“Không thể nào.” - Kiều An Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi từng nói con của tôi phải sinh ta trong một gia đình tràn đầy yêu thương. Sớm muộn gì tôi đều phải đi, tôi sẽ không sinh con cho anh.”
“Không phải do em quyết.”- Mạc Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy anh cứ thử xem.” - Kiều An Hạ trở nên bướng bỉnh.
Nhìn thấy sự bướng bỉnh không khuất phục và một lòng muốn rời khỏi anh, Mạc Thiên liền lấy con át chủ bài của mình ra.
“Chẳng lẽ em chưa bao giờ hoài nghi vì sao SHI lại để mắt tới An Sinh?”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Ý anh là gì?” - thấy Mạc Thiên không nói gì lại nói: “Anh quen biết với người của SHI?”
“Đại khái có biết.”
“Cho nên trước đây thu mua An Sinh, anh đã từng ra tay cản trở.”
Anh mắt Mạc Thiên tối sầm: “Anh ở trong lòng em hiện tại, đã xấu đến như vậy sao?”
Kiều An Hạ mím môi: “Chẳng lẽ không đúng, anh đang uy hiếp tôi?”
“Hừ….” - Mạc Thiên nhếch môi cười nhẹ: “Nếu em nói như vậy thì cứ cho là như vậy đi. Bây giờ anh chính thức nói cho em biết, anh là ông chủ của tập đoàn SHI, An Sinh hiện tại đang nằm trong tay anh, nếu em không muốn mọi cố gắng của Cố Dực đều đổ sông đổ biển, hãy nghe lời và ở lại bên cạnh anh.”
Kiều An Hạ kinh ngạc trợn mắt nhìn Mạc Thiên, hóa ra anh ấy là ông chủ của SHI. Cô bỗng cảm thấy mình chưa từng quen biết Mạc Thiên, anh ta là người như thế nào?”
“Anh dùng cách này giữ tôi ở lại, đều không có ý nghĩa gì cả.”
“Anh mặc kệ.” - Mạc Thiên dường như mất kiên nhẫn: “Em chỉ có con đường này, ở lại bên anh và sinh con cho anh.”
Nói xong Mạc Thiên đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều An Hạ chán nản ngồi thật lâu không thể lấy lại bình tĩnh.
Đến chiều,dì Trương từ bên ngoài mang cơm đến, nhìn thấy Kiều An Hạ bị thương liền thấy đau lòng.
“Chỉ mới mấy ngày không gặp, tiểu thư cô đã gầy đi, lại còn người đầy vết thương.”
“Sao dì lại tới đây?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Là Mạc thiếu bảo tôi tới, tôi có mang canh đến cho cô.” - Nói xong liền mang canh hầm ra.
“Cô không thể cử động, để tôi đút cho cô.”
Đang nói chuyện, Mạc Thiên từ bên ngoài đi vào, trực tiếp cầm chén canh trên tay dì Trương: “Dì trở về đi, tôi đút cô ấy.”
Dì Trương thấy hai người đã hòa thuận liền vui mừng: “Vâng, tôi về trước, ngay mai tôi sẽ mang đồ ăn đến.”
Mạc Thiên ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn múc một muỗng canh đưa tới miệng Kiều An Hạ, nhưng Kiều An Hạ mím môi không nói gì.
Mạc Thiên cũng không tức giận, rút lại muỗng canh đặt vào bát: “Buổi trưa anh nhìn thấy Cố Dực đút em ăn cơm.”
Trong lòng Kiều An Hạ thắt lại, cô lại cố ý gật đầu: “Thì sao?”
“Chẳng ra làm sao.” - Mạc Thiên cười nói.
Sau đó anh bưng chén canh lên hớp một ngụm, sau đó bàn tay bắt lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Kiều An Hạ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mạc Thiên chiếm lấy, sau đó nước súp ấm áp từ từ theo lưỡi anh trượt vào miệng cô.
Canh đã uống xong, nhưng Mạc Thiên không buông cô ra, anh đè cô xuống gối, hôn cô rất lâu rồi mới chịu buông ra.
Gương mặt cô đỏ bừng.
Mạc Thiên nhìn sâu vào mắt cô nói: “Muốn ăn nữa không?”
Mạc Thiên nhếch môi cười, tiếp tục nhấp một ngụm nữa, lại dùng cách vừa rồi đưa vào miệng cô.
Làm đi làm lại đến lần thứ ba, Kiều An Hạ cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi sẽ tự ăn.”
“Ngoan.” - Mạc Thiên đưa tay xoa tóc cô, sau đó dùng muỗng đút cho cô ăn.
Ăn xong liền dùng khăn lau miệng cho cô.
“Ngủ đi, anh sẽ ở đây cùng với em.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Anh không cần ở lại đây với tôi.”
Mạc Thiên không nói gì, đắp chăn lại cho cô cẩn thận.
Kiều An Hạ nằm trên giường đàn chuẩn bị ngủ gục thì tiếng chuông điện thoại của Mạc Thiên làm cho tỉnh, anh cầm điện thoại lên xem, là số của Lục Vi, cau mày lại cúp máy.
Nhìn thời gian, đã hơn chín giờ tối rồi, anh tắt nguồn.
Sau đó đứng dậy cởi áo khoác ra, leo lên giường.
Kiều An Hạ toàn thân run rẩy: “Anh muốn làm gì?”
“Dỗ em ngủ.”
Kiều An Hạ: “…tôi không cần.”
“Có cần hay không là anh quyết.” - Mạc Thiên nói xong, trực tiếp nằm xuống, ôm lấy cô.
Trước kia khi cô nhập viện sau trận tai nạn xe, họ đã từng ngủ như thế này.
Có lẽ là do thói quen, Kiều An Hạ lại có một cảm giác an toàn, hai mắt liền cụp xuống, ngủ ngon lành.
Lục Vi đêm qua không gọi được cho Mạc Thiên cảm giác bất an cả đêm lo lắng, cho đến sáng hôm sau đi hỏi thăm phòng bệnh của Kiều An Hạ liền đi qua.
Buổi sáng hành lang có rất ít người, Lục Vi cuối cùng cũng tới trước phòng bệnh của Kiều An Hạ, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra.
Nhìn trên giường bệnh, ánh nắng soi sáng mọi thứ, Lục Vi lập tức nhìn thấy hai người nằm trên giường.
Người đàn ông ôm lấy cô gái, hai người đều còn chưa tỉnh.
Mà nam nhân kia không ai khác chính là Mạc Thiên.
Vậy nên vì vậy mà đêm qua anh ấy tắt máy của cô, có nghĩa là cô đã thua sao?
Lục Vi cắn răng, lùi một bước, bàn tay va vào cánh cửa phía sau phát ra tiếng động.
Trên giường, người đàn ông mở mắt nhìn ra ngoài, ánh mắt trở nên sắc bén cảnh giác…
Khi nhìn thấy đó là Lục Vi, anh mới ngồi dậy nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”
Lục Vi nén lại sự ghen tị mở miệng: “Buổi sáng tỉnh lại em cảm thấy mình khá hơn một chút, liền nghĩ đến thăm Kiều tiểu thư, dù sao lần này cũng máy nhờ có cô ấy…”
Mạc Thiên đi xuống giường, đưa tay cẩn thận đắp chăn lại cho Kiều An Hạ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như trên giường kia chính là báu vật trân quý.
“Không cần, cô ấy còn ngủ, cô đi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Vi muốn nói ở lại đợi, nhưng lúc này cô ta đã không còn nhịn được, sợ ở lại sẽ lộ ra sơ hở, nên gật đầu.
“Vâng, vậy em về phòng.”
Chở cửa đóng lại, Mạc Thiên mới mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường: “Tỉnh dậy liền mở mắt ra đi, dì Trương sắp mang đồ ăn tới.”
Kiều An Hạ lúc này mới mở mắt: “Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ đi theo mỹ nhân.”
“Ghen?” - Mạc Thiên tâm tình rất tốt, khóe môi cong lên.
“Tôi mới không thèm ghen.” - Kiều An Hạ nói xong liền dời ánh mắt đi.
Mạc Thiên cũng không giận mà đi lấy bàn chải đánh răng mang tới chuẩn bị giúp cô vệ sinh, bị anh làm như vậy rất khó xử nhưng anh ta chẳng chịu rời đi, Kiều An Hạ đành phải mặc kệ Mạc Thiên muốn làm cái gì thì làm.
Đánh răng xong, một chiếc khăn mỏng ấm trùm lên mặt cô.
Kiều An Hạ không kịp phản ứng liền nói: “Tôi tự làm được.”
Mạc Thiên cúi đầu, cách một lớp khăn mỏng hôn lên môi cô.
“Chào buổi sáng bằng một nụ hôn.”
Kiều An Hạ: “…”
Không lâu sai dì Trương mang đồ ăn tới, lần này Mạc Thiên đưa muỗng tới liền ăn ngay.
Cô không muốn bị anh cho ăn theo cách khác trước mặt dì Trương.
Đút Kiều An Hạ ăn xong, Mạc Thiên ăn phần của mình, sau đó đi đến công ty, anh còn dặn dò: “Dì ở lại chăm sóc cô ấy, người không có phận sự, không được phép tới quấy rầy.”
Giống như lời nói của Mạc Thiên rất có uy quyền, những người cô không muốn gặp đều không được tới.
Hằng ngày Mạc Thiên đều buổi sáng đúc cô ăn, đi làm, rồi trưa về đúc cô ăn, lại đi làm, đến tối lại về đúc ăn và ôm ngủ.
Mới đó liền trôi qua nửa tháng, cuối cùng cô cũng được xuất viện.
Căn hộ của cô đã được Mạc Thiên trả lại, hành lý được chuyển về vịnh Bích Thủy.
Mạc Thiên nói tặng cô món quà xuất viện ở nhà, khi mở cửa ra liền nhìn thấy một con chó màu cafe que quẫy cái đuôi.
“Nó vẫn chưa có tên.”
Kiều An Hạ cảm thấy con chó nhỏ rất đáng yêu, đưa tay xoa đầu, chó nhỏ như được cưng chiều liếm liếm tay.
“Gọi nó là Coca đi.” - Kiều An Hạ vuốt ve chú chó nhỏ, sau đó nhìn Mạc Thiên nói: “Ngày mai tôi sẽ đi làm.”
Những gì cô nói là thông báo, không phải là câu hỏi.
Mạc Thiên cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Anh sẽ đưa em đi.”
Buổi tối, Kiều An Hạ nằm trên chiếc giường lớn, trong lòng từng mảng phức tạp. Lần trước rời đi, cô cứ ngỡ rằng là từ biệt, lại không ngờ vậy mà lại là bắt đầu mối quan hệ khác.
Mạc Thiên từ phòng tắm đi ra, cúi đầu hôn cô.
Kiều An Hạ trong lòng càng loạn hơn.
Mạc Thiên nhìn thấy lòng cô không ở nơi này cũng không tức giận, ôm cô trong lòng một hồi lâu, vươn tay từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc nhẫn lần nữa giúp cô đeo lên tay.
“Sau này không được phép tháo xuống.”
Kiều An Hạ cụp mắt xuống, không có lên tiếng.
Nói xong Mạc Thiên liền ôm cô trong lòng: “Ngủ đi.”
Ánh mắt Kiều An Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mạc Thiên vội che mắt cô lại: “Đừng câu dẫn anh, anh sợ làm em bị thương.”
Kiều An Hạ: “…”
Vậy mà cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô như đã quen với việc được Mạc Thiên ôm trong lòng.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, Mặc Thiên cũng đã tỉnh lại.
Cô vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra, Mạc Thiên đã mang quần áo đến cho cô: “Vết thương còn chưa lành hẳn, anh giúp em thay quần áo.”
Kiều An Hạ sửng sốt: “Tôi tự làm được.”
“Ngoan đi.”
Giúp cô cởi váy ngủ, thân hình của tiểu hồ ly xinh đẹp rất nhanh hiện ra trong mắt Mạc Thiên, trong lòng anh chợt hối hận, sao lại muốn thay đồ cho cô?
Kiều An Hạ đợi rất lâu cũng không thấy mặc lại quần áo, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt nóng rực của anh.
Trái tim cô rung lên, Mạc Thiên cúi đầu xuống hôn vào môi cô.
“Ưm…”
Mạc Thiên bàn tay không yên, sờ nắn chơi đùa với từng tất da tất thịt trên người cô.
Mãi đến khi hơi thở của cả hai bắt đầu không ổn định, Mạc Thiên mới buông cô ra.
Anh bắt đầu mặc quần áo cho cô, lần này anh ta làm rất nhanh, anh sợ còn nhìn thấy liền muốn đè cô xuống giường.
Sau đó, Mạc Thiên đích thân đưa cô đến công ty.
Đến trước cửa, Kiều An Hạ nhanh chóng xuống xe, nhưng Mạc Thiên nắm tay cô lại: “Hôn tạm biệt.”
Kiều An Hạ cau mày, lén lút nhìn xung quanh, cúi đầu hôn vào má anh.
Mạc Thiên hài lòng vuốt tóc cô: “Tan ca anh đến đón em.” - Nói xong liền lái xe rời đi.
Kiều An Hạ hít một hơi, đang định quay người thì phát hiện Cố Dực ở phía sau lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Kiều An Hạ run lên, vừa rồi anh ta đã thấy phải không?
Cố Dực bước tới gần hơn: “Cô thật sự quay lại với anh ta à?”
Kiều An Hạ mím môi gật đầu.
“Vì cái gì?” - Cố Dực rất kích động: “Tôi cho là cô đã hiểu rõ nên mới rời xa hắn ta, vì sao lại quay lại. Chẳng lẽ cô còn muốn lặp lại chuyện trước đó sao?”
Kiều An Hạ cúi đầu: “Đương nhiên là không muốn.”
“Vậy tại sao cô lại muốn quay lại? Mạc Thiên uy hiếp cô à? Chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô nghĩ biện pháp.”
Cố Dực lo lắng nói, đôi mắt anh ta dán chặt vào người Kiều An Hạ, như muốn tìm câu trả lời mình muốn từ mắt của cô.
Kiều An Hạ cũng nhìn Cố Dực.
Cô không có bạn bè, từ nhỏ đi học đã học cùng trường với Kiều An Hiên, những người muốn chơi với đám có tiền như Kiều An Hiên sẽ được yêu cầu không được phép chơi với Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ cũng không có quan tâm, dần dần cô không có bạn bè.
Cô nghĩ cả đời sẽ không có bạn, nhưng không ngờ lại gặp được Cố Dực, anh ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cố Dực trong nhà không được chào đón, vất vả lắm mới gầy dựng được sự nghiệp riêng, sao có thể vì bản thân cô mà hủy hoại sự nghiệp của anh ấy được?
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không, anh ấy không có uy hiếp tôi.”
“Sao vậy? Đừng nói với tôi là cô không thể sống thiếu Mạc Thiên?”
Kiều An Hạ trong lòng cười khổ: “Có lẽ vậy.”
Cố Dực tức giận: “Kiều An Hạ, tôi rất thất vọng về cô.”