Mạc Thiên vừa đến công ty liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
“Lục tiểu thư không biết làm sao, cô ấy phát hiện mình bị vô sinh và khóc rống lên không ngừng.”
Mạc Thiên nhíu mày, vội vàng đánh xe đến bệnh viện.
Vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy giọng người hầu thân cận cố gắng thuyết phục Lục Vi một cách tuyệt vọng.
“Tiểu thư, cô xuống đi, nếu cô chết như vậy tôi phải giải thích thế nào với Mạc tổng.”
Lục Vi không nghe: “Tôi bị như vậy, bà còn cho rằng sẽ có người thích tôi nữa sao? Cứ để tôi đi chết đi, tôi không muốn sống nữa.”
Mạc Thiên đẩy cửa đi vào…
“Lục Vi, đi xuống.”
Nhìn thấy Mạc Thiên, Lục Vi khóc càng thêm thương tâm.
“Mạc Thiên, anh đừng tới đây, tôi biết sự xuất hiện của tôi liên lụy bến anh và Kiều An Hạ, đây đều là lỗi của tôi, anh cứ để cho em đi chết đi là xong.”
Mạc Thiên cau mày càng chặt hơn, lặng lẽ nháy mắt về phía Thang Duy. Thang Duy lập tức hiểu ý, chậm rãi tiến về phía Lục Vi.
Bên này, Mạc Thiên vẫn nói chuyện với Lục Vi.
“Bệnh tình của cô đang đang xem xét, bây giờ liền mất đi mạng sống, cô không tiếc sao? Không phải cô muốn thấy công ty thiết kế của mình ra mắt công chúng sao?”
Lục Vi rơi vào im lặng.
Thang Duy bên cạnh lập tức đứng dậy ôm lấy cô ta, những người phía sau cũng lôi kéo cô ta ra khỏi cửa sổ.
Lục Vi tiến lên một bước, nhào vào lòng ngực Mạc Thiên òa khóc.
Mạc Thiên cau mày theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích.
Đợi cô ta khóc đủ, Mạc Thiên mới gọi người làm tới: “Đỡ cô ấy lên giường nghỉ ngơi đi.”
Lục Vi lại không nhúc nhích, tay cô ta nắm chặt cánh tay Mạc Thiên: “Anh có thể ở đây với em một lúc được không?”
Mạc Thiên mím môi, hồi lâu mới nói: “Tôi còn có việc phải làm ở công ty, ngày mai tôi sẽ quay lại thăm cô.”
Nói xong, anh cùng Thang Duy rời đi.
Sau khi Mạc Thiên rời đi, người làm đỡ Lục Vi lên giường nghĩ ngơi, bà Diêu còn nói: “Tiểu thư, cô thấy Mạc tổng vẫn rất tốt với cô, cô không thể không trân trọng cơ thể mình như vậy được.”
Lục Vi không nói gì, trực tiếp nhắm mắt lại.
Người làm thấy cô đã ngủ thiếp đi nên mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi người làm rời đi, một người đàn ông gầy gò từ hành lang đẩy cửa đi vào, chậm rãi đi đến giường bệnh, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường.
Một lúc sau, hắn cười khẩy: “Giả trang cái gì?”
Lục Vi lúc này mới mở mắt ra, cau mày nhìn hắn: “Anh đến đây làm gì?”
Sở Mộ Thành tháo mặt nạ xuống, trên mặt nụ cười tràn đầy châm chọc: “Cô cho rằng tôi đến đây làm gì? Sao? Lợi dụng ông đây, coi như không có gì sao?”
Lục Vụ sắc mặt tái nhợt: “Anh nói cái gì, tôi lợi dụng anh khi nào?”
“Không có sao? Cô nói muốn đưa Mạc Thiên vào chổ chết nên tôi mới giúp cô, thế nhưng cô thế nào? Thời khác mấu chốt phấn đấu quên mình cứu người, còn làm mất đi khả năng làm mẹ. Mẹ nó, tôi có nên đánh cô không?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay bóp cằm Lục Vi.
Lục Vu run rẩy: “Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, lúc đó tôi chỉ có thể làm như vậy. Nhưng bây giờ nhìn xem, tôi đã lấy được lòng tin của Mạc Thiên. Đợi có tiền, chúng ta sẽ cùng rời đi.”
Sở Mộ Thành nghe được lời này,trên mặt biểu lộ không chút hào hứng nào.
Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve cằm của Lục Vi, một lúc sau, hắn đột nhiên siết chặt cằm cô: “Tôi cần tiền làm gì? Cô còn có thể sinh cho tôi một đứa con sao?”
Lục Vi hoảng sợ hét lên: “Đau…đau…”
“Cô còn biết đau.” - Sở Mộ Thành hai mắt đỏ hoe kêu lên: “Tôi không cảm thấy đau sao?”
Lục Vi kinh ngạc một lát, không hiểu hắn có ý gì.
“Mộ Thành, nếu anh thích có con, sau này có tiền chúng ta có thể nhận nuôi nó, hoặc là chúng ta…”
Sở Mộ Thành nghe vậy buông cằm Lục Vi ra, lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt: “Hừ, cô cũng đánh giá cao mình, loại người như tôi có thể thich có con sao?”
Lục Vi thở phào nhẹ nhõm…
Lục Vi nhìn thấy hắn ta đột nhiên đưa tay vuốt ve bụng cô, ngón tay ạnh buốt khiến co nổi da gà.
Sở Mộ Thành vốn là một người có dung mạo rất nữ tính, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào bụng cô mà không cười, như muốn bắn xuyên qua bụng cô.
Một lúc sau, hắn chế nhạo và di chuyển ngón tay về phía dưới rốn cô mấy phân nhếch môi: “Không thể có con, có lẽ cùng là chuyện tốt.”
Lục Vi sợ hãi tưởng hắn muốn bạo hành cô nên vội vàng cầu xin: “Tôi vẫn chưa khỏe, đây là đang trong bệnh viện.”
Sở Mộ Thành không nói gì, một lúc sau mới thu tay lại nói: “Cô cho rằng cô như bây giờ Mạc Thiên sẽ cưới cô sao? Vừa rồi cô định nhảy lầu, hắn ta cũng không có bao nhiêu thương tiếc cô?”
Những lời này khiến Lục Vi đau đớn, cô hừ một tiếng: “Anh ấy sẽ đồng ý.”
Cô ta nói đến đây, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, Sở Mộ Thành nhướng mày, sờ sờ mặt cô tán thưởng: “Cô đúng là người phụ nữ của tôi, rất tốt.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lục Vi cảnh giác nói: “Có người tới, xin anh hãy rời đi.”
Sở Mộ Thành hừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.
Lục Vi không còn cách nào khác phải hôn lên môi hắn một cái: “Đi đi.”
Sở Mộ Thành ánh mắt tối sầm, hôn lại cô ta rất sâu, cuối cùng vẫn không quên bóp thật mạnh vào ngực cô: “Dưỡng cho tốt cơ thể này, không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, hắn đeo khẩu trang lên, quay người đi ra ngoài.
Rất nhanh ngoài cửa vang lên giọng của bà Diêu: “Cậu là ai? Sao lại ở trong phòng bệnh của tiểu thư nhà chúng tôi đi ra.”
Sở Mộ Thành không để ý tới bà ta, bà Diêu vội vàng mở cửa bước vào: “Tiểu thư, cô không sao chứ, Người vừa rồi là ai?”
“Đi nhầm phòng thôi.” - Lục Vi thản nhiên nói.
Lục Vi lạ đưa tay vuốt ve bụng của mình, cô vì Mạc Thiên phải đánh đổi lớn như vậy, sao có thể dể dàng bỏ cuộc như vậy?
Buổi trưa, Kiều An Hạ như thường lệ mang cơm đến cho Lương Ân, nói chuyện mấy câu mới biết được chuyện Lục Vi đã biết chuyện, còn đòi sống đòi chết trước mặt Mạc Thiên.
Chờ Lương Ân ăn cơm xong, Kiều An Hạ lấy hộp giữ ấm đi ra ngoài, lại nhìn thấy bà Diêu dangg đẩy Lục Vi trong hoa viên.
Nhìn thấy Kiều An Hạ, Lục Vi nói gì đó vơi bà Diêu, sau đó đẩy xe đi tới.
“Kiều An Hạ, cô chờ một chút.”
Tốt lắm, cô ta hiện tại còn không gọi mình là Kiều tiểu thư nữa, nghe cũng không còn ghê tởm nữa.
Kiều An Hạ quay người: “Nói đi.”
Lục Vi mấp máy môi, mới moử miệng: “Có thể trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng tôi rất yêu Mạc Thiên.”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Nếu nói những thứ này thì tôi không muốn nghe.”
Bây giờ thì cô ta ngồi đây hối lỗi, nhưng Uyển Ân đã chết khi còn bé như vậy. Còn cô cũng bởi vì cô ta chỉ điểm, thụ mất hôn nhân 3 năm cay đắng.
“Cô còn muốn cái gì? “ - Lục Vi hét lên: “Tôi hiện tại không còn gì cả, không có người thân cũng không thể có con, ngoại trừ Mạc Thiên ra, sẽ không có ai thích tôi nữa. Cô còn muốn cái gì nữa, tôi cầu xin cô, xin cô hãy nhường Mạc Thiên cho tôi…”
Cô ta nói rất to và nhanh chóng thu hút được sự chú ý của bệnh nhân xung quanh.
Rất nhanh hai người bị mọi ánh mắt nhìn tới, mọi người đều nhìn họ và thì thầm.
Đây chính là mục đích mà Lục Vi muốn, dùng đạo đức để bắt cóc chính mình.
Kiều An Hạ biết rõ, nếu như trước kia cô sẽ vì tự do mà bỏ cuộc, nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy.
Dù là vì Uyển Ân, vì bản thân cô hay thậm chí là đứa con trong bụng cô, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cô sẽ không để một người phụ nữ xấu xa đạt được điều cô ta muốn.
Kiều An Hạ trả lời và to giọng: “Lục tiểu thư, tôi biết cô rất đáng thương, nhưng tôi và chồng tôi thật sự yêu nhau. Cô khoogn thể vì đã cứu chồng tôi mà muốn tôi nhường chồng cho cô được. Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Cô có nghĩ qua chưa?”
Mọi người luôn ưa thích vợ cả, Lục Vi cùng lắm cũng chỉ có thể coi là một cái tiểu tam.
Mới vừa rồi còn thông cảm cho Lục Vi, mọi người liền quay về phía Kiều An Hạ.
“Cô tuyệt đối đừng nhường, con không biết cô ta trong lòng còn định cái gì nữa?”
“Đúng vây, nhìn cô sang trọng như vậy, nhà chắc chắn thuộc dạng có tiền, cô ta nhất định là vì tiền mà thôi.”
Kiều An Hạ rất lễ phép cúi đầu chào những người xung quanh: “Cảm ơn mọi người, tôi sec chú ý.”
Lục Vi tức đến hộc máu, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô ta không nói được lời nào, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.
Sau khi Lục Vi rời đi, Kiều An Hạ thả lỏng người, đưa tay vuốt ve bụng mình thở dài.
Vốn dĩ cô cho rằng sự xuất hiện của đứa trẻ này sẽ là một điều may mắn, nhưng xem ra cô đã sai rồi.
Nhưng mà, cô muốn phá bỏ sao? Suy nghi rất lâu, Kiều An Hạ cũng không quyết định được, không thể làm gì hơn ngoài cách bỏ chạy trốn.
Mạc Thiên ngồi trong văn phòng, nghe Thang Duy báo cáo về tình hình vụ tai nạn.
Tài xế khai là do mất phanh, nhưng ông ấy cũng nói trước đó một đêm đã kiểm tra rất kỹ phanh, khóa xe để đó một đêm không thể bị hư được.
Ông ta không hiểu rõ, nhưng Mạc Thiên và Thang Duy đều biết, rõ ràng là có sắp đặt.
“Giám sát đâu?” - Mạc Thiên hỏi.
Thang Duy lộ vẻ khó xử: “Không tìm thấy.”
Người làm ra chuyện này xem ra rất tỉ mỉ. Mạc Thiên hừ lạnh: “Đi điều tra, đừng để bị người khác phát hiện.”
“Vâng.” - Thang Duy nói.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ lại mang cơm đến cho Lương Ân như mọi khi, lần này Lương Ân không còn vui vẻ như trước, vừa gặp mặt, anh đã cẩn thận quan sát cô, làm ra vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Kiều An Hạ nhíu mày: “Sao vậy, mặt tôi dính lọ à?”
“Không phải.” - Lương Ân nói: “Chị dâu, cô không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện gì?” - Kiều An Hạ bối rối.
“Không biết thì cũng không nên biết, đây không có gì tốt.” - Lương Ân nói xong liền muốn ăn, bị Kiều An Hạ ngăn lại.
“Không nói thì không được ăn.”
Lương Ân khóc rống lên: “Chị dâu, em sắp chết đói rồi.”
Kiều An Hạ vẫn ngăn cản, Lương An nói: “Lục Vi tối qua nhảy lầu.”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Cô ấy nhảy lầu? Cô ấy… “ - chết rồi à?
Chưa kịp nói ba từ này, Lương Ân đã lắc đầu: “Người tốt không sống lâu, tai họa liền kéo dài một nghìn năm.”
Kiều An Hạ: “…”
Đúng là…
Chắc chắn sẽ là không chết được rồi.
Chỉ là hôm qua cô ta cùng cô giằng co nhau một lần, buổi tối liền nhảy lầu, đúng là thật sự có bản lĩnh.
Kiều An Hạ nhíu mày: “Anh ăn cơm đi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Lương Ân vội vàng hét lên: “Đừng đi, cô đến nhìn cô ta làm gì? sẽ chẳng có gì vui vẻ đâu.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không, nhìn cô ta xui xẻo, tôi thấy vui.”
Lương Ân: “…”
Cửa phòng bệnh của Lục Vi.
Thang Duy đứng sau lưng Mạc Thiên nhỏ giọng báo cáo tiến độ điều tra: “Mạc tổng, ngươi kia làm việc giọt nước không lọt, tôi bây giờ còn chưa tra được đầu mối gì.”
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Từ từ điều tra.”
Hai người đang nói chuyên, trong phòng bệnh truyền đến giọng nói của bà Diêu: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Mạc tổng, tiểu thư tỉnh rồi.”
Thang Duy không khỏi cau mày: “Lục tiểu thư thật là có năng lực này, tôi gần như tự hỏi liệu cô ấy có phải là người gây ra tai nạn xe cô này không?”
Mạc Thiên sững sờ.
Thang Duy ý thức được mình lỡ lời liền nói: “Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói như vậy.”
Mạc Thiên trầm ngâm một chút mới mở miệng: “Cậu về công ty trước đi, lịch trình hôm nay dời hết đi.”
Thang Duy gật đầu rời đi.
Mạc Thiên đứng đó một lúc rồi quay người đi vào bên trong phòng bệnh.
“Tình rồi à?”
“Tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại cứu tôi?” - Lục Vi không ngừng lẩm bẩm.
Bà Diêu bên cạnh thở dai, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu thư, sao người lại như vậy? Kiều tiểu thư nói cô mấy câu, cô hãy để mặc lời cô ấy nói đi, sao lại đi tìm cái chết thế này?”
Lục Vi không nói lời nào, lại nhìn về phía Mạc Thiên.
“Đừng nghe bà ấy nói bậy, Kiều An Hạ cái gì cũng không nói.”
Vẻ mặt Mạc Thiên càng thêm nghiêm trọng, nhớ đến lời Thang Duy nói, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: “Cô muốn gì?”
Lục Vi kinh ngạc, không rõ được vì sao Mạc Thiên lại hỏi như vậy, anh ta phát hiện ra cái gì sao?
Nhưng nếu Mạc Thiên đã phát hiện ra, anh ấy sẽ không bình tĩnh đứng đây noi chuyện với cô được.
Và cô ta còn cực kỳ tin tưởng vào năng lực cửa Sở Mộ Thành.
Bây giờ Mạc Thiên đã tự mình hỏi, cô còn thân trọng cái gì?
“Có phải những gì em muốn, anh đều đồng ý phải không?”
“Đương nhiên, ân nhân cứu mạng của tôi sẽ được báo đáp.” - Mạc Thiên bình tĩnh nói
"Vậy… nếu em muốn anh cưới em thì sao?” - Lục Vi mạnh dạn nói.