Hai người im lặng một ngày, ngày hôm sau Mạc Thiên nhắn tin nói nhớ mùi món ăn vợ nấu hôm nay sẽ về sớm ăn tối cùng cô.
Kiều An Hạ nghĩ nghĩ một lúc, về sớm mua đồ ăn về làm bữa tối.
Sau khi nấu xong, dì Trương còn trêu chọc: “Mạc thiếu hôm nay nhất định sẽ ăn thật nhiều.”
Kiều An Hạ ở trong bếp rửa tay, điện thoại vang lên, Kiều An Hạ gọi dì Trương: “Trả lời giúp tôi.”
Khi nghe máy xong, dì Trương cúp máy và đứng đó, lưỡng lự không muốn nói chuyện.
Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn dì Trương, một lúc liền tự hiểu.
“Mạc Thiên lại muốn tăng ca sao? Không sao, chúng ta đợi anh ấy.”
“Không.” - Dì Trương băn khoăn nói: “Là cô Lục, cô ấy lại ốm nữa, Mạc thiếu nói chúng ta ăn cơm trước, đừng đợi anh ấy.”
Bàn tay đang dọn chén đũa của Kiều An Hạ khựng lại.
Một lúc lâu sau, cô đặt đĩa xuống và nói: “Ừm, tôi hiểu rồi… vậy dì cũng đến ăn cơm thôi.”
Dì Trương oán giận: “Cô Lục kia có phải giả vờ không? Tại sao cứ hai ba ngày lại ốm…”
“Dì Trương.” - Kiều An Hạ lắc đầu: “Dù sao cô ấy cũng là ân nhân của Mạc Thiên.”
“Vâng.” - Dì Trương thở dài: “Vậy cô ăn trước kia, tôi đi dọn dẹp một chút.”
Sau khi dì Trương rời đi, Kiều An Hạ buông đũa xuống, lập tức mất đi cảm giác thèm ăn.
Lúc này tại căn hộ của Lục Vi.
Lần này tình huống có chút nghiêm trọng, không còn là điên cuồng la hét mà chính là bưng mặt khóc.
Hỏi người chăm sóc mới biết: “Lần trước Mạc tổng giới thiệu cho Lục tiểu thư những người kia, tiểu thư vốn rất vui còn gọi tôi nấu đồ ăn mang cho họ. Nhưng không hiểu vì sao bọn họ đều báo bận không muốn gặp, còn nó tiểu thư sau này không cần liên hệ nữa. Tiểu thư luôn coi họ là bạn hữu, vậy mà… khiến cô ấy rất thương tâm.”
“Ra ngoài.” - Lâm Vi đang khóc đột nhiên la lớn: “Tất cả ra ngoài.”
Vì cô quá kích động nên Mạc Thiên và mọi người đều đi ra ngoài.
Bác sĩ và y tá vào bên trong, tiêm cho cô một liều thuốc an thần trước khi cô bình tĩnh lại.
Bác sĩ bước ra và nói: “Bệnh nhân tâm thần có khả năng tự vệ rất mạnh và thường không muốn mở lòng. Cô Lục lần này chịu bước ra bước đầu tiện và kết cục như vậy, tôi e cô ấy sau này khó hòa nhập.”
Mạc Thiên cau mày nói: “Không còn cách nào sao?”
Bác sĩ lắc đầu: “Chỉ có thể để gia đình từ từ chăm sóc, hướng dẫn từ từ.
Nhớ kỹ đừng chọc giận cô ấy.”
Mạc Thiên gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Mạc Thiên mở cửa bước vào bên trong.
Tâm trạng của Lục Vi đã ổn định nhờ thuốc an thần, cô nằm trên giường với vẻ bối rối.
Nhìn thấy Mạc Thiên, nước mặt Lục Vi lại rơi xuống: “Họ đều ghét em, là lỗi của em, Mạc Thiên, em không muốn đi làm nữa, từ nay về sau em chỉ ở đây thôi.”
Mạc Thiên lắc đầu, đột nhiên nói: “Tôi sẽ mở công ty cho em.”
Lục Vi kinh ngạc: “Sao?”
“Không phải em nói em thích thiết kế thời trang sao? Tôi sẽ mở công ty cho em, em có thể tự mình thiết kế và làm chủ chính mình.”
“Nhưng mà…” - Lục Vi còn định nói, người hầu bên cạnh đột nhiên cười nói: “Tiểu thư, bây giờ cô là bà chủ, sẽ không có ai chán ghét cô.”
“Thật sao?” - Lục Vi nhìn Mạc Thiên
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ gọi Thang Duy xử lý chuyện này.”
Lục Vi gật đầu, lại đứng lên: “Xin lỗi anh, hôm nay muộn thế này, anh đã ăn cơm chưa, em nấu gì đó chúng ta cùng ăn nhé.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Tôi có việc phải đi trước.”
“Nhưng cũng phải ăn cơm chứ, em sẽ nấu rất nhanh…”
“Không cần đâu, em đi ngủ sớm đi.” - Nói xong, Mạc Thiên cầm áo khoác rời đi.
Mạc Thiên đi ra ngoài, đầu tiên liền kiểm tra điện thoại di động, bên trong không có tin nhắn, anh không vui, đặt điện thoại xuống lái xe về nhà.
Trên bàn vẫn còn những món ăn đó, Kiều An Hạ gục trên bàn ăn ngủ quên, bên cạnh là một bát ăn chưa đụng đến.
Mạc Thiên mím môi, cúi người ôm Kiều An Hạ.
Lại không ngờ cô liền tỉnh lại.
“Anh về rồi à?” - Cô nói với ánh mắt mơ màng: “Sao tôi lại ngủ ở đây? Đi lên lầu ngủ thôi.”
Mạc Thiên ôm eo của cô: “Anh đói.”
Kiều An Hạ nhìn anh, không hiểu lời này là có ý gì?
“Anh không ăn ở đó vì anh đã hứa sẽ quay về ăn tối với em.”
Kiều An Hạ chịu thua khi anh dùng giọng điệu nũng nịu như trẻ con, nó khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp.
“Để tôi đi hâm lại.”
“Anh giúp em.”
Hai người mang đồ ăn hâm lại, cùng ngồi đối diện nhau ăn bữa tối, chỉ là lại rơi vào trầm mặc. Cuộc thi thiết kế cuối cùng cũng bắt đầu, Kiều An Hạ hoàn thành thiết kế và gửi CD đến vào sáng sớm, cuối cùng cô cũng tìm được một chút vui vẻ hiếm hoi. Gần đây vì cuộc thi nên cô không đến công trường xem xét, hôm nay cô quyết định sẽ đến công trường xem một chút. Hiện tại công trường đã cơ bản đã hình thành, chỉ vài tháng nữa nơi đây sẽ trở thành kho bãi trung tâm hiện đại nhất Hải Thành.” Cô và người quản lý thảo luận rất nhiều về vấn đề phát sinh khác nhau. Đến gần chiều, Kiều An Hạ nhận được một cuộc điện thoại, cô xin lỗi và đi ngoài nhận cuộc gọi Bên kia là một giọng nữ xa lạ: “Đây có phải là điện thoại của cô Kiều hay không? Chúng tôi bên tổ chức cuộc thi thiết kế. Xin lỗi, CD của cô gửi vào buổi sáng nay không nhận, dường như nó bị hỏng và chúng tôi không mở được, cô vui lòng gửi cho tôi một bản sao mới trước 5h chiều hôm nay.” Kiều An Hạ nhíu mày: “Sao lại như vậy.” “Xin lỗi chúng tôi cũng không muốn có sự cố. Hãy gửi nhanh lên, vì ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu lựa chọn, quá thời gian sẽ không còn nhận nữa.” Kiều An Hạ muốn quay về công ty để chép CD, gọi cho Cố Dực mới biết ở công ty đang gặp sự cố điện. Cô lên xe mua một chiếc CD mới, cô nhớ laptop hôm nay cô vẫn mang theo trên xe, nhanh chóng lên xe và mở máy lên, đưa CD vào nhưng không thể mở được ổ đĩa CD. Kiều An Hạ có chút gấp, cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Cô muốn chỉnh một chút, cố gắng đẩy đĩa CD vào một lần nữa thì màn hình tối đen. Bấm đi bấm lại mấy lần, xác định máy tính đã hư. Không cần suy nghĩ, cô vội vang máy tính đến cửa hàng sửa chữa. Người sửa máy tính nói rằng chủ nhân máy tính đã có một thỏa thuận bảo mật và họ cần có thỏa thuận đó trước khi sửa chữa. Chiếc máy này là của Mạc Thiên, vì cô cần thiết kế nên Mạc Thiên đã đưa cho cô. Kiều An Hạ buộc phải gọi cho Mạc Thiên, anh nói thỏa thuận kia để ở phòng làm việc của anh ở công ty, sau khi họp xong sẽ nói Thang Duy mang đến cho cô. Cô nhìn đồng hồ, có chút gấp, quyết định tự mình đến lấy. Mạc Thiên cho người xuống đón Kiều An Hạ, chỉ cho cô nơi cất đồ, rất nhanh Kiều An Hạ đã nhìn thấy nó. Khi cô xoay người, vô tình đụng phải một xấp tài liệu trên bàn rơi xuống đất. Kiều An Hạ vội vàng cầm lên, lại vô tình nhìn thấy nội dung trong tài liệu. Tài liệu ghi rõ ràng là hồ sơ đăng ký một công ty mới thành lập, thiết kế quần áo. Pháp nhân ghi tên Lục Vi. Trong đầu cô nhớ đến trước đây Lục Vi nói thích thiết kế thời trang, Mạc Thiên liền tập hợp tất cả tinh anh thiết kế ở Mạc thị tổ chức tiệc cho cô ta. Bây giờ lại đích thân mở cho cô ta một công ty riêng. Ngay lúc cô đang thất thần, Mạc Thiên và Thang Duy đẩy cửa bước vào. Kiều An Hạ vội vàng đặt xấp tài liệu lên bàn: “Xin lỗi, tôi chỉ vô tình nhìn thấy tài liệu của anh.” Mạc Thiên nhìn nội dung văn kiện, cau mày: “Tình trạng của Lục Vi không tốt, bác sĩ nói hiện tại cô ấy không muốn tiếp xúc với mọi người, nên anh định thành lập công ty cho cô ấy…” Kiều An Hạ mím môi: “Anh không cần giải thích với tôi, đó là việc của anh.” Cô nhìn đồng hồ trên bàn đã sắp 5h chiều, Kiều An Hạ vội vàng gọi lại cho tổ chức thiết kế. “Xin lỗi, máy tính của tôi bị trục trặc, tôi vẫn đang chép CD, có thể cho tôi thêm chút thời gian không?” “Xin lỗi, chúng tôi có thời gian quy định.” “Sẽ không quá lâu đâu, buổi tối tôi sẽ gửi qua ngay…” Cô còn chưa nói xong, bên kia đã ngắt điện thoại. Nghe âm thanh báo bận trong điện thoại, Kiều An Hạ cảm thấy sự ủy khuất đột ngột treo lên cao. Cô biết mình không nên cảm thấy như vậy, cô chưa bao giờ mình sẽ lấy bất cứ thứ gì của Mạc Thiên khi ở bên cạnh anh. Nhưng mà, nhìn đóng tài liệu trên bàn kia, cô thật sự không cách nào không cảm thấy ủy khuất. “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” “Không cần anh lo, anh cứ làm tốt việc lo lắng cho Lục Vi của anh đi.” Cô tức giận rống lên, không để ý đến Mạc Thiên. Mạc Thiên ngay lập tức tối sầm mặt lại: “Kiều An Hạ, em có biết mình đang nói cái gì không?” “Anh hỏi tôi đang nói cái gì à? Anh đến cùng có mệt không khi muốn quản cả hai bên.” Ánh mắt Mạc Thiên ngày càng thâm trầm: “Vì sao anh lại như vậy, anh nghĩ em là người phải rõ ràng nhất.” “Tôi hiểu, nhưng tôi không phải thánh mẫu.” - Nói xong, cô cười khổ, chạy ra ngoài. Sau lưng cô, Mạc Thiên cầm văn kiện trên bàn ném xuống đất, cô nghĩ chỉ một mình cô mệt sao? Anh không mệt sao? Thang Duy nhìn cảnh này, nhỏ giọng: “Hình như Kiều tiểu thư có việc gấp.” “Đi xem xem có chuyện gì?” - Mạc Thiên hít một hơi thật sâu nói. Thang Duy sớm quay lại báo cáo chuyện đã xảy ra với Kiều An Hạ. Chẳng trách sao cô ấy lại gấp như vậy Cuộc thi luôn là niềm hy vọng của cô. Mạc Thiên cau mày nói: “Cậu trực tiếp đến đó đi, giải quyết vấn đề này đi.” “Vâng.” - Thang Duy quay người đi. Mạc Thiên tựa vào ghế một lúc, sau đó tự mình đi siêu thị máy tính. Kiều An Hạ mang máy tính đến sửa, thợ sửa máy tính nói muốn phục hồi phải mất ba ngày. Kiều An Hạ nhìn lên đồng hồ đã sâu giờ chiều. Kiều An Hạ hồn bay lạc phách nhờ thợ sửa máy, một mình bước ra ngoài. Cô đột nhiên cả người mất đi sức mạnh, cô không biết mình cố gắng bao nhiêu lâu như vậy là vì cái gì. Mọi thứ tưởng chừng nắm giữ trong tay đột nhiên vỡ nát thành từng mãnh. Chiếc xe lao về phía trước một cách không phương hướng, cho đến khi không còn đường nữa, cô mới dừng lại. Có lẽ, cuộc đời cô bây giờ đã đến bước này, không còn đường tiến, lui cũng không xong… Khi Mạc Thiên đuổi kịp Kiều An Hạ, anh nhìn thấy cô ngồi trên một tảng đá ven sông, khoanh tay cuộn tròn, giống như một con ốc mất đi chiếc vỏ bên ngoài. Anh cau mày bước tới, cởi áo khoác rồi khoác lên người cô. “Xin lỗi, vừa rồi anh lớn tiếng với em.” Kiều An Hạ không nói gì, cô vẫn giữ nguyên tư thế và không cử động. Hồi lâu, cô nhỏ giọng: “Nếu chúng ta cứ kiên trì như vậy, liệu có kết quả không?” Vẻ mặt lạnh nhạt của cô khiến Mạc Thiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể giải thích được. “An Hạ, anh biết em rất mệt mỏi, những chuyện này anh sẽ nhanh chóng giải quyết. Đợi Lục Vi tâm tình tốt hơn, anh sẽ nói cho cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta.” “Thật sao?” - Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn anh, tuy anh ở ngay trước mặt nhưng cảm giác thật xa xôi. Mạc Thiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Đương nhiên là thật.” Nụ hôn của anh tràn ngập hơi ấm, từ từ xoa dịu trái tim của cô. Mạc Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cảm giác cơ thể cô lạnh buốt vì gió, liền đứng lên bế cô lên. “Chúng ta về nhà thôi.” “Tôi không muốn về.” - Kiều An Hạ lắc đầu. “Như vậy không được, ngày mai em không đi đến cuộc thi vào ngày mai à?” Kiều An Hạ kinh ngạc: “Cuộc thi, nhưng CD…” “Đã giải quyết xong rồi.” - Mạc Thiên nói. Hai mắt Kiều An Hạ sáng lên, tâm tình chán nản lập tức tan biến, giọng nói xúc động: “Anh nói thật sao?” “Anh không nỡ lừa em.” Vừa dứt lời, Kiều An Hạ đã nhào vào lòng Mạc Thiên, nước mắt như mưa rơi xuống ướt cả áo của anh. Cô cũng không hiểu tại sao lại khóc như vậy, nhất thời toàn bộ tủi thân, xúc động, trong lòng có đủ cảm xúc phức tạp không thể khống chế được. Mạc Thiên nhìn cô khóc mà lòng đau như cắt: “Đừng khóc, khóc khuôn mặt sẽ nhăn nheo.” Kiều An Hạ bĩu môi: “Chê em xấu.” “Không có, dù có biến thành bà già, anh vẫn thích.” Kiều An Hạ bật cười: “Giỏi nịnh.” “Chỉ dành cho em.” Chỉ dành cho em, bốn chữ này giống như là phong ấn, phong ấn cô chính là nữ nhân của Mạc Thiên. Mạc Thiên nói xong liền cúi đầu hôn môi cô, cô có chút cứng người, sau đó ôm lấy eo Mạc Thiên đáp lại. Tim Mạc Thiên đập mạnh nhưng kho nhìn xung quanh, nuốt nước bọt xuống, giọng khàn khàn: “Về nhà thôi.” Kiều An Hạ lại không quan tâm cởi từng chiếc nút áo của anh, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô dường như chứa đầy ma lực, khiến toàn thân anh bắt đầu căng thẳng. Mạc Thiên hít một hơi thật sâu, bế cô lên: “Là em câu dẫn anh.” Bế cô lên xe, bắt đầu hạ rèm xuống. Mạc Thiên cúi đầu chiếm lấy môi cô, trong khi bàn tay nhỏ nhắn của Kiều An Hạ cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, cuối cùng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng. Gậy sắt c.ương cứng bật ra, anh đưa tay vén váy cô lên, xé nát chiếc vớ da và quần nhỏ che chắn. Đôi môi di chuyển từ môi cô, hạ xuống gặm nhắm xương quai xanh tinh xảo của cô, bàn tay to lớn di chuyển xuống dưới đùi Kiều An Hạ, chạm phải cánh hoa mềm mại, vân v.ê cánh hoa. “Ah…ưm…” - Nơi tư mật bị đụng chạm, Kiều An Hạ phát ra tiếng rên rỉ, chủ động nâng mông lên, chủ động chào đón hành động của Mạc Thiên. “Nhanh như vậy liền ướt…tiểu hồ ly, rất muốn anh chơi em phải không?” - Mạc Thiên mỉm cười, ngón tay thật thô c.ắm vào tiểu h.uyệt đã sớm ẩm ướt, thịt non nhanh chóng gắt gao ôm lấy ngón tay. “Ưm…a…Mạc Thiên…Mạc Thiên…” Bên dưới bị xâm lấn, gắt gao cắn nuốt không ngừng trào ra mật ngọt, ánh mắt Kiều An Hạ nhìn chăm chăm Mạc Thiên. Ngón tay bên trong bắt đầu di chuyển, vừa đâm mạnh khiến cô rên rỉ không ngừng, Mạc Thiên không ngừng trêu chọc hoa h.uyệt ngón tay thô dài cố ý cong lên, khuấy động bên trong hoa h.uyệt, thân thể Kiều An Hạ run lên, mật ngọt phun ra dính đầy bàn tay của anh. “A….a…Mạc Thiên, nhanh…nhanh…thật thích…” - Kiều An Hạ nâng mông lên cao hơn. Anh không nhịn được lại gia tăng tốc độ, vứa rút ra c.ắm vào thật sâu, vừa siết vách thịt non mềm. Mạc Thiên lại dùng một ngón tay khác miết lấy viên trân châu nhô lên sưng cứng. “Ưm…Mạc Thiên, không cần chạm…chỗ đó…Mạc Thiên…aaaa…” - Kiều An Hạ cơ thể lần nữa run rẩy không ngừng, từ cửa động một luồn d.ịch mật nóng bỏng phun ra, cổ hổng vang lên tiếng rên rỉ thở dốc, đáy mắt thất thần mở lớn. Mạc Thiên rút ngón tay đầy dịch mật ra, đặt ở trên môi, đưa đầu lưỡi liếm sạch. Đạt cao trào liên tục, Kiều An Hạ gương mặt đỏ bừng, đôi mắt yêu mị luôn ngắm nhìn anh, nằm dũi người ra xe, toàn thân không còn sức lực. “Ngọt quá, tiểu hồ ly…” Liếm sạch mật ngọt trên ngón tay, Mạc Thiên cúi người hôn môi cô, nhưng muốn chia sẻ tư vị của cô trên môi anh. Anh chen vào giữa chân cô, tách hai chân cô dang rộng, gậy sắt trướng đau trực tiếp c.ắm vào tiểu h.uyệt ướt át, bởi vì nó đang đạt cao trào nên hoa h.uyệt càng trở nên mẫn cảm. “Ưm… Mạc Thiên, nhẹ một chút…” Gậy sắt thô dài vừa đi vào tiểu h.uyệt đã bị gắt gao mút lấy, Mạc Thiên hít sâu một hơi liền bắt đầu dập mạnh mẽ đâm nát hai cánh hoa hồng nhạt. “Tiểu hồ ly, kẹp chặt như vậy… có phải muốn kẹp chết chồng em không? Hửm.” - Hai hay ôm lấy hai bờ mông lớn, gậy sắt hưng phấn c.ắm mạnh. “A….Mạc Thiên…chồng…quá sâu rồi…” - Kiều An Hạ rên rỉ không dứt… Mạc Thiên bị một chữ chồng kích thích, bên dưới càng thêm dùng sức đâm mạnh, gậy sắt không ngừng va chạm, mang ra theo một lượng lớn mật ngọt, phía dưới da ghế đã ướt một mảng. “Tiểu hồ ly, thật nhiều nước… quá d.âm đãng… nói đi… chồng em chơi em thật sướng…” - Mạc Thiên dùng sức c.ắm vào rút ra, đầu rùa tìm được điểm mẫn cảm, hung hăng đụng vào. “A…a..a..Mạc Thiên…. Chồng… đừng chạm nới đó…” - Bị chạm phải nơi mẫn cảm, Kiều An Hạ sướng đến hét lớn. Thật vất vả mới tìm được điểm G bên trong, Mạc Thiên làm sao có thể bỏ qua, mỗi lần c.ắm vào rút ra, đều nhắm vào khối thịt mềm mẫn cảm kia mà chạm. “A…a..a..Mạc Thiên…Mạc Thiên…em không chịu nổi… ưm…” - Kiều An Hạ hai tay bám lấy thành xe bóp chặt, dưới thân mật ngọt cuồn cuộn chảy ra, hai chân run rẩy, bụng nhỏ mềm nhũn. Hoa h.uyệt cao trào đặc biệt co bóp, Mạc Thiên đen mặt nâng hai chân cô vác qua vai, đưa hông nhanh chóng rút ra c.ắm vào, gắt gao va chạm, tuyệt đối đâm thẳng đến tận tử cung chạm thật mạnh. Toàn bộ thân xe bị Mạc Thiên dùng lực làm cho rung lắc không ngừng, bên trong tiếng va chạm phạch phạch, tiếng rên rỉ không ngừng. Mãi cho đến khi gậy sắt nóng như than, cứng gắn chạm vào tử cung, bắn một tia nóng màu đục rót vào bên trong, toàn thân trần trụi nằm đè lên tiểu hồ ly xinh đẹp bên dưới. Cả hai cảm thụ mùi hương d.âm mỹ và hơi thở của nhau. Trước kia làm tình, Kiều An Hạ đều xấu hổ ngượng ngùng nhắm mắt lại rên rỉ. Chỉ có hôm nay cô luôn mở to mắt ngắm nhìn anh, rên rỉ tên của anh không ngừng. Dường như chỉ bằng cách này cô mới có thể chứng minh được người đang nằm trên thân cô, chỉ thuộc về cô.