Tiểu Tình Nhân

Sáng hôm sau, Kiều An Hạ đưa Tiểu Bối Bối đến trường, sau đó cô trực tiếp đưa Coca quay về Vịnh Bích Thủy.

Dì Trương đón nhận Coca, muốn lôi kéo Kiều An Hạ vào nhà, nhưng cô một mực từ chối, lấy lý do phải đi đến công trường có việc gấp.

Trước khi lên taxi, cô quay đầu lại nhìn căn nhà thầm nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy nó phải không?

Trên lầu, Mạc Thiên nhìn xuống, thấy bóng dáng của cô, ngay cả bước vào cũng không muốn bước.

Buổi chiều, sau khi quay về từ Mạc thị, Mạc Thiên lại quay về Vịnh Bích Thủy.

Điện thoại Mạc Thiên vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói của Lương Ân.

“Đại ca, cái giám sát hôm qua gửi qua… cái bóng đen đó tôi phát hiện giống một người.”

Mạc Thiên nghi ngờ: “Ai?”

“Sở Mộ Thành.” - Lương Ân nói.

Năm năm trước khi điều tra, hắn phát hiện Sở Mộ Thanh chính là người đã khống chế Lục Vi, tuy nhiên khi Mạc Thiên đưa Lục Vi về Hải Thành, hắn ta đã biến mất.

Hắn ta là tội phạm truy nã quốc tế.

“Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” - Mạc Thiên cau mày.

Lương Ân cảm thấy khó hiểu: “Là do Tần Du thuê hắn sao? Nhưng năm đó Tần Du từ hắn bắt được Lục Vi, một người như hắn, có thù tất báo, là không thể nào còn vì Tần Du báo thù.”

Mạc Thiên cũng có thể hiểu chuyện này, lại hỏi: “Trong video, ngoài tấn công Coca, hắn còn làm gì nữa không?”

Lương Ân sửng sốt: “Có thể làm cái gì sao?” - Hắn lại nghĩ lại lại nói: “Hắn ta có phải là đến tìm anh không? Tin tức anh và Lục Vi kết hôn đã được truyền ra ngoài, hắn ta là một kẻ có tính chiếm hữu rất nặng, có phải là do vậy mà tới tìm anh để trả thù, tấn công Coca chỉ là bắt đầu.”

Mạc Thiên lắc đầu: “Tin tức này đã có năm năm rồi, bây giờ hắn mới nhận được? như vậy danh tiếng của hắn cũng không có thật?”

Lương Ân cảm giác Mạc Thiên có ngụ ý: “Có chuyện gì à?”

Mạc Thiên định nói gì đó, nhưng lại nghe giọng nói của dì Trương vang lên từ bên ngoài: “Cô Lục, sao cô lại đến đây.”

Mạc Thiên mím môi nhỏ giọng: “Đừng lo lắng, nhà tôi khắp nơi đều gắn giám sát, nếu hắn ta lại đến, tôi sẽ không để hắn ta đi.”

Nói xong, Mạc Thiên liền tắt điện thoại, ra khỏi phòng…

Lục Vi nhìn thấy anh, lập tức nở nụ cười: “Mạc Thiên, công ty thiết kế của em vừa ra thiết kế một loạt quần áo nam, anh giúp em xem một chút.”

Cô ta vừa dứt lời, Coca bên cạnh đột nhiên nhảy ra, hướng về Lục Vi sủa lớn.

Lục Vi hoảng hốt, vội vàng hét lên.

Bình thường Coca đối với Lục Vi rất khó gần nhưng chưa bao giờ đến mức như vậy, như thể Lục Vi chính là kẻ thù của nó.

Lục Vi vội vàng chạy vào phòng trống trốn đi, Coca vẫn không buông tha liều mạng đạp cửa.

Ngay cả khi miếng băng trên chân bị rách và chảy máu, nó vẫn không chịu bỏ cuộc.

Nhìn Coca thật sự điên cuồng, dì Trương cũng hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Coca: “Chuyện gì vậy?”

Coca không ngừng gào lên, dì Trương không còn cách nào khác ngoài việc bế nó rời đi.

Sau khi Coca rời đi, Lục Vi mới sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài, nhìn thấy vết máu trên mặt đất, sắc mặt càng thêm khó coi.

Quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Thiên đang nhàn nhạt nhìn cô ta, cô vội vàng giải thích.

“Coca làm sao vậy? sao lại hung hăng như thế? Có phải là nổi điên hay không?”

Mạc Thiên cau mày, bình tĩnh nói: “Không sao, hôm qua bị người ta tấn công bị thương, tâm tình không tốt lắm.”

Lục Vi kinh ngạc, nhớ lần đó Sở Mộ Thành nói sẽ xử lý con chó, hắn ta thật sự ra tay?

Lục Vi bày ta vẻ mặt lo lắng: “Coca có sao không? Máu chảy nhiều như vậy, ai lại tàn nhẫn vậy?”

Mạc Thiên lắc đầu: “Không biết.”

“Thật tội nghiệp, lần sau em sẽ mang thịt đến cho Coca.” - Nói xong, cô nhìn Mạc Thiên: “Gần đây công ty nhiều việc không, nhìn anh rất mệt, em xoa bóp cho anh nhé.”

Mạc Thiên đang đinh nói không cần thì điện thoại đột ngột vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc trong mắt anh dịu đi, anh quay người đi về phía thư phòng.

Lục Vi vội vàng chạy theo, nhưng Mạc Thiên đã đóng cửa thư phòng lại.

Mạc Thiên nhận cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng khóc của trẻ con, nếu nghe kỹ còn cảm thấy giọng khóc đã khàn khàn rồi.

Tiểu Bối Bối?

Lòng Mạc Thiên thắt lại: “Sao vậy?”

Kiều An Hạ lúc này mới chần chừ mở miệng: “Xin lỗi, Mạc tổng. Tôi có thể giữ Coca thêm vài ngày được không?”

Tiểu Bối Bối cứ như vậy mà yêu thích Coca, đi học về không nhìn thấy liền khóc lóc. Kiều An Hạ nói hết lời, dùng mọi biện pháp, làm cách nào cũng không được.

Vậy nên cô đành phải thỏa hiệp mà gọi điện cho Mạc Thiên.

Mạc Thiên mím môi: “Vừa rồi Coca bị thương, bác sĩ đang băng bó, anh sẽ gọi tài xế đến đón em và con đến đây.”

Kiều An Hạ có chút do dự, nhưng nhìn thấy mặt Tiểu Bối Bối đỏ bừng, đành phải thỏa hiệp: “Không, tôi sẽ tự đi.”

Mạc Thiên nhếch môi cười, anh quay người đi ra ngoài, Lục Vi vẫn còn ở bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy? công ty có việc à?”

“Ừ.” - Mạc Thiên thuận miệng nói: “Tôi có việc, cô đi về đi.”

Lục Vi mặc dù không muốn đi nhưng lại sợ Coca quay lại nhìn thấy cô ta lại tấn công lần nữa, đành phải ra về.

Đơi Lục Vi rời đi, Mạc Thiên liền gọi dì Trương: “Dì Trương, cô ấy đến, chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, còn nữa, chuẩn bị đồ chơi bé gái.”

Dì Trương ngẩn ngơ một chút mới nhận ra Mạc thiếu đang nói đến Kiều An Hạ, nhưng tại sao lại có bé gái? Chẳng lẽ Kiều tiểu thư đã có con sao?

Dì Trương có chút đau lòng vì Mạc Thiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhưng mà Kiều tiểu thư có thể quay lại, Mạc thiếu sẽ không quan tâm đến điều đó phải không? Nghĩ vậy, bà nhanh chóng đi chuẩn bị.

Kiều An Hạ mang theo Tiểu Bối Bối đến cửa nhà, trong lòng tràn đầy bắt đắc dĩ, cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, nhưng chỉ một ngày, cô lại quay trở lại.

Dì Trương mở cửa cho Kiều An Hạ, nhìn thấy cô bé đứng bên cạnh Kiều An Hạ liền mỉm cười: “Kiều tiểu thư, đây là con gái của cô à?”

Kiều An Hạ liền giới thiệu: “Tiểu Bối Bối, chào bà Trương đi.”

“Chào bà Trương.” - Tiểu Bối Bối cúi đầu chào.

“Ngoan quá.” - dì Trương mỉm cười: “Mau vào thôi, Mạc thiếu đã đợi rất lâu rồi.”

Đi vào bên trong, Coca đã được băng bó và nằm trên sàn.

Tiểu Bối Bối lúc đầu còn dè dặt, sau khi nhìn thấy Coca liền lập tức lao tới.

“Coca.”

Coca nghe thấy thanh âm quen thuộc liền vẩy cái đuôi, hai mắt sáng lên. Tiểu Bối Bối lúc này muốn ôm lấy Coca không muốn buông ra.

Kiều An Hạ tiến đến gọi: “Tiểu Bối Bối, Coca bị thương, con đừng như vậy.”

Tiểu Bối Bối thấy vậy liền vuốt ve Coca, sau đó muốn mang thịt cho Coca ăn.

Mạc Thiên lúc này đang ở thư phòng, lắng nghe tiếng ồn ào ở phòng khách, cảm giác ngôi nhà trống vắng trở nên ấm áp.

Đây là cảm giác như ở nhà.

Anh mím môi rồi mở cửa bước ra ngoài.

Tiểu Bối Bối nhìn thấy Mạc Thiên, liền nhiệt tình chạy tới reo lên: “Chú, cảm ơn chú đã cho con đến nhà chơi với Coca.”

Mạc Thiên cong cong khóe môi: “Con có thể đến bất cứ lúc nào con muốn.”

“Thật không?” - Tiểu Bối Bối vui vẻ đến mức nhón chân lên, muốn ôm lấy gò má của Mạc Thiên.

Kiều An Hạ sợ hãi, vội hét lên: “Không được…”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Bối Bối đã nhón chân lên hôn vào má Mạc Thiên.

Trong lòng Kiều An Hạ run rẩy, cô vội vàng kéo Tiểu Bối Bối ra, sau đó cô liền gọi dì Trương: “Mau chuẩn bị nước ấm và khăn tắm.”

Dì Trương vội chạy đi chuẩn bị, Kiều An Hạ đỡ lấy Mạc Thiên: “Tôi dìu anh ra sô pha nằm xuống trước.”

Nhưng Mạc Thiên lại nắm lấy tay cô, ánh mắt nóng rực: “Em đang quan tâm anh sao?”

Kiều An Hạ sửng sốt, vội vàng nói: “Không phải, tôi chỉ là không muốn anh vì con gái của tôi mà bị bệnh.”

Mạc Thiên mỉm cười: “Anh không sao.”

Kiều An Hạ lúc này mới nhìn thấy rõ, thân thể Mạc Thiên không có vấn đề gì, không nổi mẩn đỏ, không khó thở, không có vấn đề gì cả.

“Anh…bệnh của anh đã khỏi rồi sao? Là Lục Vi giúp anh chữa khỏi sao?” - Kiều An Hạ buộc miệng nói.

“Không phải.” - Mạc Thiên lắc đầu.

Mấy năm nay, Lục Vi chưa từng có cơ hội chạm vào người anh, làm sao có thể chữa bệnh cho anh.

Mỗi lần vô tình phát bệnh, anh đều phải uống thuốc và nhớ Kiều An Hạ trong đầu để chống chọi.

Kiều An Hạ vẫn khó hiểu: “Vậy chuyện này là sao?”

Mạc Thiên cười nói: “Có lẽ bởi vì con bé là con gái của em.”

Kiều An Hạ: “…”

Tiểu Bối Bối đột nhiên hỏi: “Chú, sao chú lại nắm tay mẹ, vậy chú nắm tay cháu luôn nhé.”

Kiều An Hạ hết hồn, cô nhận ra tay mình vẫn còn nằm trong tay Mạc Thiên liền rụt lại: “Chú ấy có chút không khỏe, cho nên mẹ mới chuẩn bị chăm sóc chú ấy.”

Tiểu Bối Bối nghe vậy liền đi tới vuốt ve lưng Mạc Thiên: “Chú ơi, chú thấy đỡ chút nào chưa?”

Trái tim Mạc Thiên ấm áp, ngơ ngác nhìn Tiểu Bối Bối: “Tốt hơn rất nhiều.”

Một lúc sau, Tiểu Bối Bối ngồi chơi đồ chơi bên cạnh Coca.

Mạc Thiên ngồi ở phòng khách, Kiều An Hạ cũng ở đó. Cảm thấy không khí phòng khách quá ngột ngạt, cô chạy xuống bếp tìm dì Trương phụ một tay.

Từ khi bước vào nơi này, cô đã chú ý, tất cả mọi thứ chỉ cũ đi theo thời gian, ngoài ra không có bất cứ thứ gì thay đổi.

Kể cả cuốn sách cô đọc dỡ năm đó để bên cửa sổ, vẫn không di chuyển.

Căn bếp vẫn như xưa, không có gì thay đổi, trò chuyện với dì Trương mấy câu, Kiều An Hạ cũng không nhịn được mà hỏi: “Chân của anh ấy…”

Dì Trương thở dài: “Đó là một tai nạn. Lúc cô biến mất, sau đó thi thể mang về từ thành phố A, Mạc thiếu đau buồn đến mức bị tai nạn xe và gãy chân.”

Thi thể?

Cô còn sống thì thi thể nào?

“Có sai sót gì sao?”

Dì Trương lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, hình như lúc đó trên thi thể phát hiện một chiếc nhẫn, nếu không thì Mạc thiếu cũng không thương tâm như vậy…”

Kiều An Hạ có chút bối rối, khi cô đổi máy bay liền đụng phải người, chiếc nhẫn đeo trên cổ bị mất. Cô cho rằng đó là ý trời nên duyên phận giữa cô và Mạc Thiên đã kết thúc.

Lại không ngờ lại nằm trên người khác? Đây là ngẫu nhiên sao?

Cơm canh dọn ra, một bàn rất nhiều đồ ăn, những món trước kia cô từng thích.

Nhìn thấy bàn ăn này, Kiều An Hạ hít một hơi, nắm lấy tay Tiểu Bối Bối nói: “Vậy không phiền mọi người ăn cơm, chúng tôi nên trở về.”

Dì Trương kinh ngạc: “Kiều tiểu thư, đã trễ như vậy, ở lại ăn cơm.”

Kiều An Hạ lắc đầu: “Chúng tôi đã quấy rầy lâu rồi, giờ nên đi rồi.”

Mạc Thiên vốn trong lòng đang rất vui mừng đi ra ăn cơm, nghe nói vậy, lòng trùng xuống.

Bỗng bên ngoài ào ào mưa gió tới…

Kiều An Hạ: “…”

“Kiều tiểu thư, trời mưa rồi, không bằng cô và Tiểu Bối Bối ở lại ăn cơm, cô xem tôi làm rất nhiều món ăn, một mình Mạc thiếu cũng không thể ăn hết được.” - Dì Trương lại nói.

Kiều An Hạ có chút do dự, Tiểu Bối Bối cũng chạy tới nắm tay cô: “Mẹ ơi, bà Trương nói đúng, không phải mẹ cũng đã nói sao, mỗi món ăn hạt cơm đều là công sức lao động cực khổ, không được lãng phí.”

Bị con gái chỉnh, Kiều An Hạ chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy chúng ta ăn cơm, đợi tạnh mưa sẽ về.”

“Oa…đến giờ ăn cơm rồi.” - Tiểu Bối Bối nói xong liền chủ động chạy tới, giúp Mạc Thiên chọn chỗ ngồi trước: “Chú, chú ngồi ở đây đi.”

“Mẹ, mẹ ngồi ở đây.”

Kiều An Hạ: “…”

Con bé này chọn cho cô vị trí bên cạnh Mạc Thiên là có ý gì?

Một bữa tối cứ như vẫy yên tĩnh ăn xong, bên ngoài trời mưa không có dấu hiệu tạnh, nó còn lớn hơn, từng cơn gió đưa nước mưa dập ầm ầm lên cửa sổ, thời tiết thật quá ác liệt.

Dì Trương nhìn Kiều An Hạ liền nói: “Hay là tôi dọn dẹp phòng trên lầu nhé, cô và Tiểu Bối Bối ở lại đây một đêm, ngày mai trời hết mưa hãy ra về.”

Kiều An Hạ không muốn ở lại, nhưng mà nhìn trời mưa lại nhìn con gái, cô không thể không gật đầu: “Cảm ơn dì Trương.”

Tiểu Bối Bối rất vui vẻ, chạy tới ôm lấy Coca: “Chúng ta lại có thể chơi với nhau một lúc nữa rồi Coca.”

Kiều An Hạ ngồi ở phòng khách, Mạc Thiên ngồi ở gần đó, cả hai đều hướng nhìn về Tiểu Bối Bối và Coca.

Thời gian 10h tối, Kiều An Hạ đưa Tiểu Bối Bối lên lầu chuẩn bị đi ngủ, cô bé tiếc nuối tạm biệt Coca, sau đó nhìn về phía Mạc Thiên mỉm cười vẫy tay: “Chú, chúc chú ngủ ngon.”

Trái tim Mạc Thiên tràn đầy ấm áp, nhìn đứa bé như một thiên thần, mỉm cười: “Ngủ ngon.”

Nửa đêm, Mạc Thiên từ thư phòng đi ra, nhìn thấy căn phòng bên cạnh, đưa tay vặn nắm cửa, từ từ đi vào.

Trên chiếc giường lớn, hai mẹ con đang ngủ ngon lành.

Mạc Thiên ngắm nhìn cô thật lâu, đôi môi chậm rãi hé ra: “Hạ Hạ của anh, cuối cùng anh cũng đợi được ngày em quay về.”

Buổi sáng, Kiều An Hạ tỉnh lại liền muốn đi ngay, từ chối dì Trương bữa sáng và đưa Tiểu Bối Bối ra ngoài.

“Dì Trương, tôi còn về chuẩn bị cho Tiểu Bối Bối đi học, hiện tại hơi trễ rồi.”

Mạc Thiên đang ngồi ở bàn ăn đợi, thấy vậy liền nói: “Dì Trương, gói lại mang theo ăn trên đường.”

Kiều An Hạ vội vàng nói: “Không cần, đi taxi không tiện.”

“Tôi sẽ đưa mẹ con em đi.”

Nói xong Mạc Thiên liền tự mình đi ra ngoài, không đợi Kiều An Hạ từ chối.

Khi cô và con gái đi ra thì Mạc Thiên đã ở trên xe, Thang Duy thấy Kiều An Hạ liền chạy đến mở cửa xe: “Kiều tiểu thư, mời lên xe.”

Kiều An Hạ nhìn đồng hồ có chút trễ giờ, lúc vào xe liền phát hiện bên trong có ghế an toàn cho trẻ con.

Thang Duy liền giải thích: “Sáng nay Mạc tổng bảo tôi mua một cái, không biết có quen hay không?”

Mạc Thiên trực tiếp cho Thang Duy một cái liếc mắt.

Kiều An Hạ lắc đầu: “Không sao, chỉ là tôi quen ôm con bé rồi.”

Thang Duy không nói gì, cho xe khởi động.

Trong xe, Tiểu Bối Bối muốn ăn bánh, Kiều An Hạ liền lấy bánh bao mà dì Trương gói theo cho con bé.

Đang ăn, một chiếc ô tô lớn phía trước đột nhiên quay đầu, Thang Duy vô thức bẻ lái gấp để tránh va chạm.

Kiều An Hạ hoảng sợ ôm chặt lấy Tiểu Bối Bối, tuy nhiên cả hai người bị bật mạnh lên phía trước.

Mạc Thiên nhanh như chớp vươn tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng.

Bộ ngực rộng lớn áp vào lưng cô, mang theo hơi ấm mà mùi thơm nam tính của anh, trong nhất thời trong lòng Kiều An Hạ có một cảm giác an toàn.

Cho đến khi xe ổn định lại, Thang Duy mới quay đầu lại vội nói: “Xin lỗi, Kiều…”

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Kiều An Hạ và con gái bị Mạc Thiên ôm chặt trong lòng, hắn lập tức ngậm miệng.

Vừa rồi tuy là nguy hiểm, nhưng vô tình tạo ra cơ hội. Mạc tổng cùng Kiều tiểu thư âu yếm như vậy, chắc sẽ không trách lỗi của hắn đâu.

Kiều An Hạ vội vàng vùng người, ngồi xuống ghế của mình. Lần này cô không dám sơ suất, đặt con gái lên ghế an toàn, sau khi ổn định lại, Mạc Thiên nhìn Thang Duy.

“Tuần này, sau khi tan ca, cậu ở lại tập lái xe, luyện đến khi nào tốt hơn thì kết thúc.”

Thang Duy: “…”

Rõ ràng ôm mỹ nhân thích muốn chết, lại còn làm ra cái kiểu này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui