họ Kiều tìm em không?”

Kiều An Hạ giật mình, sau đó lại lắc đầu: “Thật sự không có.”

“Tiểu tình nhân, đừng hòng nói dối trước mặt tôi.”

“Không có.” - Kiều An Hạ nghe từ tiểu tình nhân càng kiên định hơn.

Cuối cùng, hai người không ra ngoài ăn, Kiều An Hạ nấu một bữa đơn giản, hai người im lặng ăn cơm, hoàn toàn không còn chút nóng bỏng nào của bữa trưa.

Buổi tối, đợi Kiều An Hạ ngủ say, Mạc Thiên lấy điện thoại di động của cô ra kiểm tra, quả nhiên buổi trưa có một cuộc gọi đến, anh bấm nút gọi lại.

Bên kia phát ra giọng nữ nhân oán khí gay gắt: “Kiều An Hạ, mày cắn rứt lương tâm rồi, gọi cho tao để xem ba chết chưa à?”

Mạc Thiên híp mắt nguy hiểm: “Kiều An Hiên.”

Bên kia sửng sốt một giây, lắp bắp nói: “ Mạc… Mạc…Thiên… tôi…”

“Xem ra tôi đối với Kiều gia là quá nhân từ?”

“Tôi…. Tôi…” - Kiều An Hiên nói không nên lời.

“Cô đã nói gì với An Hạ.”

“Tôi không nói gì cả, tôi…”

“Nói.”

Kiều An Hiên sợ đến hồn bay phách tán, lập tức lặp lại lời đã nói với Kiều An Hạ, sau đó liên tục cầu xin: “Mạc tổng, tôi biết mình sai rồi, xin anh bỏ qua cho tôi đi…”

Mạc Thiên cúp máy không thèm để ý, dọa một nhà Kiều gia như vậy, sợ chạy trối chết đố ai dám lại gần Kiều An Hạ của anh.

Ánh mắt sắc bén nhìn cô gái đang ngủ say.

Đột nhiên thái độ của cô ấy thay đổi như vậy, thì ra là đang nghĩ đến chuyện ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận