Trên thân Mạc Thiên, Kiều An Hạ là người nắm thế chủ động, cởi trang phục của anh xong, cô cúi người cởi chiếc váy của mình quăng xuống đất.
Chủ động như vậy, tiểu hồ ly nhà anh là lần đầu nhìn thấy.
Mạc Thiên nằm dưới để cô dày vò.
Kiều An Hạ cúi đầu hôn vào bờ môi anh, đôi môi không yên từ từ hôn lên yếu hầu của anh, cắn vào cổ anh để lại một dấu răng, từ từ vuốt ve bờ ngực săn chắc, liếm láp đầu t.i sưng lên.
Bên dưới gậy th.ịt đã khởi nghĩa phất cờ, dựng lên cứng như sắt.
Kiều An Hạ từ từ hôn xuống từng múi cơ bụng, cường bạo chui vào chính giữa chân anh.
Bàn tay nhỏ nhắn thon thả nắm lấy huyết mạch của anh, cúi đầu liếm phần đầu rùa to tròn, từng được chỉ dẫn một lần, liếm như liếm một que kem là được.
Tiếng gầm lên từ cuốn họng Mạc Thiên vô cùng quen thuộc, kích thích Kiều An Hạ mạnh dạn hơn.
Miệng cô rất nhỏ, gậy th.ịt lại rất lớn, đưa vào một nửa liền thấy miệng cô phồng lên, đỉnh đầu to tròn đã chạm cuốn họng.
Toàn thân cô quỳ cúi người, hai tay chóng đỡ lên bắp đùi anh, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh cũng híp lại quan sát cô ăn gậy th.ịt của anh, ánh mắt giao nhau, miệng ngậm chặt gậy sắt khuông buông.
“A…tiểu hồ ly, mút que kem của em đi.”
Mút lấy từ thân lên đầu, từ đầu xuống thân, gậy sắt không hiểu vì sao ngày càng trướng to, ngày càng khó ngậm…
Bỗng nhiên Mạc Thiên bật người dậy, vỗ vào mông cô: “Xoay mông lại cho tôi.”
Kiều An Hạ không biết Mạc Thiên muốn làm cái gì, chỉ ngoan ngoãn nghe theo, tư thế này hoàn toàn như cô đang nằm ngược đầu với anh, miệng cô đối diện gậy th.ịt của anh, còn anh có thể nhìn thấy toàn bộ hoa h.uyêt đang rỉ mật ngọt của cô.
Đang ngậm lấy gậy sắt không buông bên này, bên kia Mạc Thiên đã rướn người đưa lưỡi tách hang động nhỏ hẹp ẩm ướt, dễ dàng mút lấy tất cả mật ngọt…
Một màn sáu chín này… thật sự quá d.âm mỹ.
“Xem miệng của em là tiểu h.uyệt, tự chơi cho tôi.”
Kiều An Hạ bị liếm mút hạ thể đến mụ mị, thế trận này là do cô bày ra, cô không thể không làm theo lời anh.
Không mấy chốc, chiếc lưỡi của Mạc Thiên với tốc độ quá nhanh ra vào, kèm theo là sự mẫn cảm, ngón tay đùa nghịch từ ngoài vào trong, chỉ trong nháy mắt nữa cô sẽ lên đỉnh.
Mạc Thiên ôm lấy mông Kiều An Hạ, xoay người một cái, đè cô dưới thân.
Gậy sắt c.ắm thẳng vào cuốn họng, t.iểu huyệt bị mút đến sưng lên.
Một một giây, toàn thân cô rung lên phun mật ngọt vào miệng anh, gậy sắt c.ắm vào miệng giật một cái, bắn dòng nước ấm vào cuốn họng.
Cả hai cùng nuốt xuống.
Sau một hồi thoả mãn, cơ thể láng mịn thơm mê người của cô dính chặt trên người Mạc Thiên, như muốn trao tất cả cho anh.
Kiều An Hạ tựa vào lòng ngực trần của anh, cười rất thỏa mãn: “Thân thể tôi đã khỏe nhiều rồi, ngày mai tôi đến công ty làm việc, được không?”
Sau khi làm tình đạt cực đỉnh, giọng nói của cô mềm mại quyến rũ, đôi mắt Mạc Thiên tối sầm, anh nhéo nhéo vào cánh tay cô.
“Vừa rồi bỏ công lấy lòng như vậy, là vì chuyện này?”
“Dĩ nhiên không phải.” - Kiều An Hạ bĩu môi: “Chỉ là tôi nghỉ ngơi đã lâu, lần trước Cố Dực đến thăm, có nói dự án còn đợi tôi hoàn thành.”
Thấy Mạc Thiên không có ý động lòng, Kiều An Hạ rúc vào lòng Mạc Thiên nũng nịu: “Có được hay không?””
Nghe giọng nói nũng nịu như con mèo ướt, toàn thân lại rục rịch dựng cờ khởi nghĩa, xoay người liền đặt cô dưới thân: “Xem biểu hiện của em.”
Kiều An Hạ mỉm cười, hai má đỏ ửng.
Dày vò cho đến gần sáng, Mạc Thiên mới đồng ý cho cô đi làm lại.
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ chuẩn bị đi Cố thị An Sinh, tâm tình rất vui vẻ, trước khi đi cũng không quên hôn tạm biệt.
Cố Dực rất vui khi Kiều An Hạ đi làm lại, cứ rối rít cả ngày.
Tới giờ trưa, Cố Dực lại nói: “Đêm nay công ty sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng cô trở lại. Mạc tổng bên đó, chắc là nên cho một chút mặt mũi phải không?”
Kiều An Hạ có chút khó hiểu, sau đó nhớ lại chuyện không vui giữa Mạc Thiên và Cố Triết liền cười cười: “Tôi sẽ tham dự đúng giờ.”
“Rất tốt, làm việc đi.”
Đợi Cố Dực rời đi, Kiều An Hạ liền gửi tin nhắn cho Mạc Thiên: “Tối nay công ty có tiệc, tôi sẽ về trễ.”
Rất nhanh, Mạc Thiên trả lời: “Được.”
Dễ nghe lời như vậy sao? Kiều An Hạ gửi lại một nụ hôn: “Moah~~~”
Mạc Thiên nhìn màn hình điện thoại, nhếch môi cười, giám đốc tài chính đang báo cáo, nhìn thấy vị tổng tài băng lãnh cười, sợ hết hồn.
Buổi tối, nhà hàng Hải Thành.
Lương Ân cụng ly với Mạc Thiên, trong lòng thắc mắc: “Sao anh lại đột nhiên cho người đi mua lại chỗ đó, anh không phải luôn không muốn nhắc đến nơi đó sao?”
Ánh mắt Mạc Thiên nhìn vào ly rượu sắc bén: “Quá khứ cũng phải đi qua, phải cho nó kết thúc đi.”
“Đúng vậy.” - Lương Ân thở dài: “Anh nói đúng, chúng ta mua lại nơi đó sau đó phá đi, xây dựng lại khu vui chơi. Mang tất cả những đau đớn trong quá khứ chôn xuống lòng đất.”
Mạc Thiên im lặng, đột nhiên nhớ đến lời tỏ tình của tiểu hồ ly của anh: “Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Khóe môi anh hơi nhếch lên, gật đầu một cái.
Lương Ân lập tức ôm ngực: “Quá đáng, lão đại, anh thật sự quá đủ rồi.”
Lời còn chưa dứt, Mạc Thiên dùng bật lửa ném hắn: “Câm miệng.” Trong một căn phòng tối, một cậu thiếu niên trên người đầy vết thương, bị trói bằng dây xích vào một cây cột sắt giữa nhà. Một người phụ nữ đeo mặt nạ, với nụ cười hung ác, từ từ cởi quần áo của cậu bé, giống như một con cá đang nằm trên thớt chờ nấu chín. Cậu bé ánh mắt tràn đầy hận ý, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên từ bóng tối chạy ra, ra sức đẩy người phụ nữ đeo mặt nạ, bà ta tức giận vung roi quất thật mạnh vào thân thể cô gái bé nhỏ. Tiếng hét chói tai của cô bé vang vọng khắp tầng hầm. Thân thể cô bé đầy vết thương, cho nên người phụ nữ kia chán ghét việc đánh đập và rời đi. Cậu bé nhìn cô bé nằm bất động, cữ nghĩ rằng cô bé đã chết. Một lúc sau, ngón tay cô bé cử động, hai mắt mở to, mỉm cười rạng rỡ với cậu bé. Chính nụ cười ấy đã khiến mọi thứ ghê tởm đáng sợ xung quanh lập tức không còn đáng sợ nữa. Cô bé cố gắng bò về phía trước, dù bị thương nhưng vẫn lo lắng nhìn anh: “Anh không sao chứ?” Cô bé nhìn trên mặt cậu bé có một vệt máu, muốn đưa tay lau giúp. Một giây sau, cậu bé đột nhiên há miệng, hung hăng cánh vào tay cô bé. Cậu bé cắn rất mạnh, muốn ghim vào da thịt. Nhưng cô bé chỉ cau mày, mỉm cười với anh: “Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ thoát ra được.” Mạc Thiên giật mình tỉnh lại, bên cạnh Kiều An Hạ vẫn rúc trong ngực thở đều. Nụ cười của cô gái trong giấc mơ đã phá tan tâm trạng của anh, anh đứng dậy, châm một điếu thuốc đi ra ban công. Bầu trời bên ngoài đầy sao. Ở nơi này không có quá khứ đen tối kia nhưng cô gái có nụ cười tỏa nắng đó sẽ mãi mãi chôn vùi ở nơi tối tăm đó. Sau lưng, thân hình mềm mại của Kiều An Hạ áp vào lưng cô, mang theo vẻ mặt nũng nịu: “Có chuyện gì vậy?” “Không có gì?” “Nói dối.” - Kiều An Hạ đưa tay chạm vào mặt anh: “Lâu rồi không nhìn thấy anh buồn bực như vậy.” Cảm giác ngón tay của cô hơi lạnh, lại nhìn thấy đôi chân trần, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Bên ngoài lạnh, đi vào trong đi.” Cô ôm chặt eo anh: “Không vào, anh không vào, tôi cũng không vào.” Tiểu hồ ly hôm nay thật thích làm nũng. Mạc Thiên ép tàn thuốc xuống, bế cô lên: “Đây là chính em muốn tôi tiến vào em.” “A…” - Kiều An Hạ còn chưa kịp phản ứng. Ban công hở ra một chút, từ phía sau Mạc Thiên thật sự tiến vào, trong phòng ngủ chỉ còn tiếng rên rỉ và thở dốc. Sáng hôm sau là cuối tuần. Mạc Thiên từ sớm đã hôn cô gọi dậy, họ hôm nay sẽ cùng đi dạo phố. Đến trung tâm thương mại. Mạc Thiên nắm tay cô nói: “Tủ quần áo của em đều do tôi chuẩn bị, sợ em không thích, hôm nay em thích mua gì thì mua.” “Tôi đều rất thích.” - Kiều An Hạ mỉm cười nói. Tất cả những thứ Mạc Thiên chuẩn bị đều là đồ tốt nhất và phù hợp nhất với cô. “Vậy em muốn mua cái gì liền mua cái đó.” - nói xong, Mạc Thiên rút ra một tấm thẻ đen: “Đây là thẻ phụ của tôi, không giới hạn hạn mức, em muốn mua cái gì cũng được.” “Ha..” - Kiều An Hạ không khỏi bật cười: “Anh biết bây giờ anh giống gì không?” “Cái gì?” “Bá đạo tổng tài.” - Kiều An Hạ bật cười lớn. Mạc Thiên nhìn thấy cô vui vẻ, nhéo chóp mũi cô: “Đúng tôi là bá đạo tổng tài, tiểu tình nhân hãy quẹt tùy ý đi.” Kiều An Hạ kéo Mạc Thiên đi khắp nơi, cô mua rất nhiều đồ trang trí nhà cửa, căn nhà của bọn họ sang trọng nhưng hơi tẻ nhạt. Đi mua một vòng, chân Kiều An Hạ hơi mỏi vì đi quá nhiều. “Muốn về sao?” - Mạc Thiên hỏi. “Ừm.” - Kiểu An Hạ ôm lấy cánh tay anh, như muốn tựa cả vào người anh. Mạc Thiên mím môi nói: “Cửa hàng bên kia hình như có khuyến mãi.” Kiều An Hạ mở to mắt, hăng hái nhìn xung quanh: “Ở đâu?” Mạc Thiên đột nhiên cười lớn, nhận ra Mạc Thiên đang lừa gạt mình, cô tức giận nhìn anh: “Anh trêu chọc tôi.” “Không đâu, chỉ muốn em lấy lại tinh thần một chút, vì chúng ta còn chưa mua một thứ.” Nói xong, Mạc Thiên kéo tay cô vào một cửa hàng trang sức. “Tôi vẫn chưa mua quà sinh nhật cho em.” Mạc Thiên chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương bên trong: “Cái này thì sao” Kiều An Hạ lần này hoàn toàn ngây ngốc: “Anh muốn tặng nhẫn cho tôi?” “Không được sao?” - Mạc Thiên hỏi ngược lại. “Nhưng mà… anh biết tặng nhẫn có ý nghĩa gì không?” - Tim Kiều An Hạ đập mạnh. Mac Thiên quay đầu lại nhìn cô: “Tôi biết.” “Cho nên…anh…” “Kiều An Hạ, anh muốn hứa với em cả đời này, về sau dù bất kể là mưa hay nắng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, em muốn không?” Đây là lần đầu tiên anh nói ra những lời này. Nhìn thấy ánh mắt Kiều An Hạ đỏ ửng, Mạc Thiên có chút hoảng. “Anh không biết nói chuyện, anh xin lỗi…” Kiều An Hạ nén khóc mỉm cười: “Không đâu, anh thật biết nói chuyện.” “Vậy em đồng ý?” - trên môi Mạc Thiên nở nụ cười, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh. “Không đồng ý.” - Kiều An Hạ đột nhiên quay người: “Anh cầu hôn ở đây thật không có thành ý, nếu anh thật sự muốn cưới em hãy đi thả diều với em vào ngày sinh nhật của em.” Người phục vụ đưa chiếc nhẫn cho Kiều An Hạ lựa chọn một lúc thử, không ngờ vừa đeo vào, chiếc nhẫn liền rơi ra một cái. Trong lòng Kiều An Hạ co giật, cảm thấy có chút xui xẻo. Niềm vui sướng trong lòng bỗng nhiên tiêu tan, không còn chút hứng thú: “Hay là thôi đi.” “Tiểu thư, đây là cỡ lớn, nếu người thích mẫu mã này chúng tôi có thể chỉnh sửa lại kích thước, ngày mai liền có thể nhận được sản phẩm.” “Vậy ngày mai sẽ đến nhận nó.” - Mạc Thiên quyết định, thanh toán tiền rồi mới đưa Kiều An Hạ ra ngoài. Trên đường về, Kiều An Hạ trong lòng tràn đầy mất mát…