Tiểu Tình Nhân

Anh không thể nói được, toàn bộ sức lực còn lại đều dồn vào cánh tay đang giữ chặt sợi dây thừng, anh sợ… sợ Kiều An Hạ sẽ gặp nguy hiểm.

Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn Mạc Thiên, từ trên cao, không ai có thể nhìn rõ ràng tình trạng của anh hơn cô.

Cô tận mắt nhìn thấy con dao găm kia cắm vào da thịt của Mạc Thiên, trái tim của cô cũng bị một con dao đâm mạnh đến nổi ngạt thở.

“Buông ra.” - Kiều An Hạ đột nhiên gào lên: “Tôi không cần anh cứu tôi, không cần. Khi anh lựa chọn Lục Vi, tôi đã không còn liên quan gì đến anh nữa, không một chút quan hệ nào nữa. Cho dù anh có bị đâm chết, tôi cũng sẽ không quay đầu lại.”

Mạc Thiên lắc đầu, đôi môi nhếch cười nhìn cô: “Một chút vết thương nhỏ, anh không sao đâu.”

Kiều An Hạ thở dốc, cô chợt nhớ lần đầu tiên cô gặp Mạc Thiên, toàn thân anh cũng đầy vết thương và máu.

Tần Du đắc ý nhìn một màn này: “Thật là cảm động, tôi sắp khóc đến nơi rồi. Nhưng sẽ sớm kết thúc thôi.”

Nói xong, hắn đưa tay lên, rút con dao găm khỏi da thịt Mạc Thiên, sau đó hướng về tim anh đâm tới.

Kiều An Hạ trơn tròn đôi mắt, hét lớn: “Cẩn thận.”

Chớp mắt, Kiều An Hạ dùng súng cố gắng bắn vào sợi dây đang treo một tay của mình.

Thanh âm này làm cho hai người phía dưới kinh hãi, Mạc Thiên hai mắt đỏ ngầu hét lên: “Kiều An Hạ, em điên rồi.”

Vừa dứt lời, sợi dây trên đầu đã bị đứt, cảm giác không trọng lượng ập đến, Kiều An Hạ cảm thấy mình như cánh diều kia tự do bay lượn trên bầu trời, hết gió liền tự do rơi xuống.

Cuộc đời của cô khi bé ở với Kiều Văn Quốc, sau đó sống ở Viên gia, đến cuối cùng rời khỏi Viên gia, cô là trở thành cá chậu chim lồng trong tay Mạc Thiên.

Đến bây giờ, cô đã cảm nhận một chút tự do.

Nhìn thấy Mạc Thiên khẩn trương chạy về phía mình, Kiều An Hạ cong môi cười nói: “Mạc Thiên, tôi không còn nợ anh nữa.”

Bịch một tiếng, toàn thân đau nhức dữ dội, mắt cô dần tối sầm và không thể nhìn thấy anh nữa.


“KIỀU AN HẠ.”

Mạc Thiên vứt sợi dây trong tay, liều lĩnh chạy tới, phía sau, Tần Du cầm con dao trong tay muốn đâm Mạc Thiên một nhát.

“Đoàng…”

Một tiếng súng vang lên, xiên qua mu bàn tay của Tần Du, con dao trong tay hắn rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

Ngay sau đó, Lương Ân và cảnh sát ập vào và nhanh chóng khống chế hắn ta.

Thật may mắn, khi trên đường trở về Lương Ân luôn cảm thấy không đúng nên quay lại, phát hiện Mạc Thiên đã bỏ đi.

Hắn theo dõi tất cả camera giám sát mới tìm được nơi này, chỉ là…

Nhìn xem bóng lưng đỏ máu của Mạc Thiên, hắn nhíu mày lại, vẫn là bọn họ tới trễ sao?

“Mạc Thiên, anh sao rồi?” - Lương Ân vội vàng chạy tới.

Mạc Thiên không để ý tới anh, chỉ nói: “Gọi cấp cứu.”

Lúc này hắn mới phát hiện Kiều An Hạ cũng đang nhắm mắt nằm trong vòng tay của Mạc Thiên, Lương Ân không dám hỏi gì thêm nữa, vội vàng gọi xe cấp cứu đưa ba người đến bệnh viện. Được‎ cop𝘺‎ 𝑡ại‎ #‎ T𝘳‎ 𝐔𝐦𝑡𝘳𝗎𝘺ện.𝗏n‎ #

Lục Vi chỉ hoảng sợ mà ngất đi. Tình hình Kiều An Hạ tệ hơn, vì bị ngã từ trên cao xuống, tuy là có đóng hàng phía dưới cản lại nhưng cô vẫn bị gãy xương nhiều nơi trên cơ thể.

Lương Ân nhíu mày: “Làm sao lại xảy ra chuyện này? Tần Du không phải muốn đánh vào điểm yếu của anh sao? Rõ ràng anh và cô ấy đã chia tay, vậy sao vết thương của cô ấy còn nghiêm trọng hơn Lục Vi.”

Mạc Thiên cúi đầu, nhưng cảnh Kiều An Hạ bắn đứt sợi dây để cứu anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Cô ấy rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt, vậy mà khi đến thời điểm mấu chốt, sự quật cường của cô luôn làm anh rung động.


Phải rất lâu sau, Mạc Thiên khàn giọng nói: “Ai nói tôi chia tay với cô ấy.”

Lương Ân sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra.

“Anh dự định cùng cô ấy quay lại?”

Mạc Thiên hừ một tiếng, nhưng trong lòng anh đang nghĩ, anh sẽ trói buộc cô cả đời ở bên cạnh mình, cho dù cô có hận anh, mắng anh, anh cũng sẽ không bao giờ buông ta cô ra nữa.

“Nhưng mà, đại ca, còn Lục Vi thì anh xử lý thế nào? “ - Lương Ân nhíu mày: “Cho dù Lục Vi đồng ý thì chị dâu của tôi cũng không bao giờ chấp nhận như vậy, nếu không thì trước đây hai người cũng không đi đến bước chia tay.”

Mạc Thiên cũng nghĩ đến chuyện này, anh liền đáp: “Đợi công ty thiết kế của cô ấy khai trương, tôi sẽ an bài cho cô ấy xong, sẽ không liên quan nữa.”

Lương Ân gật đầu một cái: “Nếu như có thể làm được, mọi người đều có thể vui vẻ.” Kiều An Hạ lạc vào một khoảng không tối đen, bên tai có tiếng trầm thấp nức nở của một đứa trẻ. Tiếng roi quất lần lượt vang lên trong không trung, cùng với âm thanh xé nát không khí. Bóng tối trước mặt đột nhiên tiêu tán đi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy căn phòng này ra sao, không gian ẩm ướt và nhạt nhẽo, chỉ có một bóng đèn vàng lắc lư trên đỉnh đầu. Cô nhìn thấy một đứa trẻ bị một cây roi không biết từ đâu quất vào người bằng toàn lực, cô muốn bước tới cứu nhưng cơ thể cô như bị giam cầm, không thể cử động. Một cái roi đánh vào người đứa bé, cô cũng cảm giác đau tê tâm liệt phế. Cô liều mạng hét lên: “Chạy mau.” Đứa trẻ đang cúi đầu chịu đòn roi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô. Kiều An Hạ toàn thân chấn động, đó chính là cô lúc nhỏ. Hai người nhìn nhau, Kiều An Hạ cảm thấy mình giống như một cỗ lực vô hình hút vào, kéo cô bay lên không trung. Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm của nam nhân: “Kiều An Hạ.” Cô chợt mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt trần nhà trắng xóa, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Cơn đau dữ dội truyền đến khắp cơ thể. Cô vô thức cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang mặc áo bệnh viện. “Đừng cử động.” - Mạc Thiên đưa tay đỡ tay cô lại: “Em bị gãy xương nhiều chỗ, bây giờ không thể cử động được.” Kiều An Hạ lúc này mới sực nhớ tới chuyện cô bị rơi từ trên cao xuống đất, đồng thời cũng phát hiện người trước mặt mình là Mạc Thiên. Máu đổ trên người anh ngày đó hiện ra trong kí ức, Kiều An Hạ vô thức nói: “Anh có sao không?” Mạc Thiên lắc đầu: “Anh không sao?” Kiều An Hạ thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng lúc này lại bị đẩy ra, bà Diêu nói: “Mạc tổng, Lục tiểu thư tỉnh rồi, tâm trạng đang rất hỗn loạn, cậu đến xem xem.” Kiều An Hạ vừa thở ra một hơi đột nhiên bị chặn lại trong cổ họng, sao cô lại ngu ngốc đến thế, làm sao cô có thể quên mất Lục Vi. Mạc Thiên nhíu mày nói: “Gọi bác sĩ đi.” “Mạc tổng, bác sĩ đã đến rồi, nhưng chỉ có cậu là giúp được Lục tiểu thư.” Chỉ có hắn mới có thể giúp được Lục Vi, Kiều An Hạ mím môi cúi đầu. Cuối cùng Mạc Thiên cũng đi, trước khi đi còn nói: “Anh sẽ quay lại ngay.” Kiều An Hạ lắc đầu: “Không, anh không cần quay lại. Tại nhà máy đó, tôi đã nói rõ với anh, tôi không còn nợ anh, anh cũng không nợ tôi.” Nói xong cô mang chăn chùm lại qua đầu. Tiếng bước chân vang lên bên tai cô, mãi cho đến khi tiếng bước chân của Mạc Thiên đã xa, cô vẫn chưa ra khỏi chăn. Bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, sau đó một giọng nói vang lên: “Kiều An Hạ, cô cũng được lắm a.” Kiều An Hạ kinh ngạc, ánh mắt nhìn khuôn mặt sau bó hoa hông: “Cố Dực.” “Chứ ai?” - Cố Dực nói, sau đó tìm một cái bình hoa cắm hoa vào, sau đó lại nói: “Cô yêu cầu chúng tôi đến xem cô thi đấu, nhưng cô lại biến mất, thật sự không còn gì để nói với cô.” Kiều An Hạ mới nhớ đến cuộc thi, trong lòng có chút thất vọng: “Ai là quán quân?” “Dù sao cũng không phải là cô.” - Cố Dực cố ý đả kích cô. Quả nhiên Kiều An Hạ trên mặt đầy sự thất vọng, Cố Dực mới nói: “Đừng buồn, mặc dù cô không đạt giải, nhưng tác phẩm của cô có số phiếu bầu cao nhất và được đón nhận nồng nhiêt.” “Thật sao?” - Kiều An Hạ lúc này mới cười lên. “Không lẽ ông chủ lừa cô.” - Cố Dực bật cười. Lúc này bụng Kiều An Hạ đột nhiên kêu lên, lập tức cảm thấy xấu hổ. “Đói bụng không?” “Không sao, lát nữa ý tá sẽ mang đồ ăn đến.” Cố Dực không đồng ý, nhanh chóng chạy ra ngoài mua đồ ăn mang về. Đặt tất cả lên đầu giường, mở từng cái nói: “Uống chút canh đi, cô bị gãy xương cần bổ sung nhiều canxi, đây là xương hầm.” Kiều An Hạ muốn đưa tay ra nhưng cô cử động không được: “Được rồi, đọi y tá đến rồi tôi sẽ ăn.” Cố Dực cầm thìa lên, lấy một muỗng canh đưa qua phía Kiều An Hạ. “Há mồm ra.” Kiều An Hạ: “...” Tuy rằng cô cũng coi Cố Dực là bạn bè, nhưng hành động này có chút mơ hồ thì phải? “Mau ăn đi.” - Cố Dực thúc giục: “Bạn bè giữa chúng ta cần suy nghĩ nhiều như vậy sao?” Nói xong, không đợi Kiều An Hạ phản ứng, đưa muỗng canh trực tiếp vào miệng cô. Kiều An Hạ không thể làm gì khác hơn là thuận miệng uống vào: “Cảm ơn anh.” “Cảm ơn cái gì? Cô nhớ kỹ ngày hôm nay. Tương lai nếu tôi đến mức độ này, cô phải phục vụ tôi như tôi đang phục vụ cô.” Kiều An Hạ bật cười: “Thành giao.” Cùng lúc đó, bên phòng bệnh gần đó, Lục Vi liên tục kéo tay áo của Mạc Thiên không chịu buông ra.

“Mạc Thiên, tất cả là lỗi của em. Nếu như em không hôn mê, Kiều tiểu thư cũng sẽ không bởi vì cứu anh mà bị thương thành như vậy. Còn có vết thương của anh, có đau không?”

Mạc Thiên lắc đầu: “Không sao, cô dưỡng thương thân thể của mình cho tốt đi.”

Lâm Vi không chịu nghe lại xuống giường: “Kiều tiểu thư tỉnh rồi phải không, em muốn đến xin lỗi cô ấy.”

“Không cần.” - Mạc Thiên trầm giọng: “Cô ấy không muốn gặp cô.”

Lục Vi lúc này mới lùi một bước: “Vậy thì hôm khác em sẽ đến thăm cô ấy.” - Nói xong nhìn bà Diêu: “Mau mang quần áo tôi nhờ bà chuẩn bị đến đây.”

Lục Vi nhận được bộ quần áo liền nói: “Mấy ngày nay anh ở trong bệnh viên cực khổ, lúc này Kiều tiểu thư đã tỉnh rồi sao có thể mặc quần áo như vậy trước mặt cô ấy, vẫn là nên thay đi.”

Lúc này Mạc Thiên mới phát hiện mình vẫn mặc bộ quần áo mấy ngày trước, quả thật có chút mất mặt.

Nhưng anh cũng không nhận quần áo của Lục Vi, liền đứng lên gọi cho Thang Duy mang quần áo tới.


“Tôi về thay đồ, cô nghỉ ngơi tốt đi.”

Mạc Thiên tiến về phía phòng bệnh của Kiều An Hạ, liền nhìn thấy Cố Dực đang đút cơm cho Kiều An Hạ.

Hai người trông có vẻ rất tình cảm, Mạc Thiên vô thức đẩy cửa đi vào, chợt nhớ điều gì đó, liền dừng bước.

Mãi đến khi Thang Duy gọi đến, Mạc Thiên mới quay người rời đi.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Mạc Thiên mới trở lại phòng bệnh.

Cơm đã ăn xong, Cố Dực và Kiều An Hạ đang nói chuyện, thấy Mạc Thiên đi vào, cả hai im lặng.

Cố Dực đứng lên cảnh giác, giống như muốn chiến đấu.

Mạc Thiên cũng không hề tức giận, chỉ cười nhẹ nói: “Cố tổng tới thăm à?”

Cố Dực nhíu mày: “Mạc Thiên, anh còn không biết xấu hổ mà tới đây?”

Mạc Thiên nhíu mày: “Sao tôi phải xấu hổ?”

“Chính anh đã khiến Kiều An Hạ trở nên như thế này, bây giờ lại giả vờ như không có gì xảy ra?”

Mạc Thiên mím môi: “Đây là chuyện giữa tôi và vị hôn thê của tôi.”

Cố Dực lập tức nhảy dựng lên: “Anh nói bậy cái gì, anh và An Hạ đã chia tay rồi.”

Mạc Thiên trầm mặc. Cố Dực nhìn Kiều An Hạ: “An Hạ, cô nói gì đi.”

Kiều An Hạ nhìn Mạc Thiên, từ lúc mới vừa bước vào, gương mặt của nam nhân này rất quyết tâm giành chiến thắng, khiến cô nhớ đến bộ dạng khi anh nói anh muốn cô ở bên cạnh anh và làm mọi cách để cô lọt vào tay anh.

“Cố Dực, anh về trước đi.” - Kiều An Hạ nói, bởi vì, đây vốn là vấn đề giữa cô và Mạc Thiên.

Cố Dực không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Kiều An Hạ nói vậy, hắn cũng rời đi.

Sau khi Cố Dực rời đi, Kiều An Hạ mở miệng: “ Mạc tổng, tôi nghĩ điều tôi vừa nói đã rất rõ ràng rồi?”


“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu.

“Vậy tại sao anh lại nói lời như vậy?”

“Bởi vì anh không đồng ý.” - Mạc Thiên nói, lại bổi sung thêm: “Anh hối hận, không đồng ý chia tay, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh.”

“Vô sỉ.” - Kiều An Hạ cắn răng.

“Tùy em nói.” - Mạc Thiên cười nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, muốn nói anh là cái gì cũng được.”

Kiều An Hạ bị anh làm cho mất bình tĩnh, không thể làm gì hơn là ngã bài.

“Vô nghĩa, tôi đã không còn yêu anh nữa, Mạc Thiên.”

Mạc Thiên mỉm cười: “Em nói dối, em mới là một tiểu hồ ly gạt người không biết xấu hổ.”

“Tôi không nói dối.” - Kiều An Hạ nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy tại sao em lại giữ chiếc nhẫn cầu hôn của anh cùng với di vật của mẹ em.” - Mạc Thiên nói, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền đến trước mặt Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ giật lấy: “Tôi… lúc trước tôi đeo nó, chỉ là quên tháo ra.”

Nói xong, cô trực tiếp cởi dây, lấy chiếc nhẫn ra ném xuống sàn….

Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm, anh cúi người nhặt nó lên: “Cho dù em quên, vậy tai sao ở nhà kho, em lại liều mạng cứu anh.”

“Tôi đã nói rồi, đó là báo đáp, anh vì tôi nhận một dao, tôi vì anh cắt dây, không ai nợ ai.”

“Không.” - Mạc Thiên cắn răng: “Em nợ anh một đứa con, chính em đã hứa sẽ sinh con cho anh mà.”

Nói xong, anh liền bước đến, đưa bàn tay to lớn xuyên qua lớp áo xoa xoa bụng cô, những ngón tay lạnh ngắt nhanh chóng khiến toàn thân cô nổi da gà.

Kiều An Hạ giãy dụa: “Mạc Thiên, anh đang làm gì vậy.”

“Anh sờ con của chúng ta! em đã hứa sẽ sinh con cho anh, nếu như em nhất định phải đi, vậy thì sinh cho anh một đứa con trước khi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận