Tiểu Tình Nhân

Buổi sáng Kiều An Hạ tỉnh lại, Mạc Thiên đã đi ra ngoài.

Hôm nay Kiều An Hạ quyết định đến phòng triển lãm tranh dân tộc để học hỏi thêm về ý tưởng cho cuộc thi.

Nơi đây vừa có những bức tranh của những họa sĩ nổi tiếng về dân tộc, môi trường cũng rất tốt.

Chỉ là không ngờ vừa đi vào một vòng đã nhìn thấy Cố Dực.

Hắn nhìn cô tỏ ra ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, cô cũng đến đây xem tranh à?”

“À… anh cũng xem tranh à? Tôi đến đây tham khảo về bản sắc dân tộc cho cuộc thi.”

“Vậy thì thật tốt, lúc nãy tôi nhìn thấy một bức tranh rất đẹp, rất hợp với phong cách của cô, tôi đưa cô đến xem nhé.”

Kiều An Hạ gật đầu đồng ý, dù sao Cố Dực cũng là am hiểu về dân tộc.

Đi một vòng, Cố Dực đang nói về bức tranh họ dừng lại, bỗng nhiên lại chỉ vào hai người ở phía xa: “Đó không phải là Mạc tổng sao?”

Kiều An Hạ nhìn theo, toàn thân cứng đờ, Cố Dực lại nói: “Cô gái bên cạnh anh ta là ai?”

Trong đầu cô quanh quẩn lời nói đêm qua của anh: “Gần đây khá bận nhiều việc?”

Vậy nên cô mới không muốn rủ anh đi xem tranh cùng…

Kiều An Hạ bỗng nhiên quay đầu đi, tựa như muốn chạy trốn: “Chúng ta đi nơi khác xem…”

Cố Dực nhíu mày: “Chuyện gì vậy, cô và Mạc Thiên cãi nhau sao?”

“Không có.” - Kiều An Hạ lắc đầu: “Anh nhận nhầm người rồi.”

“Không thể.” - Cố Dực nhìn lại một lần nữa: “Hắn là Mạc Thiên, sao tôi nhìn nhầm được.”

Hai người kéo nhau, lọt vào mắt của Mạc Thiên.

Ánh mắt người đàn ông có chút lạnh lùng, Lục Vi không khỏi nhìn theo ánh mắt của anh ta.

“Anh có quen họ không?” - Lục Vi cười nói: “Hay là gọi họ để cùng nhau đi xem tranh.”

“Không cần.” - Mạc Thiên trầm giọng: “Bọn họ có việc riêng.”

Lục Vi lại nhất quyết nói: “Không sao đâu, em muốn làm quen với bạn bè xung quanh anh.”

Nói xong Lục Vi chạy tới ôm lấy cánh tay Kiều An Hạ.

“Cô là bạn của Mạc Thiên à? Đây là lần đầu tiên tôi về Hải Thành nên tôi không có bạn bè, nhìn thấy cô tôi cảm giác rất thân thiết, chi bằng chúng ta có thể đi chung không?”


Lục Vi có làn da rất trắng, nhưng lại rất xanh xao, giống như loại người quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại và rất thùy mị.

Đặc biệt là khi cười, môi có lúm đồng tiền nhìn rất dễ thương.

Trong lòng Kiều An Hạ dấy lên một tia ghen tị, tại sao cô ta lại có cái vẻ thuần khiết như vậy, so với cô ta, cô chỉ có vẻ là một cô gái bướng bỉnh.

“Không.” - Kiều An Hạ lắc đầu: “Tôi còn có việc, các người cứ xem đi.”

Lục Vi có chút thất vọng: “Cô có việc thì cũng không phiền cô. Nhưng tôi có thể mời cô đến nhà ăn cơm không?”

Kiều An Hạ nắm chặt tay sững sờ…

Lục Vi cười nói: “Nói sợ cô không tin, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có một người bạn là Mạc Thiên. Trước đây xảy ra một số việc nên tinh thần tôi không tốt lắm, bác sĩ nói tôi nên giao tiếp thêm bạn bè. Có lẽ là duyên phận, tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thân thiết, cho nên hy vọng cô có thể làm bạn với tôi.”

Mạc Thiên từng nói cô ta đã phải chịu rất nhiều cay đắng vì cứu anh ấy, vậy nên cô ta mới không có bạn bè.

Dù cô cũng rất thông cảm với cô ta, nhưng trở thành bạn chính là không thể.

Cô không phải là thánh mẫu.

Hiện tại nhìn thấy cô ta đứng bên cạnh Mạc Thiên, cô đã vô cùng khó chịu.

“Xin lỗi.” - Kiều An Hạ lắc đầu: “Gần đây tôi có rất nhiều việc, thật sự rất bận, đi trước.”

Nói xong, không đợi Lâm Vi trả lời, Kiều An Hạ gần như bỏ chạy.

Cố Dực thấy thế cũng mau đuổi theo.

Lục Vi thất vọng nhìn Mạc Thiên nói: “Trong em rất xấu sao, vì sao cô ấy không muốn làm bạn với em.”

Mạc Thiên im lặng, ánh mắt nhìn về hướng Kiều An Hạ rời đi, cho đến khi Lục Vi gọi anh thêm lần nữa: “Mạc Thiên, anh đang nhìn cô gái đó à, cô ấy là đồng nghiệp của anh sao?”

Mạc Thiên lúc này mới lắc đầu: “Không phải.”

“Ừm, vậy thì không sao… hôm khác anh có thể mời đồng nghiệp về nhà an tối không? Bác sĩ nói em nên cố gắng tiếp xúc với càng nhiều người càng tốt, sẽ giúp ích cho tình trạng của em.”

“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu một cái.

Hai người đi lanh quanh một lúc, Mạc Thiên bảo tài xế đưa Lục Vi về nhà.

Kiều An Hạ chạy rất nhanh, như phía sau cô là một con mãnh thú muốn bắt lấy cô.

Tìm mãi mới nhìn thấy cô đang ngồi ngây ngốc ở chiếc ghế bên ngoài, Cố Dực liền bước tới.

Còn chưa kịp mở miệng, Kiều An Hạ đã đứng lên chạy ra khỏi cửa… có lẽ cô ấy không muốn ai nhìn thấy bản thân đang tệ đến mức nào.


Cố Dực lúc này tâm tình không tốt, lúc nhìn vào bên trong liền nhìn thấy Mạc Thiên đứng một mình, xem ra là mới đưa Lâm Vi ra về, có lẽ đang muốn đi tìm Kiều An Hạ.

Nhìn thấy Cố Dực, lông mày Mạc Thiên cau lại: “An Hạ đâu?”

“Cô ấy đâu? Anh còn quan tâm đến cô ấy à?” - Cố Dực đáp: “Tôi tưởng anh quên mất tình cũ khi tìm được tình mới.”

“Hừ… đây là chuyện giữa tôi và An Hạ, cậu không cần xen vào.”

Cố Dực đột nhiên nổi giận: “Mạc Thiên, cô gái kia thật sự là tình mới của anh?”

“Chuyện của tôi, không cần cậu xen vào.”

“Được.” - Cố Dực gật đầu, một giây sau hắn liền tung cú đấm về phía Mạc Thiên.

Nhưng chưa kịp đấm, đã bị Mạc Thiên nắm giữ lại.

“Cố Dực, đây là lần đầu cũng như là lần cuối, cậu dám đưa nắm đấm với tôi, tôi sẽ không khách khí.”

“Hừ… nếu anh tiếp tục như vậy. Về sau không những đấm anh một lần, gặp ở đâu đâm ở đó, tôi lại muốn biết Mạc tổng không khách khí là sẽ làm gì tôi.”

Mạc Thiên không thèm để ý đến Cố Dực, nhanh chóng bước ra ngoài.

Về đến nhà, dì Trương đã chạy ra đón: “Hôm nay cô Kiều về nhà rất sớm, nhưng tâm trạng không tốt.”

Mạc Thiên gật đầu một cái: “Tôi biết rồi.”

Anh đi thẳng lên lầu, bước vào phòng ngủ nhưng không nhìn thấy Kiều An Hạ, đi đến phòng thay đồ bên cạnh, vốn dĩ cô lại xem đó như phòng làm việc của mình.

Cô ngơ ngác tựa người vào góc tường, thậm chí không thèm nhìn những thiết kế mà cô rất tâm đắc.

Mạc Thiên nhíu mày, từ phía sau ôm lấy cô: “Xin lỗi….”

Không để anh nói xong, cô đưa tay ngăn môi anh lại.

Môi cô cong lên, nói: “Anh về rồi, dì Trương đã làm cơm xong rồi, chúng ta xuống ăn thôi.”

“An Hạ, em…”

“Em thế nào?” -Kiều An Hạ cười nói: “Chuyện hôm nay, có lẽ là tinh thần của cô ấy không tốt, nên anh phải ở bên cạnh đưa cô ấy đi chơi, em hiểu.”

Mạc Thiên cau mày thật chặt: “An Hạ, có phải em rất để ý đến sự tồn tại của Lục Vi.”


Cô để ý… tất nhiên cô để ý…

Không một cô gái nào chấp nhận người đàn ông của mình chăm sóc một cô gái khác, ngay cả khi nó nhằm mục đích trả ơn.

Nhưng còn cô, cô có thể làm gì khác sao?

Mạc Thiên không có khả năng mặc kệ Lục Vi phải không?

Vậy nên cô đã phải tự an ủi mình rằng cô gái đó đã cứu Mạc Thiên, cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều vì Mạc Thiên nên Kiều An Hạ cô không thể trở nên xấu xa và tàn nhẫn.

“Không có, anh đã nói với em anh làm điều đó vì bất đắc dĩ thôi. Hôm nay thật sự chỉ là vô tình gặp, xin lỗi, có phải em làm anh khó xử hay không?”

Vốn là lỗi của anh, nhưng cô lại xin lỗi.

Mạc Thiên kéo cô ôm vào lòng ngực: “Cho anh nữa năm được không? Chỉ cần tình trạng của cô ấy khá hơn, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”

Nói xong, anh lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, mở ra và đưa cho cô.

Chỉ là một mảnh kim loại hình tròn nhưng nó giống một chiếc khóa trực tiếp khóa chặt trái tim cô.

Kiều An Hạ bỗng nhiên đưa tay ra: “Hãy đeo cho em.”

Mạc Thiên lấy chiếc nhẫn ra, kẹp vào ngón tay và đeo vào ngón áp út của cô.

Kiều An Hạ đưa tay ra nhìn ngắm và cười một cách ngốc nghếch.

“Đẹp quá.”

Gian phòng tràn đầy hơi thở hạnh phúc, Mạc Thiên kéo cô vào lòng: “Anh bế em xuống ăn cơm nhé.”

Không đợi Kiều An Hạ đáp, Mạc Thiên liền bế cô đi xuống lầu.

Bên dưới, dì Trương nhìn thấy cảnh này liền nhanh chân bỏ chạy.

Kiều An Hạ xấu hổ gục vào lòng ngực của anh.

Hai người dùng cơm, Kiều An Hạ xiên một miếng thịt đút cho Mạc Thiên, mỉm cười: “Có ngon không?”

Mạc Thiên gật đầu: “Vợ anh cái gì cũng ngon.”

Kiều An Hạ kinh ngạc, anh lần đầu gọi cô là vợ.

Trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh, cảm giác ngập tràn màu hồng xung quanh.

“Sao vậy.” - Mạc Thiên ngẩng đầu nhìn cô.

“Không có gì.” - Kiều An Hạ lắc đầu, nghĩ một chút lại nói: “Chồng.”

Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại, anh đứng lên đi về phía Kiều An Hạ bế cô lên…

Kiều An Hạ nhất thời phản ứng không kịp: “Sao vậy?”.

Mạc Thiên nhếch môi cười: “Động phòng.”


Kiều An Hạ: “…”

Có lẽ là lần đầu tiên gọi nhau là vợ chồng, Mạc Thiên dường như rất là hưng phấn, mỗi lần va chạm đều buộc cô rên lên chồng ơi…

“Ưm…chồng ơi…”

Nghe vậy, Mạc Thiên lại càng mạnh mẽ và hưng phấn hơn.

Sau khi gậy sắt cuối cùng cũng bị kẹp đến mức bắn mạnh vào tận bên trong, Kiều An Hạ cao trao không biết bao nhiêu lần khiến cô vừa mệt vừa đói.

Mạc Thiên lau cho cô rồi bế cô xuống lầu ăn cơm.

Kiều An Hạ rút vào trong lòng ngực của anh, như một con chuột túi treo trên cổ anh.

Mạc Thiên xoa xoa mái tóc rối bù của cô: “Ai bảo của em ăn ngon như vậy, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”

Hai người đang ăn cơm, điện thoại Mạc Thiên đột nhiên vang lên.

Anh dừng một chút trước khi nghe máy.

Kiều An Hạ đang tựa vào vai anh, nhìn thấy anh chỉ nói một tiếng “Ừm” ngắn gọn, sau đó không nói thêm gì nữa.

“Là Lục Vi sao, bên đó có việc?” - Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.

“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu một cái, gắp một miếng thịt đút cho Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ lắc đầu: “Anh đi đi, em có thể tự ăn.”

“Không vội.” - Mạc Thiên trầm giọng: “Gần đây em rất gầy, ăn nhiều một chút.”

Kiều An Hạ há miệng ăn miếng thịt trên đũa anh rồi nói: “Em no rồi.”

Mạc Thiên nhìn thấy cô thật sự không muốn ăn, liền đặt đũa xuống, bế cô lên lầu.

Đặt cô lên giường lớn, hôn lên trán cô, vuốt ve bờ má cô: “Ngủ sớm đi, anh sẽ quay về khi em tỉnh lại.”

“Ừm.” - Kiều An Hạ cong khóe môi: “Lái xe cẩn thận.”

Khi Mạc Thiên biến mất ở cửa, nụ cười trên môi cô rơi xuống, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 11h đêm.

Nửa năm…

Kiều An Hạ mắt không chớp nhìn đồng hồ trên tường, từng cái từng cái di chuyển về phía trước.

Không biết là đợi cái gì, cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào 12h, Kiều An Hạ cầm một cuốn sách trên bàn, mở ra vẽ một thanh dọc một góc.

Ngày đầu tiên…

Nửa năm ngày đầu tiên, Mạc Thiên đã rời đi tìm Lục Vi.

Kiều An Hạ xoa xoa chiếc nhẫn lạnh lẽo trên ngón tay, cuối cùng cũng tháo nó ra cất vào ngăn kéo tủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận