Cuộc thi thiết kế rất nhanh có kết quả, Kiều An Hạ vượt qua nhiều người được chọn vào vòng chung kết.
Vì cuộc thi có quy mô lớn, nên vòng chung kết sẽ được trực tiếp phát trên TV, điều này khiến Kiều An Hạ có chút lo lắng.
Nhưng vì cuộc thi là hy vọng của cô, Kiều An Hạ gần đây rất thích trốn trong góc nhỏ mà thiết kế.
Thật ra cô vẫn đợi Mạc Thiên thực hiện những gì anh đã hứa.
Hôm nay, Mạc Thiên nói đưa cô ra ngoài ăn cơm mừng cô vào chung kết cuộc thi, anh đã đặt nhà hàng và hẹn thời gian buổi chiều sẽ về đón cô.
Nhà hàng nằm ở chính giữa Vinh Bích Thủy và Mạc thị nên Kiều An Hạ nói cô sẽ tự mình đến.
Buổi chiều, Mạc Thiên nhận được tin nhắn của Kiều An Hạ rằng cô đã bắt đầu đi, anh nhìn tin nhắn một chút khẽ mỉm cười, hy vọng bữa tối lãng mạn sẽ giúp khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
Khi đang dừng đèn đỏ, điện thoại của Mạc Thiên vang lên, là Lục Vi gọi tới, Mạc Thiên nghỉ Kiều An Hạ đang chờ mình, quyết định không nghe.
Một lúc sau, Thang Duy gọi đến.
“Mạc tổng, không xong.”
“Chuyện gì?”
“Lục tiểu thư hôn mê, người làm nói đã ba ngày không ăn không uống, cũng không cho họ báo với anh…”
Nghiêm trọng như vậy…Mạc Thiên cau mày, nhìn bó hoa mà anh chuẩn bị bên cạnh.
Cuối cùng, đánh vòng xe và nói: “Cậu gọi bác sĩ đi, tôi sẽ đến ngay.”
Cùng lúc đó, Kiều An Hạ đã ngồi ở trong nhà hàng.
Nhà hàng được bao chỉ có một chiếc bàn đặt ở giữa, trang trí trang trọng và ấm áp.
Cô ngồi xuống, trong lòng cảm thấy ấm áp, Mạc Thiên chắc đang trên đường đến.
Điện thoại di động reo vang, Kiều An Hạ nhìn thấy là Mạc Thiên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
“An Hạ, thật xin lỗi, bên phía Lục Vi cô ấy lại xảy ra chuyện, lần này khá nghiêm trọng, anh qua xem một chút…em gọi đồ ăn ăn trước rồi về nhà sớm, anh sẽ về ngay.” - Giọng nói của Mạc Thiên đầy sự vội vàng.
Kiều An Hạ nắm chặt điện thoại: “Được, anh đi đi.”
Nói xong liền tắt điện thoại.
“Tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong, cô có muốn dọn ra trước không?” - nhân viên thấy đã quá giờ đặt liên quan tâm hỏi.
Kiều An Hạ lắc đầu không đáp.
Trầm mặc không biết bao nhiêu lâu, Kiều An Hạ cầm túi rời đi.
Cô đi bộ trên đường, nhìn thấy một quán xiên cay, vô thức bước vào, gọi một phần xiên cay thật cay.
Đầu lưỡi tê dại, nước mắt nước mũi tèm lem, nước mắt được trớn liền tuôn ra không ngừng.
“Đây là nơi tôi giới thiệu, sao cô lại đi ăn một mình không rủ tôi.” - Cố Dực ngồi xuống đối diện Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vẫn cúi đầu không đáp.
Cố Dực rút khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Cay đến vậy sao?”
Kiều An Hạ đưa mắt nhìn Cố Dực: “Đi bar uống rượu không, tôi mời anh.”
“Được.” - Cố Dực cùng Kiều An Hạ đi đến quán bar, kêu mấy chai rượu, thấy Kiều An Hạ uống không ngừng liền nói: “Sao đột nhiên muốn uống rượu, không vui?”
Kiều An Hạ cười nhẹ: “Tôi được vào chung kết rồi, anh nhìn thấy tôi không vui sao? Lại nói anh đó Cố tổng, tại sao tôi vào chung kết anh lại không đãi tôi uống rượu, không được…lần này anh phải đãi tôi, anh phải chúc mừng tôi vào chung kết.”
“Được được, là lỗi của tôi…thật xin lỗi, hôm nay đại gia mời cô xem như bồi tội.”
“Vậy còn nghe được.” - Kiều An Hạ đưa ly cụng vào ly của Cố Triết: “Được, phục vụ thêm rượu…không say không về.”
Trong căn hộ của Lục Vi, Mạc Thiên đứng bên giường nhìn Lục Vi đang hôn mê trên giường.
Người làm bên cạnh sợ hãi: “Mạc tổng, tiểu thư không cho tôi nói, nói là sợ người lo lắng.”
Mạc Thiên định nói gì đó, Lục Vi trên giường đã mở to mắt sửng sốt: “Tôi bị sao vậy?”
Bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Có lẽ Lục tiểu thư đã khá hơn rồi, không có gì đáng ngại nữa.”
Mạc Thiên sau đó nhìn đồng hồ, đã hơn 9h tối.
Có lẽ Kiều An Hạ đã ăn xong quay về nhà, Mạc Thiên nói: “Sao em không trân trọng cơ thể mình.”
“Thật xin lỗi, em không phải cố ý khiến anh lo lắng.” - Lục Vi cúi đầu đáp.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lục Vi, Mạc Thiên cau mày: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi có việc đi trước.”
“Mạc Thiên.” - Lục Vi vội vàng mở chăn ra, đuổi theo tóm lấy cánh tay anh.
“Đã lâu rồi anh không đến, hôm nay cũng đã đến đây rồi, anh không thể ở lại với em một lúc sao? Không cần lâu, buổi tối có thể quay về, em đảm bảo về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
Giọng điệu của cô tràn đầy cầu khẩn, Mạc Thiên không hiểu sao lại nhớ đến lúc bên trong tầng hầm, cô là một cô gái mạnh mẽ như vậy, bao nhiêu năm qua đã phải trải qua đau khổ ra sao, mới trở nên như thế này.
Trong lòng vô cùng khó chịu, Mạc Thiên đã gật đầu: “Được rồi.”
“Cảm ơn anh, Mạc Thiên.” - Lục Vi nói xong liền đứng lên nói: “Vậy em nấu cho anh ăn nhé, gần đây em học được mấy món mới.”
“Em không khỏe, không cần đâu.”
“Không sao, sẽ làm rất nhanh.” - nói xong Lục Vi liền kéo Mạc Thiên ngồi xuống ghế sô pha, còn mình đi nấu cơm.
Mạc Thiên lấy điện thoại di động ra, điện thoại vẫn còn dừng lại ở giao diện gọi cho Kiều An Hạ.
Muốn nhắn cho cô một tin, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng cô nói đang đến nhà hàng.
Anh liền viết một dòng: “An Hạ, anh xin lỗi, bên này Lục Vi còn chưa xong, em ngủ sớm đi anh sẽ về trong đêm nay.”
Ghi xong, cảm thấy có gì không đúng, liền xóa bỏ.
Nghĩ một lúc liền nhấn gọi cho Kiều An Hạ, chỉ là đổ chuông rất lâu, cũng không có người nghe.
Mạc Thiên nhíu mày, cô gái nhỏ của anh nhất định là đang rất tức giận.
Cửa phòng mở ra, Lục Vi mang đồ ăn lên.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, ăn được vài miếng, trong lòng luôn nghĩ về Kiều An Hạ đang tức giận, liền buông đũa.
“Tôi no rồi.”
Lục Vi tỏ ra thất vọng: “Đồ ăn em làm rất khó ăn sao?”
“Không, là vấn đề ở tôi.”
Anh phát hiện, anh thích ăn đồ ăn, nhưng chính là ăn đồ ăn cùng với Kiều An Hạ, chính là ngon nhất.
“Vậy anh uống một chút anh nhé, lần sau anh đến báo trước với em, em sẽ chuẩn bị nấu ngon hơn.”
“Không cần, sức khỏe của em không tốt, chú ý bồi bổ sức khỏe là được. Công ty đã đăng ký hoàn tất, chỉ cần em khỏe hơn liền có thể khai trương.”
Lục Vi hai mắt sáng lên: “Thật sao? Nhanh như vậy?”
“Ừm.” Mạc Thiên gật đầu: “Tôi về trước.”
Lục Vi đột nhiên chạy đến ôm chầm lấy Mạc Thiên: “Mac Thiện, anh đối với em thật tốt, em không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Theo bản năng, Mạc Thiên trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc khó chịu.
Đưa tay đẩy cô ta ra: “Là tôi phải cảm ơn em, nếu không vì tôi, em cũng sẽ không thế này.”
Nói xong Mạc Thiên liền quay lưng rời đi không đợi cô ta nói gì.
Người làm đi ra, ánh mắt lo sợ: “Tiểu thứ, Mạc tổng có phải nhìn ra chúng ra lừa gạt ngài ấy.”
“Bà đang nói nhảm cái gì?” Lục Vi nghiến răng nghiến lợi: “Việc giả vờ bất tỉnh chỉ có tôi với bà biết, sao anh ấy biết được.”
“Nhưng mà Mạc tổng tốt với cô như vậy, cô lừa gạt ngài ấy như vậy thật không tốt.”
Lục Vi cau mày nói: “Bà cho rằng tôi muốn sao? Anh ấy đều không muốn tới, tôi phải làm sao bây giờ?”
Hơn nữa, lần đó đi cùng người làm ra ngoài công viên đi dạo, cô ta đã nhìn thấy người đàn ông đó, không biết là thật hay ảo giác. Nhưng cô ta phải nắm giữ lấy Mạc Thiên là chổ dựa vững chắc, cô không muốn quay về quá khứ đen tối, cô ta không thể chịu đựng nổi?
Sau khi rời khỏi căn hộ, Mạc Thiên tiếp tục gọi cho Kiều An Hạ nhưng cô không bắt máy.
Gọi cho dì Trương, bà nói bà vẫn còn ở nhà nhưng Kiều An Hạ lúc chiều nói đi ra ngoài với Mạc thiếu đến giờ chưa thấy về.
Chưa về nhà…
Mạc Thiên nhíu chặt lông mày, mấy lần gọi cho Kiều An Hạ đều không có ai nghe máy.
Lập tức gọi cho Thang Duy: “Mười phút, tôi muốn biết Kiều An Hạ đang ở đâu?”
Thang Duy: “…”
Được rồi, hắn đi theo Mạc tổng nhiều năm như vậy, cũng có chút thành tựu.
Đúng mười phút liền gửi cho Mạc Thiên vị trí của Kiều An Hạ.
Quán bar?
Cô gái nhỏ này, còn dám đi quán bar?
Còn đi cùng với Cố Dực.
Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi phóng xe lao đi.
12h đêm, trước của quán bar người ra kẻ vào.
Cố Dực đỡ Kiều An Hạ đi ra ngoài, sâu rượu còn đòi cầm thêm một chai mới chịu ra về.
Kiều An Hạ trong tay cầm chai rượu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi còn muốn uống nữa, Cố Dực, hôm nay tôi vui lắm, tiến vào chung kết. Nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng chứng minh được bản thân, tôi rất hạnh phúc…chúc mừng… mau chúc mừng tôi.”
“Được… chúc mừng….chúc mừng cô.” - Cố Dực bất đăc dĩ nhìn cô, muốn đoạt lấy chai rượu, nhưng Kiều An Hạ giữ chặt không buông.
“Tôi còn muốn uống rượu chúc mừng, đừng cướp của tôi, đồ xấu xa.”
Bị mọi người nhìn ngó, Cố Dực liền nhẹ giọng dụ dỗ: “Được, tôi không cướp rượu của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn lên xe, tôi đưa cô về nhà.”
“Về nhà? Nhà nào? Tôi không có nhà!” - nói xong, cô bước đi như muốn bỏ trốn, liền gặp bật thang suýt chút thì ngã.
Cố Dực hết hồn, muốn vươn tay bắt lấy Kiều An Hạ, cô đã ngã nhào vào lồng ngực của người phía trước.
“Là anh.” - Cố Dực đút hai tay vào túi quần: “Giờ mới đến à, cô ấy nói anh cho cô ấy leo cây, còn xin lỗi vì làm phiền anh, haha… Mạc tổng, nếu bận quá thì đừng hẹn nữ nhân rồi bỏ mặc họ.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Cậu đưa cô ấy đến đây uống rượu, tôi còn chưa tính với cậu.”
“Tính với tôi?” - Cố Dực cười lạnh: “Nếu không phải vô tình gặp tôi, cô ấy đã bị một tên nào đó mang đi mất. Chính anh đã bỏ mặc bạn gái của mình, tại sao không kết thúc mối quan hệ này đi, đừng làm lỡ đi thanh xuân của người khác.”
Nói xong, Cố Dực đá chân trực tiếp rời đi.
Mạc Thiên nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ đang đưa tay làm loạn trong ngực anh: “Sao lại đụng bức tường rồi.”
Mạc Thiên nắm lấy tay cô: “Đừng loạn.”
Lúc này, Kiều An Hạ mơ màng nhìn lên, vui vẻ reo lên: “Mạc Thiên, anh đến rồi sao?”
Mạc Thiên sắc mặt tái đi: “Sao em uống nhiều rượu như vậy.”
Kiều An Hạ say rồi, cô không hiểu người kia hỏi cái gì, chỉ cúi đầu nói: “Không, không phải đâu, sao Mạc Thiên có thể ở đây được, anh ấy đã đi tìm ân nhân của mình rồi, nhất định là như vậy.”
Kiều An Hạ nói xong mím chặt môi, như muốn bật khóc.
Nhưng rồi, cô lại thở dài, đưa tay nâng chai rượu: “Bỏ đi, uống rượu… Nào, không say không về.”
“Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên đoạt lấy chai rượu trong tay cô, ném xuống đất, Kiều An Hạ trong lòng bùng nổ tức giận, đánh vào ngực anh.
“Người xấu, trả rượu cho tôi, tôi muốn uống rượu.”
“Không được uống nữa.” - Mạc Thiên tức giận, không để ý đến sự vùng vẫy của cô, lập tức bế lên.
Đặt cô lên ghế phụ, cố định dây an toàn.
Kiều An Hạ bị anh kìm kẹp lại, liều mạng vùng vẫy: “Thả tôi ra, đồ xấu xa. Chồng của tôi là Mạc Thiên, anh ấy nhất định sẽ đến cứu tôi.”
Mạc Thiên nghe cô nói không khỏi cười khổ, đánh ôm lấy hai vai cô nói: “Nhìn cho rõ, anh là Mạc Thiên.”
“Không…không…anh không thể là anh ấy. Anh ấy không hung dữ như anh, anh ấy đối với tôi rất tốt, anh là người xấu, đại hỗn đản.”
Mạc Thiên hít một hơi thật sâu: “Được rồi, anh là đại hỗn đản.”
Kiều An Hạ nhìn thấy người đối diện thừa nhận, cũng không kìm kẹp cô nữa, đột nhiên đưa tay chạm vào mặt anh: “Mặt dù anh là đại hỗn đản, nhưng khi anh tức giận cũng là thật giống anh ấy.”
Ánh mắt Kiều An Hạ khi nói ra lời này giống như hoài niệm một cái gì đó khiến trong lòng Mạc Thiên cảm thấy trống rỗng: “Không phải em vừa nói chồng em rất tốt với em sao, anh ta cũng sẽ tức giận với em sao?”
“Sao lại không? Anh ấy vốn là hưng dữ và xấu tính, đối với tôi thật không chút khách khí, lại còn thích ép buộc người khác.”
Cô gái nhỏ liên tục buộc tội anh đủ điều, Mạc Thiên gần như không thể nghe nổi được nửa, hóa ra trong lòng cô, anh là một kẻ xấu xa như vậy sao?
“Anh ta tệ đến thế sao?”
“Anh ấy thật tệ, nhưng mà tôi lại thích anh ấy như vậy.” - Kiều An Hạ đột nhiên thở dài.
“Tại sao.” - Mạc Thiên nhíu mày.
“Bởi vì lúc đó anh ấy chỉ thuộc về tôi.”
Lời nói của Kiều An Hạ như một nhát dao đâm vào trái tim của Mạc Thiên, anh vô thức ôm cô vào lòng: “Bây giờ anh ấy cũng chỉ thuộc về một mình em.”
“Không đâu, bây giờ anh ấy còn có Lục Vi.” - Kiều An Hạ nói xong, đột nhiên che miệng lại giống như lỡ lời: “Không, Lục Vi là ân nhân của anh ấy, tôi không thể như vậy được. Tôi phải hiểu cho anh ấy, anh ấy là bất đắc dĩ mà thôi… xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Bộ dạng bối rối của cô gái nhỏ khiến Mạc Thiên càng thêm đau lòng.
“Không phải.” - Mạc Thiên ôm chặt cô vào lòng: “Anh mới là người phải xin lỗi. Lẽ ra anh không nên kéo em vào vòng xoáy này và phải chịu đựng những thứ này… An Hạ, anh xin lỗi.”
Cô gái nhỏ nép trong lòng anh hồi lâu không có phản ứng, Mạc Thiên cúi đầu thấy cô đã ngủ say giống một chú mèo lười.
Trong lòng Mạc Thiên cảm giác như đang ôm lấy toàn bộ hạnh phúc, đây là cô gái phù hợp nhất với anh, cũng là cô gái duy nhất anh toàn toàn ý tiếp nhận.
Cúi đầu hôn trán cô, Mạc Thiên lái xe về nhà.