Cả đêm không ngủ, sáng hôm sau Kiều An Hạ đi xuống lầu, Mạc Thiên vội vàng đứng lên.
“Em đi làm?”
“Ừ!” - Kiều An Hạ gật đầu, sau đó nhìn dì Trương: “Xin lỗi dì Trương, hôm nay tôi không ăn sáng, không cần chuẩn bị.”
Nói xong cô liền muốn đi ra ngoài…
Mạc Thiên nắm lấy tay cô nói: “Hôm nay Lục Vi sẽ rời khỏi đây, sẽ không ảnh hưởng đến em nữa.”
“À…” - Kiều An Hạ gật đầu, lại nhìn vào đồng hồ: “Tôi sắp muộn rồi.”
Mạc Thiên lúc này mới buông cô ra nói tiếp: “Buổi tối về sớm một chút, anh nói dì Trương làm món em thích.”
Kiều An Hạ không nói gì.
Sau khi lên xe, cô hít một hơi thật sâu nhìn vào cổ tay. Hơi ấm của Mạc Thiên vẫn còn ở đó, nhưng đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy.
Đến công ty, trong cuộc họp, Cố Dực đang nói về dự án mới.
“Cố tổng, dự án lần này anh muốn ai cùng anh đi đàm phán.”
“Là cô Kiều phải không, đây là chuyên ngành của cô ấy?”
Nghe thấy tên mình, Kiều An Hạ ngẩng đầu lên.
Cố Dực lắc đầu: “Không được, thiết kế Kiều gần đây bận rộn.”
“Không, tôi không bận.” - Kiều An Hạ nói: “Nếu anh cần trợ giúp, Cố tổng anh cứ nói với tôi.”
Cố Dực nhíu mày: “Lần này nếu bám theo dự án này, chúng ta sẽ đi công tác ở Dung Thành 3 ngày, có tiện cho cô không?”
“Không thành vấn đề, công tác quan trọng.” - Kiều An Hạ nhún vai.
Đầu giờ chiều, Kiều An Hạ trở về thu dọn đồ, Lục Vi cũng đã rời đi.
Dì Trương đang quét dọn, thấy cô trở về, dì Trương vội vàng nói: “Cô yên tâm, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, không để lại dấu vết.”
Kiều An Hạ gật đầu, đi thẳng lên lầu thu dọn quần áo.
Dì Trương kinh hãi: “Cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi công tác ba ngày.” - Kiều An Hạ đáp.
Dì Trương mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao đột ngột vậy, cô đã báo cho Mạc thiếu chưa?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Chưa, chỉ là đi công tác thôi, dì nói với anh ấy là được.”
Nói xong cô kéo hành lý đi thẳng ra ngoài.
Dì Trương lo lắng, có vẻ như không ổn, bà chủ vẫn còn rất tức giận thì phải.
Vội vàng gọi điện cho Mạc Thiên, thế nhưng bên kia lại ngắt máy.
Dì Trương càng lo lắng hơn, chẳng lẽ Mạc thiếu cũng đang giận.
Tại căn hộ của Lục Vi, sau khi đưa Lục Vi quay về, Lục Vi tỏ vẻ biết lỗi nói: “Em thật sự xin lỗi về việc xảy ra tối qua, lúc đó em không kiểm soát được cảm xúc nên khiến Kiều tiểu thư không vui, em sẽ xin lỗi cô ấy.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Không cần, đợi em mở công ty xong, chúng ta sẽ ít liên lạc nhất có thể.”
Lục Vi kinh hãi: “Là cô ấy tức giận à? Đều là lỗi của em…”
“Không, là tôi muốn.” - Mạc Thiên nói: “Tôi rất biết ơn em đã cứu tôi nhiều năm trước, nhưng chúng ta phải hiểu lòng biết ơn không phải là tình yêu, tôi không muốn vì tôi là khiến cả hai đều không vui.”
Lục Vi lại nắm lấy tay Mạc Thiên: “Em rất không muốn rời xa anh, Mạc Thiên, nhưng em không muốn làm anh khó xử. Nếu anh cảm thấy như vậy là tốt nhất, em tôn trọng quyết định của anh.”
“Được.” - Mạc Thiên nói xong liền đứng dậy.
Màu nước vẽ trên bàn rơi xuống làm bẩn quần áo của anh.
Lục Vi vội lấy khăn giấy lau hộ, Mạc Thiên lắc đầu lấy điện thoại đặt lên bàn: “Tôi vào toilet lau.”
Khi Mạc Thiên đi vào, điện thoại trên bàn reo lên, Lục Vi liếc mắt nhìn thấy chữ nhà, liền bấm ngắt máy.
Sau đó cô ta đi lấy một bộ quần áo mang tới cửa phòng tắm: “Mạc Thiên, lúc trước em đi mua sắm, nhìn thấy một bộ hợp với anh nên mua một bộ, anh thay đi.”
“Không cần.” - Mạc Thiên nói: “Thang Duy ở bên ngoài, trên xe có quần áo dự bị của tôi, em giúp tôi gọi cậu ta là được.”
Nghe vậy, Lục Vi cắn môi.
“Mạc Thiên, chẳng lẽ chúng ta làm bạn bè cũng không được sao? Anh thế nào ngay cả một bộ quần áo của em cũng tránh né, em cũng không phải là thú dữ.”
Lời nói này đối với Mạc Thiên không có tác dụng.
“Tôi không thích mặc quần áo lạ, xin lỗi.”
Rất nhanh, Thang Duy mang quần áo vào, Mạc Thiên thay đổi sau đó cũng rời đi.
Mạc Thiên nhìn đồng hồ, quay về nhà, anh đã hứa hôm nay sẽ về cùng cô ăn cơm.
Về đến nhà, Mạc Thiên vô thức nhìn phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh nhìn dì Trương hỏi: “Cô ấy chưa về à?”
Dì Trương lắc đầu: “Kiều tiểu thư không tăng ca, cô ấy đi công tác.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Đi công tác?”
“Buổi chiều có quay về dọn hành lý, nói là đi công tác ba ngày.”
“Cô ấy có nói sẽ đi đâu không?”
Dì Trương lắc đầu: “Không có.”
Mạc Thiên đứng một chỗ một lúc rồi bước ra ngoài, lấy điện thoại di dộng gọi cho Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vừa xuống máy bay đã nhận được cuộc gọi.
Hơi khựng lại, cuối cùng cũng nhận máy.
“Dì Trương nói với anh rồi phải không? Tôi đi công tác, ba ngày sẽ quay về.”
Mạc Thiên híp mắt lại, cô gái nhỏ này rõ ràng muốn sắp xếp anh.
“Sao em không gọi điện báo cho anh biết?” - Mạc Thiên nói: “Em vẫn còn giận anh phải không?”
“Không.” - Kiều An Hạ vội vàng nói: “Tôi nghĩ đây chỉ là một chuyện không quan trọng, không cần phiền anh.”
Trong lời nói của cô có chút tức giận, khiến Mạc Thiên nhớ tới đêm qua anh nói việc anh có thể tiếp xúc với Lục Vi là chuyện không quan trọng.
Mạc Thiên cau mày nói: “Em còn nói không tức giận.”
Kiều An Hạ thở dài: “Sao cũng được, xe đến rồi, tôi không nói nữa.”
“Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên nói lớn: “Mặc kệ em đi đâu, anh cũng sẽ không bao giờ để em đi.”
Kiều An Hạ đột nhiên cảm thấy bối rối, không dám trả lời, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Vừa cúp máy, Cố Dực từ phía sau chạy tới: “Sao vậy, Mạc tổng của cô gọi kiểm tra sao?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không có.”.
“Mạnh miệng.” - Cố Dực bật cười: “Được rồi mau đi thôi, làm xong sớm sẽ được về sớm.”
Buổi tối, Mạc Thiên nằm trên giường một mình, nhìn chổ trống bên cạnh, trong lòng cảm thấy bơ vơ.
Bây giờ anh đã hiểu được cảm giác của Kiẻu An Hạ ở một mình cả đêm là thế nào…
Tiểu hồ ly này đang trả thù anh.
Mạc Thiên tự mình chụp một bức ảnh để lộ ngực trần gửi cho Kiều An Hạ: “Ngày đầu tiên vợ vắng nhà, chồng nhớ vợ.”
Kiều An Hạ vừa tắm ra ngoài, thấy di động vang lên liền mở ra xem.
Mạc Thiên học ở đâu được bộ dạng làm nũng này, nhưng cơn giận của cô vẫn chưa ngui, cô mặc kệ anh ta.
Mạc Thiên chờ đợi rất lâu cũng không nhận được tin hồi đáp, nhắm mắt ngủ quên.
Hôm sau, bên này chuyến công tác không thuận lợi, dự án này có quá nhiều kẻ mạnh hơn Cố thị An Sinh muốn tranh giành…
Kiều An Hạ và Cố Dực rất vất vả mới lọt vào vòng trong, chỉ là đối thủ bên kia quá mạnh, An Sinh không có cái móng gì để tranh nổi.
Kiều An Hạ cùng các đồng nghiệp họp đến nửa đêm cũng không tìm được phương án.
Đến nữa đêm, các đồng nghiệp đều mệt đến lăn ra ngủ, chỉ còn cô và Cố Dực đang nói chuyện.
Đang ngồi lại nhận được tin nhắn của Mạc Thiên: “Ngày thứ hai vợ vắng nhà, chồng nhớ vợ.”
Kiều An Hạ: “…”
Để điện thoại xuống bàn, Kiều An Hạ nói: “Tôi đi toilet.”
Cố Dực liếc mắt nhìn di động của Kiều An Hạ, lấy lên trực tiếp gọi cho Mạc Thiên.
Lúc Kiều An Hạ đi ra, Cố Dực mới nói tan họp, ngày mai chắc chắn sẽ thắng.
Kiều An Hạ cũng khó hiểu, chỉ nghĩ Cố Dực an ủi mọi người.
Đến tận hôm sau, khi bên cạnh đội của cô có sự xuất hiện của Mạc Thiên và tập đoàn Mạc Thị, Kiều An Hạ mới hiểu ý của Cố Dực.
Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn Cố Dực: “Xảy ra chuyện gì?’
Cố Dực cười nói: “Mạc tổng của cô không muốn nhìn thấy cô thất bại nên đến giúp một tay.”
“Chuyện này nhất định là do anh làm…” - Kiều An Hạ không vui, cô muốn chứng minh bản thân mình, cuối cùng vẫn dựa vào Mạc Thiên.
Cố Dực cười nói: “Có sao đâu, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Đang nói chuyện, Kiều An Hạ cảm thấy bàn tay bị ai đó nắm lấy.
Cô quay lại nhìn thấy Mạc Thiên, vùng vẫy thoát ra nhưng không được.
“Mạc Thiên.” - Kiều An Hạ nhíu mày: “Tôi không muốn phiền anh, đây là ý của Cố Dực, nếu như cảm thấy phiền phức có thể lập tức rời đi.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Anh không thấy phiền.”
Không có gì khiến anh hạnh phúc hơn việc nhìn thấy cô ngay lúc này.
Không cần đợi điện thoại của cô, không cần ở một mình trong căn phòng trống, hiện tại có thể nắm tay và nói chuyện với cô. Nếu biết có thể bắt lấy cô bằng cách này, anh đã đến lâu rồi.
Nhờ sự giúp đỡ chống lưng của Mạc thị mà An Sinh được chọn làm dự án.
Ai nấy đều hớn hở, buổi tối còn hẹn đi hát ăn mừng.
Tất nhiên An Sinh cũng phải mời người bên Mạc thị đi cùng.
Nhóm người chen chúc ở trong xe của Cố Dực, cuối cùng chỉ còn lại Kiều An Hạ.
Mạc Thiên liền đi về phía Kiều An Hạ nói: “Cô Kiều, không bằng đi cùng xe với tôi.”
Kiều An Hạ trầm mặc, Mạc Thiên lại hỏi: “Em không dám sao?”
“Sao lại không dám.”
“Tốt.” - Mạc Thiên nói xong, xe chạy tới, anh trực tiếp lên xe.
Chờ Kiều An Hạ lên xe, Mạc Thiện liền nói: “Em còn giận à? Sự việc của Lục Vi chỉ là ngoài ý muốn, anh cũng vô tình phát hiện…”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Đang đi công tác làm việc, tôi không muốn nói tới chuyện riêng tư.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Được.”
Anh thật sự không biết cách dỗ dành, mấy ngày qua dỗ dành cô đã vượt qua giới hạn dỗ người của anh.
Trong lòng anh hiện tại rất bực bội.
Đến phòng hát, mọi người đã đến đông đủ.
Mạc Thiên ngồi một góc, tựa lưng ra, đám người Mạc thị bu quanh anh ta.
Kiều An Hạ ngồi bên cạnh đồng nghiệp phía An Sinh.
Các đồng nghiệp đều ra sức trêu chọc Kiều An Hạ và Cố Dực, ra sức đẩy thuyền cho hai người.
Kiều An Hạ vô thức nhìn về phía Mạc Thiên, nhưng không thấy rõ gương mặt của anh.
Cho đến khi hai người bị ép lên hát cùng một bài tình lữ, bỗng nhiên trong góc tối có người đứng lên.
Gương mặt Mạc Thiên cực kỳ lạnh lùng, trực tiếp hạ nhiệt độ căn phòng xuống.
Không đợi ai lên tiếng, Mạc Thiên đóng sầm cửa ra ngoài.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, là ai dám chọc đến đại tổ tông?
Cố Dực đẩy Kiều An Hạ một cái: “Cô không đuổi theo sao, sợ là hiểu nhầm.”
Kiều An Hạ cười khổ lắc đầu: “Không cần.”
Chuyện giữa anh ta và Lục Vi còn phức tạp hơn một bài hát rất nhiều, anh ta tức giận cái gì?”
Tan tiệc, Kiều An Hạ quay về phòng riêng.
Vừa mở cửa, cô đã bị ai đó kéo và ép vào ván cửa.
Kiều An Hạ kêu lên, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị nuốt chửng.
Sức mạnh của anh ta rất mạnh, kẹp chặt cô không để cô cử động.
Môi anh ấn vào môi cô, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
“Ưm…” - Kiều An Hạ không nhịn được mà cắn vào lưỡi anh, cảm thấy đau đớn, chỉ hơi dừng lại nhưng không chịu buông ra.
Không bao lâu, trong miệng hai người đều nồng nặc mùi tanh của máu.
Kiều An Hạ cảm thấy bất lực, lần này trực tiếp cắn đầu lưỡi của mình.
Sau sức cắn của cô, máu từ bờ môi họ trào ra, Mạc Thiên cảm thấy không đúng liền buông ra.
Đèn sáng lên, Mạc Thiên đen mặt nhìn vết máu trên môi Kiều An Hạ.
“Em điên rồi, thật sự không muốn anh chạm vào em? Hay là muốn Cố Dực kia chạm vào?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Anh và cô ta cũng từng như vậy sao?”
Nghe vậy, Mạc Thiên dưng lại…
“Chuyện như thế này căn bản không tồn tại, em sao phải lo lắng những chuyện không thể xảy ra? Em đã đồng ý với anh, cho anh thời gian nửa năm.”
“Đúng, tôi đã hứa. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa!”