Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, tiết cuối là của cô Hứa, cô giao lại vài bài tập cho họ làm.
Đợi cô đi, Thiệu Long quay đầu nhìn Hàn Tử: Anh Hàn, hôm nay cậu đi ăn cơm với mình không?
Hàn Tử lại liếc nhìn Lâm Đường.
Lạnh nhạt, không nhìn ra ý gì.
Lâm Đường giương mắt lờ mờ đối mắt với cậu, sững sờ nói: Mình...mình có việc, không đi ăn cùng các cậu được
Cô gái nhỏ vẫn mềm mại êm dịu, Hàn Tử khó tránh bật cười, nói như dỗ trẻ con: Được, vậy cậu chú ý an toàn
Lâm Đường tiếp tục ngơ ngẩn gật đầu, đeo cặp chạy đi.
Hàn Tử lại nhìn Thiệu Long: Không được, tôi cũng có việc
Thiệu Long lại sáp tới như tên trộm: Anh Hàn, không phải là cậu thích Lâm Đường rồi chứ? Cái giọng vừa rồi của cậu! Cậu chưa từng nói chuyện với mình như thế!
Hàn Tử không để ý tới cậu ta, lấy di động trong cặp ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: Tại sao tôi phải nói như vậy với cậu, cậu cũng đâu phải cô gái xinh đẹp
Thiệu Long chưa từ bỏ ý định: Vậy trước kia nhiều bạn gái xinh đẹp tới tỏ tình với cậu như vậy, cũng chưa từng thấy cậu nói chuyện kiểu này mà...Này! Anh Hàn! Đi chậm một chút!
Hai người giải tán ở trước cổng trường.
Thiệu Long tìm người ở lớp khác đi ăn cơm, Hàn Tử lượn đi bảy lần quẹo tám lần rẽ đi vào con hẻm.
Hôm nay cậu không có đến cho mèo ăn.
Hồi sáng, cậu nhìn thấy áo khoác đồng phục của mình ở trong cặp của Lâm Đường, không biết tại sao, cậu không muốn nói mình là chủ nhân của áo đồng phục đó ngay trong lớp.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ hay là vì trong lớp có quá nhiều người.
Cậu thành thạo đi vòng qua thì thấy cô gái nhỏ đang moi đá ra gọi meo meo vào phía trong.
Cặp của cô để trên tảng đá bên cạnh, tóc cột đuôi ngựa, nghiêm túc gọi mèo ra.
Meo meo, meo meo? Em không nhớ chị sao?
Ở vị trí của Hàn T, không thấy bóng dáng của mèo con gì, nhưng cho nó ăn lâu nay, Hàn Tử cũng có chút trội hơn.
Dù sao chắc chắn là sẽ vùi ở trong đó không nhúc nhích đâu.
Thấy mèo con không nhớ ra mình, Lâm Đường hơi mất mát.
Chị còn cố ý mang bánh mì cho em nè, em đi ra chị cho em ăn~ meo meo?
Mặc cho cô gái nhỏ có nói thế nào đi nữa, mèo con kia vẫn ở trong kêu lên vài tiếng, không chút ý định đi ra.
Hàn Tử không khỏi tặc lưỡi.
Vẫn là đi tới.
Nó không thích ăn bánh mì
Giọng nói lạnh tanh của thiếu niên truyền tới, Lâm Đường hiển nhiên không ngờ ở đây có người, cô sợ đến run lên, quay đầu lại thì nhìn thấy là Hàn Tử.
Cậu...sao cậu lại ở đây?
Hàn Tử bất đắc dĩ thở dài, lấy bánh mì trong tay cô đi, sau đó đưa thức ăn mèo mình mới mua cho cô: Thử cái này đi
Cậu đặt bánh mì bên cạnh cặp sách của cô gái nhỏ, lấy ra cái chén nhỏ lúc trước từ một khối đá.
Lâm Đường thấy cậu không trả lời câu hỏi của mình, cũng không hỏi nữa, mím mím môi cầm bát lại ngồi xuống.
Cô xé mở túi thức ăn, đổ một chút vào chén, sau đó đặt bên cạnh tảng đá mà mèo con đang trốn: Meo meo, muốn ăn không?
Mèo con kêu lên.
Hàn Tử khẽ nở nụ cười.
Lâm Đường không hiểu cậu đang cười cái gì, hơi mù mờ quay đầu lại thì nghe Hàn Tử nói: Nó kêu như vậy thì ý là muốn đó
Vừa dứt lời thì thấy mèo con bước ra, còn thân mật ghé vào tay Lâm Đường cọ cọ mấy lần, híp đôi mắt màu xanh lục kêu một tiếng, sau đó mới ăn thức ăn mèo trong chén.
Thấy nó rốt cuộc cũng chịu ăn, Lâm Đường nở nụ cười thỏa mãn, cô cười cười liếc nhìn túi thức ăn cho mèo, dừng một chút lại nhìn về phía Hàn Tử: Sao cậu biết nó sẽ ăn cái này?
Hàn Tử vô vị nhìn cô, khẽ ho một cái nói: Đồng phục trong cặp của cậu, là của mình
Lâm Đường: Hả?
Cố chợt hiểu ra gì đó, vội vàng đứng lên, lấy đồng phục từ trong cặp ra đưa cho Hàn Tử.
Ngại quá, mình...hôm qua mình thấy nó ở trên đất nên...!
Không sao đâu, vẫn phải cám ơn cậu đã giặt sạch cho mình
Hàn Tử tiện tay nhận lấy, áo được xếp gọn gàng đặt trong túi.
Mặt Lâm Đường đỏ lên, lại ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mèo con đang ăn.
Cô không hỏi tại sao Hàn Tử không nói luôn lúc ở trong lớp.
Hàn Tử cũng không giải thích.
Lâm Đường đoán là Hàn Tử cũng muốn chờ mèo con ăn xong mới đi, vậy cô không thể chỉ nói chuyện với mèo, sẽ có vẻ không lễ phép.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, sờ đầu mèo con, quay đầu lại hỏi: Nó được cậu nuôi ở đây hả?
Hàn Tử ngừng lại một chút: Không phải
Giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, có chút mùi vị kỷ niệm: Trước học kỳ thì mình nhìn thấy nó, nhưng khi đó mẹ của nó vẫn còn, mỗi lần nhìn thấy nó đều là đi theo phía sau mẹ, qua vài tuần sau đó, lúc mình đến lần nữa thì chỉ còn mình nó
Tay sờ mèo của Lâm Đường khựng lại, tiếp đó nghe Hàn Tử nói: Người trong ngõ đều nói mẹ nó chết rồi, muốn đem nó về nuôi, nhưng nó cũng không đi, vẫn đợi ở đây, có thể là đang đợi mẹ nó về đó
Trong lòng Lâm Đường khó chịu không tả được.
Nó cũng không có mẹ, cũng giống như mình.
Cô sờ đầu mèo con, hàng mi lại từng chút rũ xuống.
Rõ ràng Hàn Tử cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ không được bình thường.
Cậu mím mím môi, chẳng biết tại sao lại bắt đầu hối hận những thứ mà mình đã nói với cô.
Từ trước đến nay Lâm Đường không phải kiểu người sẽ để lộ ra nhiều cảm xúc với người khác, qua một lát, cố lại sờ lỗ tai mèo con vài lần, như không có chuyện gì xảy ra nói: Nó có tên không?
Hàn Tử ngẩn người một chút, cậu vẫn đúng là không nghĩ tới phải đặt tên cho mèo con.
Lâm Đường thấy cậu không nói câu nào, quay đầu nở nụ cười: Không có hả?
Lâm Đường híp mắt nở nụ cười, sờ lỗ tai mèo con, như nói một mình: Vậy gọi là Kẹo Sữa đi? Được không Kẹo Sữa?
Hàn Tử thầm nghĩ nó cũng sẽ không nói với cậu là có được hay không đâu.
Mèo con ăn no rồi, hài lòng liếm liếm móng vuốt, sau đó cọ vài cái vào tay Lâm Đường.
Đây là thể hiện đồng ý.
Lâm Đường thích Kẹo Sữa thân mật với cô, cười vui vẻ, lúm đồng tiền bên má trông vô cùng đáng yêu.
Nó thích cái tên này!
Thích là thích, Kẹo Sữa vẫn không muốn về nhà với người khác.
Hai người thu dọn đồ đạc xong thì chuẩn bị đi ăn cơm.
Buổi trưa có thời gian hai tiếng để nghỉ ngơi, bọn họ cũng không gấp.
Hàn Tử rõ ràng cảm nhận được Lâm Đường nói nhiều với cậu.
Cô gái nhỏ thật sự là thú vị.
Giờ này tất cả mọi người đã ăn cơm xong, người bên ngoài trường học cũng không nhiều như lúc tan học.
Hàn Tử cùng Lâm Đường đi tới một quán bún gạo.
Chọn xong món thì ngồi xuống, cô gái nhỏ a lên.
Hàn Tử ngồi đối diện cô, cầm khăn giấy lau mặt bàn của hai người, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên: Hửm?
Giọng nói của cậu trầm thấp, Lâm Đường ngồi thẳng khẽ nói: Mình không ăn giá...được rồi, lát nữa vớt ra cũng được
Hàn Tử nhướn mày, không ngờ cô gái nhỏ trông ngoan như vậy cũng kén ăn.
Bạn cùng bàn, cậu cũng đừng kén ăn chứ
Lâm Đường: Hả? Không...không được sao?
Hàn Tử ném khăn giấy vào thùng rác, đưa tay lấy hai cái ly trên bàn ra rót trà.
Phải đó, sẽ không cao được đâu
Lâm Đường: ...!
Vì ít người cho nên bún gạo không bao lâu đã được đem lên.
Lâm Đường không ăn sáng, lúc này rất đói bụng.
Thấy cô lựa từng cọng giá ra, Hàn Tử cầm cái chén nhỏ, gắp một chén bún gạo từ trong thố đất của mình ra đưa cho cô.
Lâm Đường ngẩn người: Cậu không ăn hả?
Hàn Tử đặt bún gạo ở trước mặt cô: Cậu ăn trước đi, mình lựa ra cho cậu
Lâm Đường không mấy thích làm phiền người khác, vừa định từ chối thì nghe Hàn Tử thờ ơ nói: Khó lắm mình mới có một bạn cùng bàn, cũng nên cho mình một cơ hội thể hiện chút chứ?
Lâm Đường im lặng bưng bát lên.
Cô ăn bún gạo mà Hàn Tử đã gắp, Hàn Tử bưng thố đất của cô qua, bắt đầu lựa rau ra cho cô.
Ngón tay của cậu vừa dài vừa trắng, lúc cầm đũa vô cùng lộ ra đường cong.
Lâm Đường ăn bún dạo liếc mắt nhìn cậu.
Bạn cùng bàn này trông dáng vẻ cũng rất tốt.
Không chỉ có cùng cô nhìn mèo con ăn mà còn gắp bún gạo cho cô.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lại thở dài.
Kẹo trong cặp đã ăn hết, một túi cuối cùng hôm qua cũng cho Hàn Tử.
Xem ra sau này phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
*
Học sinh mới của lớp 10 cũng khai giảng, các nam sinh nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đến quanh quẩn trước lớp 10, quay về thảo luận với nhau cô nàng của lớp nào là xinh đẹp nhất.
Chỉ chớp mắt đã qua một tháng.
Từ lần trước cùng nhau cho mèo ăn trong ngõ, sau đó cùng ăn cơm, quan hệ của Hàn Tử và Lâm Đường đã gần hơn một chút.
Kéo theo Lâm Đường đối với Thiệu Long cũng tăng lên.
Nghỉ giữa giờ trong lớp vẫn hò hét ầm ĩ, Lâm Đường đặt bút xuống dụi dụi mắt, nghe Hàn Tử nằm sấp bên cạnh nói: Đừng dụi mắt
Sau giờ học cậu đã nằm xuống, Lâm Đường không nhìn kỹ, không biết rốt cuộc là cậu đã thức dậy hay là không hề ngủ.
Hôm qua ngủ trễ, hơi buồn ngủ ----
Lâm Đường nói, còn ngáp một cái.
Thiệu Long quay đầu sáp lại, thấy bọn họ còn ngồi tại chỗ, vẻ mặt hơi kỳ quặc: Hai người đều không kích động à?
Hàn Tử: Kích động cái gì chứ?
Vẻ mặt Thiệu Long ngạc nhiên: Sắp nghỉ lễ Quốc Khánh đó! Bảy ngày lận! Tin tức tốt như vậy sao các cậu không kích động?
Lâm Đường: Không cần học bù sao?
Cô nhớ trước đó lúc học lớp mười vì nghỉ Quốc Khánh mà sau đó phải học bù hết mấy ngày.
Thiệu Long càng hưng phấn hơn.
Lớp trưởng tới phòng làm việc hỏi thăm, nghỉ Quốc Khánh về thì đến tháng thi, cho nên không học thêm! A a!
Lâm Đường cũng A
Thì ra phải thi thử.
Thành tích của Hàn Tử mặc dù không kém đến mức đó, nhưng nghe tới thi là đau đầu, cậu ngồi thẳng người giơ tay lên lấy sữa chua bên cạnh uống một hớp.
Lâm Đường liếc qua, cậu ấy còn thường xuyên uống Wahaha*.
*Wahaha là một hãng đồ uống của TQ
Thiệu Long nhận được phản ứng mà cậu ta tưởng tượng từ Lâm Đường và Hàn Tử, cậu ta nhạt nhẽo ngồi xuống, lại tiến tới bên cạnh Hàn Tử: Anh Hàn? Cậu không phải chứ? Có bạn cùng bàn rồi ngay cả ngày nghỉ cũng không chờ mong nữa?
Hàn Tử đung đưa cái bình Wahaha, thờ ơ nói: Cũng không phải là không mong chờ kỳ nghỉ, chẳng qua là cảm thấy nhàm chán
Thiệu Long lớn tiếng ồn ào: Có cái gì mà nhàm chán chứ! Lập team! Lập team! Lập team...!
Lập cái gì mà team!
Thiệu Long còn chưa dứt lời đã thấy cô Hứa nghiêm mặt đứng trên bục giảng nhìn cậu ta.
Chuông vào học chưa vang, các bạn học cũng lập tức ổn định chỗ ngồi.
Cô nói chứ, các em nghỉ cũng chỉ nghĩ đến chơi! Ngày nào cũng chơi, thành tích làm sao đi lên được? Thiệu Long em nhìn cái gì? Đừng nghĩ là cô không biết em chơi game trong giờ học đó! Cô ở đằng sau thấy hết, lát nữa tan học tự giác nộp di động ra!
Cô Hứa đứng trên bục giảng lải nhải một trận.
Thiệu Long cũng sốt ruột nhưng lại sợ, cúi đầu không nhúc nhích.
Hàn Tử lật sách ra, thấy Lâm Đường còn đang chăm chú làm đề sau giờ học nên cũng lật sách Ngữ Văn của cô ra sẵn.
....Các em cũng biết rồi đó, nghỉ lễ xong trở về phải thi! Nhìn coi thời gian này các em học hành thế nào...Hàn Tử! Em làm cái gì đó! Thầy Vật Lý có nói cho cô biết, bài thi lần trước của em không viết hết! Em xem thành tích của em đi, lắc lư ở top 25! Từ lớp mười tới tận bây giờ, đã thi bao nhiêu lần 25 rồi?!
Hàn Từ sờ lên tai, không nói gì.
Lúc này mà mở miệng ra nói thì đúng là đồ ngu.
Huống chi cô Hứa nói cũng không sai, thành thích của Hàn Tử vẫn luôn nửa vời.
Theo lý mà nói giai đoạn này học sinh dễ dàng bị thầy cô lơ là nhất.
Nhưng Hàn Tử vẫn cứ khiến thầy cô của các khoa đều ghi nhớ.
Có một lớp Số Học hồi lớp mười, thầy cô Số Học tìm người đặt câu hỏi, vì không nhớ tên, giương mắt trông thấy Hàn Tử thì lập tức nói một câu: Bạn đẹp trai cao ráo nhất kia, em đi!
Cả lớp lập tức đều quay đầu nhìn Hàn Tử, cậu không đứng lên là không được, kết quả đứng lên không biết gì hết.
Cậu dựa vào gương mặt khiến người khác chú ý này, mỗi ngày sục sôi trong miệng của các thầy cô ở văn phòng.
Đứa trẻ Hàn Tử này ấy, đẹp mắt thì đẹp thật, nhưng mà lười học...!
Hàn Tử hả? Tôi biết, là đứa đẹp trai nhất lớp 5 phải không? Bài thi Toán lần trước lại làm hỏng bét...!
Lâm Đường nhìn đề lớn cuối cùng, vừa viết ra bài giải thì nghe cô Hứa lại nói nói tới Hàn Tử.
Cô nghiêng mặt nhìn cậu một chút, thấy vẻ mặt cậu thờ ơ cúi đầu, không biết là đang ngẩn người hay là đang chăm chú nghe phê bình nữa.
Cô cảm thấy, chắc là vế trước.
Thầy cô ở các khoa đều giao lại rất nhiều bài tập, lúc tan học tất cả mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, trong phòng học lộn xộn, lớp phó học lập chạy lên bục giảng gào lên: Lát nữa mình phát tất cả bài tập vào group lớp! Mọi người trở về nhớ phải làm hết!
Cũng mặc kệ là có ai nghe cô nói hay không, dù sao lớp phó học tập nói xong cũng đi thu dọn cặp sách.
Hàn Tử cầm sách hơi sửng sốt, cậu lấy điện thoại ra nói với Lâm Đường: Bạn cùng bàn, chúng ta add Wechat đi, mình thêm cậu vào group lớp
Lâm Đường hơi sững sờ.
Lúc này cô mới nhớ tới vẫn chưa add Wechat của Hàn Tử.
Nhất Trung không cho mang điện thoại đến trường, bọn người Hàn Tử đều là lén mang theo, Lâm Đường tất nhiên sẽ không mang.
Hàn Tử đưa di động cho cô, để cô tự kết bạn: Được, lát nữa cậu chấp nhận là được rồi, đi thôi bạn cùng bàn
Lâm Đường khẽ gật đầu: Hẹn gặp lại
Chỗ của nhà họ Lâm hơi chênh lệch, cách Nhất Trung rất xa.
Lúc cô về đến nhà, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng Lâm Đường đã quen rồi.
Lâm Nhân không ở đây, trong nhà sẽ không có người.
Trương Lê Tiệp dẫn con của cô ta tới nhà mẹ ở, chỉ có khi Lâm Nhân về cô ta mới tới đây.
Phòng ở rất lớn, cũng yên tĩnh.
Lâm Đường cất cặp, đi ra rửa tay, cầm ra một quả táo từ trong tủ lạnh, vừa mới cắn một cái đã nghe di động vang lên.
Là Lâm Nhân gọi tới.
Cô hơi liếm môi, bấm nghe.
Đường Đường, tan học rồi chứ?
Dạ, vừa mới nãy
Lễ Quốc Khánh baba không về, bên Bắc Kinh này hơi bận, baba mua quà cho con, để dì Trương đi lấy
Lâm Đường mím môi, ngừng một lát: ...Dạ
Có lẽ nhận ra giọng của cô hơi sa sút, Lâm Nhân lại nói: Trong nhà không có mời dì giúp việc mới, dì Trương của con chăm sóc con mỗi ngày cũng rất mệt, con phải cố gắng ở chung với dì Trương đó
Lâm Đường nhìn thoáng qua đống mì tôm mình tích trữ trong bếp, không nói gì.
Dì Trương của con bây giờ cũng phải chăm sóc cho em trai của con, vừa phải chăm sóc con, rất vất vả, baba nói mướn bảo mẫu cho các con, cô ấy còn không vui, nói muốn tự chăm sóc con để bồi dưỡng tình cảm...!
Lâm Nhân vẫn đang không ngừng dì Trương của con, Lâm Đường đưa di động ra xa một chút, sau đó ném quả táo chỉ mới cắn một cái vào thùng rác.
Được rồi baba, con biết rồi, cám ơn quà của ba.