Kỳ kiểm tra hàng tháng kéo dài trong hai ngày, kỳ nghỉ Quốc Khánh thì Hàn Tử ở nhà làm văn đưa ra ý chính, không hiểu sao cậu thấy lần thi này làm không tệ.
Thi xong không học bù, các thầy cô bận rộn chấm xong hết bài thi trong hai ngày, thống kê ra thứ tự và thành tích.
Trước khi lên lớp vào thứ hai, các thầy cô đã đến văn phòng.
Cô Hứa vừa mới đi vào, một cô giáo khác đã nói với cô: Cô Hứa, lần này lớp cô thi Toán khá lắm, điểm trung bình cao hơn học kỳ nhiều! Nhất là Hàn Tử, em ấy có tiến bộ! Lần này không có để trống câu nào...!
Cô Hứa Ôi ôi ôi vài tiếng, đi đến bên cạnh cô ấy cầm bài thi lên đảo mắt nhìn, giáo viên Số Học xếp trình tự dựa theo thứ bậc, tờ đầu tiên chính là Lâm Đường.
Bài thi của cô gái nhỏ có trật tự ngay ngắn, quá trình giải đề rõ ràng từng chữ.
Đứa bé Lâm Đường này đúng là không làm người ta nhìn lầm!
Giáo viên Số Học nở nụ cười, vừa phân loại bài thi của lớp khác vừa nói: Đề thi lần này câu cuối cùng là đề lớn có một chút sơ hở, nếu không thì Lâm Đường đã đạt điểm tuyệt đối, cô gái nhỏ này đúng là rất giỏi, lớn lên còn xinh xắn, lên lớp cũng chăm chỉ
Có giáo viên khen học sinh lớp mình, cô Hứa cười không mở được mắt, sau khi vui vẻ thì lật thêm vài tờ, thấy cơ bản vẫn là những cái tên của học kỳ trước, cô lật hẳn đến trang cuối, đúng là tên của Hàn Tử.
Cô Hứa: ...!
Lần này điểm số của Hàn tử quả là cao hơn trước, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.
Phía sau viết đầy, nhưng không ghi được điểm.
Cô Hứa thấy đầu đau nhói, chưa tới hai giây đã buông bài thi xuống.
*
Lúc Lâm Đường tới thì chỗ của Hàn Tử trống không.
Thiệu Long quay đầu lại thấy cô nhìn chằm chằm vào bàn của Hàn Tử, hiểu rõ nói: Đừng nhìn nữa, anh Hàn chắc là phục hồi lại thời gian lên lớp rồi, chưa tới giờ tự học buổi sáng thì cậu ấy không tới đâu
Lâm Đường quay lại một tháng trước, Hàn Tử vẫn luôn tới sớm, cho nên cô cũng không biết thật ra Hàn Tử chuyên gia đi trễ.
Đúng thật, tiếng chuông tiết tự học buổi sáng vừa mới vang lên, Hàn Tử hai tay đút vào túi bước vào từ cửa sau.
Thiệu Long quay đầu nhìn cậu: Anh Hàn? Tối hôm qua làm gì vậy?
Hàn Tử cúi đầu cầm sách, không ngẩng đầu lên nói: Chơi game, buổi sáng suýt chút không dậy nổi
Thiệu Long: Mình biết ngay mà hahaha...Á đm! Cô Hứa tới rồi!
Cậu ta còn chưa dứt lời, cô Hứa đã tới trước cửa.
Tiếng đọc sách trong lớp nhỏ lại trong phút chốc, không bao lâu sau thì im lặng.
Cô Hứa đứng trên bục giảng, vẻ mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
Cô cầm trong tay một xấp bài thi, còn có một tờ xếp hạng.
Có thành tích rồi, lần này nói chung lớp chung ta thi rất tốt, điểm trung bình chỉ kém 0.7 so với lớp 3!
Trong lớp bỗng chốc vang lên tiếng reo hò.
Cô Hứa lại nói tiếp.
Đó là bởi vì, trong lớp chúng ta xuất hiện một người đứng hạng nhất
Cả lớp cũng đều yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều là ngạc nhiên.
Thành tích của lớp 5 cơ bản là thuộc về hạng trung bình, chỉ có một mình lớp phó học tập có thể vào top 10, nhưng cũng chỉ xếp ở phía sau, không ai ngờ lần này lại có hạng nhất ở lớp 5!
Cô Hứa cũng không úp mở làm gì, giở bản thành tích ra: Lâm Đường, hạng nhất!
Sau khi trong lớp ngạc nhiên thì lại reo hò ầm ĩ.
Lâm Đường thì không có phản ứng gì, hạng nhất này là trong dự tính của cô.
Thiệu Long quay đầu lại kích động nói: Đường Đường! Không ngờ đó! Cậu vậy mà lại là một học bá! Vậy mà mình lại ngồi ngay phía trước hạng nhất toàn khối!
Hàn Tử bị cậu ta chọc cười, cậu đã đoán trước được cô gái nhỏ là một học bá, nhưng không ngờ thành tích của cô lại tốt như vậy.
Bạn cùng bàn bé nhỏ của cậu đúng là ghê gớm.
Trên bục giảng, giọng điệu của cô Hứa chậm lại một chút: Một mình Lâm Đường đã bỏ xa hạng nhì tới hơn bảy mươi điểm! Còn không kéo nổi một đám đồng thau các em lên nữa! Các em không thấy xấu hổ à?
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
Cô Hứa tức chịu không nổi, lại nói tiếp: Nhất là Hàn Tử, em với Thiệu Long! Hai người các em đúng là anh em tốt, đề lớn môn Toán đều viết kín mít hết, kết quả là sai hết đáp án!
Không biết là ai cười trước, tất cả mọi người trong lớp đều bật cười.
Cô Hứa cười nhẹ: Nhưng hai em đúng là có tiến bộ, lần này Hàn Tử vào top 100, xem như là khởi đầu tốt, Thiệu Long còn thiếu một chút, nhưng cũng không tệ, hy vnjg tất cả bạn học ở lớp chúng ta đều có thể tiếp tục cố gắng, hai năm còn lại tiếp tục tiến bộ!
Sau tiết tự học sáng là hai tiết Ngữ ăn, cô Hứa phát bài thi bắt đầu giảng bài.
Bài thi phát ra, Hàn Tử 122 điểm Ngữ Văn.
Cậu liếc mắt nhìn Lâm Đường.
135.
Hàn Tử: ...!
Cậu bỗng thấy điểm này của mình coi không được.
Cố Hứa giảng một đề, tan học mười phút trở về văn phòng.
Cô vừa mới về thì nghe chủ nhiệm lớp 1 nói với cô: Này! Cô Hứa! Nghe nói bạn học nữ mới tới thi rất được ha!
Nụ cười trên mặt cô Hứa hơi phai nhạt: Đúng vậy, cũng là người hạng nhất
Cô giáo kia ối chà, Lúc trước trường định xếp con bé vào lớp của tôi, nếu mà tôi không từ chối thì con bé không phải là của lớp chúng tôi sao!
Cô Hứa nở nụ cười khách sáo, không nói gì.
Thời điểm khi Lâm Đường mới chuyển tới, nhân viên của trường chưa từng nói về thành tích của Lâm Đường, chỉ nói với chủ nhiệm lớp 1 là chuyển tới lớp bọn họ, nhưng chủ nhiệm lớp 1 không đồng ý, ầm ĩ một trận với trường vì chuyện này, trường mới nhét Lâm Đường vào lớp 5.
Bây giờ bà ta nhắc tới chuyện này trước mặt mình, chắc chắn là không có ý tốt gì.
Đúng thật, ngay sau đó nghe bà ta nói: Học sinh học giỏi này nên ở lớp một mới phải, hay là...cô Hứa, cô thấy để Lâm Đường đến lớp 1 của tôi thế nào?
Cô Hứa thay đổi sắc mặt: Chỉ sợ là không được đâu
Cô nhìn chủ nhiệm lớp 1, giọng hơi cao nói: Lâm Đường biết trước đây lớp 1 từ chối con bé, cũng đã nói với tôi rồi, muốn năm sau dựa vào thực lực để thi!
Nói rồi cô dừng lại một chút: À phải rồi, tôi còn phải khen Hàn Tử, từ sau khi làm bạn cùng bàn với Lâm Đường, học kỳ này rất tiến bộ đó!
Giọng điệu không một chút kiềm chế hả hê.
Cô nói xong cũng ngồi xuống, rõ ràng không muốn nói tới chủ nhiệm lớp 1.
Chủ nhiệm lớp 1 hơi tức giận, giọng của cô Hứa lúc nãy lớn bao nhiêu, nói trắng ra là làm cho tất cả mọi người trong văn phòng đều nghe!
Ai cũng biết chuyện lúc trước bà ta không muốn Lâm Đường, hiện tại làm sao bà ta có mặt mũi đòi Lâm Đường lại trước mặt mọi người?!
Cô giáo kia cũng mất mặt bỏ đi, cô Hứa mới lật bảng thành tích ra xem vô cùng vui vẻ.
Trong lớp.
Cô Hứa vừa đi thì Thiệu Long quay đầu lại, cầm bút quay về hướng Lâm Đường: Phỏng vấn học bá Đường Đường một chút, cảm giác đứng hạng nhất ra sao vậy?
Bạn học khác nghe vậy cũng bu lại, Hồ Nghị ngồi ở một chỗ trống bên cạnh Thiệu Long: Đúng đó, đời mình còn chưa từng được ở gần hạng nhất như vậy đâu!
Mọi người gần như đều vây quanh.
Hạng nhất lần này ở lớp chúng ta, vậy chủ nhiệm của lớp 1 chắc chắn là nổi giận đó! Hahahahahahahaha
Lâm Đường không thoải mái lắm với việc nhiều người vây quanh mình như vậy, cô mất tự nhiên mím môi: Vẫn...vẫn ổn
Hồ Nghị ngạc nhiên: Hạng nhất đấy?! Cậu không kích động hả?!
Cậu ấy nói chuyện dựa vào hơi gần, Lâm Đường hơi lùi về sau một chút: Mỗi kỳ thi mình đều hạng nhất...quen rồi nên cũng không thấy gì...!
Cả đám kinh ngạc.
Bọn họ đều không ngờ Lâm Đường là một nữ học bá hàng thật giá thật!
Không biết Thiệu Long nghĩ gì: Vậy tại sao cậu chuyển trường?
Thành tích tốt như vậy, hoàn toàn không có lý do để chuyển trường mà.
Lâm Đường cắn môi không nói gì.
Hàn Tử khẽ chau mày liếc nhìn Thiệu Long.
Ai cũng nhìn ra được bất thường, Tịch Lệ ở sau lưng vỗ cho Thiệu Long một bạt tay, Thiệu Long nhạt nhẽo lại hỏi: Vậy, tại sao cậu lại vào lớp chúng ta? Thành tích của cậu tốt như vậy, hẳn là đến lớp 1 mới đúng chứ...!
Lâm Đường hơi sửng sốt, qua mấy giây mới nói: Không rõ lắm, nhưng lúc đó nói là người của lớp 1 đầy rồi...!
Hàn Tử nghe cô nói, mày càng nhíu chặt hơn, mí mắt rủ xuống cũng có thể làm người ta nhìn ra được cậu không vui lắm.
Hồ Nghị lại mẹ một tiếng, đứng lên.
Tổng cộng lớp 1 có hơn ba mươi người, lớp chúng ta hơn bốn mươi người thì sao? Ai mà không biết chủ nhiệm lớp 1 đó chứ! Chắc chắn là bà ấy không biết thành tích của cậu tốt, nếu không thì không thể nào không nhận cậu! Nói không chừng bây giờ đang nói với Hiệu trưởng là muốn đòi cậu về đó!
Tịch Lệ cũng tức giận đến mức đứng không vững: Bà ấy không có cái thể diện đó đâu, chủ nhiệm lớp sẽ không để bà ấy làm loạn! Đường Đường cậu đừng buồn, sang năm chia lớp, đường đường chính chính mà thi đi!
Còn có vài cô gái cũng đang an ủi Lâm Đường.
Tim Lâm Đường không hiểu sao run lên.
Ở trường cũ của cô, thi được hạng nhất xưa nay không chúc mừng mà là không ngừng gây hấn và nghi ngờ chất vấn.
Càng không có bạn học vỗ vai cô nói cô đừng buồn...!
Cô khẽ rủ mắt xuống, lại cười, một lát sau mới nghe cô khẽ nói: Được, chúng ta đều phải cố gắng, cùng nhau thi vào lớp 1
Mặc dù giọng nói của cô nhỏ, nhưng không hiểu sao lại có rất nhiều sức mạnh.
Thiệu Long hô theo: Thi vào lớp 1!
Trong lớp nháy mắt đều là tiếng hô hào.
Thi vào lớp 1!
Thi vào lớp 1!
Tất cả mọi người trong lớp đều hô lên, dẫn tới một số bạn học lớp khác và thầy cô cũng lại gần nhìn.
Cô Hứa cầm đề chuẩn bị đi vào lớp, ở ngoài nghe được thì ngừng lại.
Vẻ mặt của cô không tự chủ được mà cười lên.
Có lẽ hiện tại chúng vẫn chưa biết được ý nghĩa của việc thi vào được lớp 1, thi vào được một trường đại học tốt là như thế nào.
Chúng chỉ đơn thuần là vì bạn học bị đối xử bất công mà hò hét.
Đây chính là giai đoạn tình cảm thuần túy nhất của thiếu niên.
Nhiệt huyết, chân thành tha thiết, mang theo thiện ý chân thành.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, các thầy cô lục tục đến phát bài thi để bọn họ xem trước lỗi đề một chút.
Có nhiều người lại gần mượn bài thi của Lâm Đường để đối chiếu, Lâm Đường đều cho mượn từng tờ.
Tiếng chuông tan học giữa trưa vừa vang, Lâm Đường liếc mắt nhìn Hàn Tử thì thấy cậu âm thầm ghé vào mặt bàn ngủ.
Ngón tay đẹp đẽ xuyên vào tóc, cánh tay cũng che tai lại.
Cô không nói gì, quay đầu nhìn Thiệu Long suỵt một tiếng, thu dọn cặp sách.
Thiệu Long không hiểu, nhìn Hàn Tử nằm úp sấp, nói thầm: Sao ra về rồi mà còn ngủ...!
Còn chưa dứt lời đã thấy Hàn Tử thả tay xuống khẽ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt cậu nhàn nhạt, dụi dụi mắt đứng dậy, nhanh chóng cầm bài thi nhét vào cặp, sau đó hất cằm với Thiệu Long.
Không một chút dáng vẻ buồn ngủ.
Rảnh không?
Thiệu Long mơ hồ: Hả?
Hàn Tử: Đi làm một việc
*
Văn phòng chủ nhiệm Ngô.
Thầy Ngô, cậu cũng không thể vì cậu với cô Hứa là vợ chồng mà lại sắp xếp cho học sinh giỏi tới lớp 5 chứ! Lúc trước tôi từ chối cho Lâm Đường đến ban 1 là vì nhân viên nhà trường không nói cho tôi biết thành tích của Lâm Đường tốt như vậy, tôi sợ nó đến lớp 1 thì không theo kịp tiến độ học! Hiện tại có thành tích của nó rồi, thành tích khá như vậy chẳng lẽ không nên vào lớp 1 sao?! Ở lại lớp 5 sẽ làm trễ nãi việc học của nó!
Mặt mũi chủ nhiệm lớp 1 đầy vẻ giận dữ, đứng đó nói xong mới ngồi xuống nhấp một hớp trà.
Thầy Ngô thở dài: Cô Tiền à, không phải tôi cố ý xếp Lâm Đường vào lớp 5, lúc trước chỉ có một mình Hiệu trưởng biết thành tích của con bé là như thế nào, hạng mục việc chuyển trường của con bé đầu tiên cũng là muốn đưa vào lớp 1, là vì cô từ chối, tôi và cô Hứa mới thương lượng để con bé vào lớp 5, thành tích của Lâm Đường tốt như vậy chúng tôi cũng đâu có ngờ...!
Đừng có nói chuyện có hay không có với tôi! Tôi dẫn dắt lớp chọn nhiều năm rồi, từ trước tới giờ chưa từng thấy hạng nhất toàn khối lại học ở lớp thường! Tôi cho cậu biết này chủ nhiệm Ngô, hôm nay Hiệu trưởng không có ở đây, nếu mà Hiệu trưởng ở đây thì Lâm Đường đã chuyển tới lớp của tôi rồi! Cậu không muốn cho nó chuyển, không phải là vì muốn cho lớp 5 có thành tích tốt, cho cô Hứa có thể diện sao?!
Chủ nhiệm lớp 1 lớn tiếng ngắt lời anh, nói một tràng hùng hồn vênh váo hung hăng.
Thầy Ngô làm chủ nhiệm trường nhiều năm vẫn là lần đầu tiên gặp kiểu giáo viên không thèm nói lý lẽ như vậy.
Anh kìm nén cơn giận, kiên nhẫn nói: Cô tiền, khai giảng đã một tháng rồi, hiện tại để Lâm Đường chuyển lớp mà không có bất kỳ lý do gì, cô không nghĩ tới sẽ khiến bạn học khác bất mãn sao?
Chủ nhiệm lớp 1 hơi suy nghĩ: Bất mãn? Chúng nó có thành tích tốt như Lâm Đường người ta à? Tới lượt tụi nó bất mãn sao? Mấy cái đứa học sinh kém cỏi đó dựa vào cái gì mà so sánh bản thân với hạng nhất toàn khối?!
Chủ nhiệm Ngô bị bà ta nói tới mức nổi giận, gân cổ đứng lên, còn chưa lên tiếng, cửa phòng làm việc đã có vài tiếng gõ, sau đó người bên ngoài đẩy cửa ra.
Hai người Hàn Tử và Thiệu Long đi vào từ bên ngoài.
Thấy là học sinh đến, vẻ mặt của chủ nhiệm Ngô mới hơi dịu lại: Các em có chuyện gì à? Lát nữa rồi nói, hiện tại thầy và cô Tiền còn có chút việc...!
Hàn Tử nhàn nhạt cắt lời anh: Chủ nhiệm Ngô, chúng em đến là để tìm cô Tiền
Chủ nhiệm lớp 1 lạnh mặt, nghe cậu nói vậy mới quay đầu nhìn: Có chuyện gì?
Dáng dấp của Hàn Tử và Thiệu Long cao lớn, bây giờ đứng đó nhìn xuống bà, bà hơi không thoải mái, tiếp đó nghe giọng nói lãnh đảm của thiếu niên mở miệng.
Cô Tiền làm giáo viên ưu tú nhiều năm, không ngờ ở sau lưng lại đối xử với học sinh khác nhau?
Chủ nhiệm lớp 1 giật mình, không kìm được đứng lên: Em nói cái gì?! Một học sinh như em thì biết cái gì? Tôi cũng là vì trường nên mới...!
Có phải là vì trường hay không, học sinh như chúng em cũng không biết, chúng em chỉ biết là trong mắt cô Tiền chỉ nhìn thấy những học sinh giỏi, căn bản không xem học sinh kém ra gì
Đúng lúc đó Thiệu Long mở di động ra, đưa màn hình về phía bà.
Là giao diện ghi âm.
Trong lòng chủ nhiệm lớp 1 giật mình.
Lời bà vừa nói mặc dù không quá trớn tới mức đó, nhưng nếu truyền đi thì chắc chắn có ảnh hưởng tới đánh giá cấp bậc giáo viên ưu tú đối với bà.
Bà ta tức giận đỏ cả mặt, vẻ giận dữ trên mặt đều không giấu được: Hai người các cậu muốn làm cái gì?! Uy hiếp giáo viên hả?! Mới tí tuổi đã học dốt, đúng là học sinh lớp kém!
Bà ta nói một tràng lại cảm thấy không ổn, liếc qua điện thoại của Thiệu Long đang mở giao diện ghi âm, quay sang không nói gì nữa.
Chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh mở miệng nói: Vậy rốt cuộc là hai em tới đây làm gì?
Hàn Tử hất cằm lên, Thiệu Long thu điện thoại lại.
Cậu bước vài bước về phía chủ nhiệm lớp 1, giọng nói lạnh nhạt.
Bọn em chỉ là định đến nói với cô Tiền ----
Giọng nói của cậu không chút cảm xúc gì, nghe kỹ còn có hơi lạnh.
---- Lâm Đường sẽ không chuyển lớp, cậu ấy sẽ chỉ đường đường chính chính mà thi vào lớp 1
Cô sẽ không vì lần thi tháng này được hạng nhất mà đi cửa sau để vào lớp 1.
Cô cũng sẽ không quên trước đó mình từng bị chủ nhiệm lớp 1 từ chối.
Cho nên cô sẽ dựa vào chính mình.
Thầy Ngô khẽ giật mình, không khỏi cong khóe môi.
Chủ nhiệm lớp 1 phút chốc mở to hai mắt, đứng lên la lớn: Các người cứ vậy mà muốn giữ Lâm Đường lại lớp 5?! Nó ở lớp học sinh kém thì làm sao mà tiến bộ được?! Hay là thật ra các cậu ngứa mắt thành tích của nó tốt?!
Vẻ mặt Hàn Tử không thay đổi, thật giống như người bị bà ta công kích bây giờ không phải cậu.
Cô cho rằng Lâm Đường hiếm lạ gì lớp 1 lắm sao?
Cậu cao hơn chủ nhiệm lớp 1, dù bà đứng lên cũng phải hơi ngước nhìn cậu.
Nếu không phải là sang năm chia lớp người hạng nhất chắc chắn vào lớp 1 thì cậu ấy muốn cứ ở lại lớp 5 đó, dù sao thì chủ nhiệm lớp 5 của bọn em không giống như cô...!
Cậu chưa nói xong, khẽ cười trầm thấp.
Ý tứ rõ ràng.
Chủ nhiệm lớp 1 bị cậu chọc tức đến ngay cả cổ cũng đỏ lên, bà quay sang trừng mắt nhìn chủ nhiệm Ngô: Chủ nhiệm Ngô, cậu để mặc cho đám học sinh này làm bậy à!
Bà nói xong, giẫm lên giày cao gót cộp cộp cộp đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hàn Tử và Thiệu Long còn không nhịn nổi mà lườm bọn họ một cái.
Hàn Tử không thèm nhìn bà, rủ mắt không nhìn ra được cảm xúc.
Thiệu Long làm mặt quỷ, thấy bà đi mới thở phào ngồi xuống: Xem như giải quyết xong!
Chủ nhiệm Ngô không khỏi thở phào, ngồi xuống rồi lại nở nụ cười.
Hai người các em đúng là rất tinh ranh, sao lại nghĩ ra trò ghi âm?
Hàn Tử nở nụ cười: Không có ghi âm
Chủ nhiệm Ngô: Hả?
Thiệu Long cười đùa cợt nhả đứng lên đi tới, đưa di động cho chủ nhiệm Ngô nhìn: Bọn em ở ngoài không có nghĩ tới ghi âm, lúc này là dọa bà ấy thôi!
Chủ nhiệm Ngô ngạc nhiên: Cái gì cơ? Vậy các em không sợ bị cô Tiền phát hiện à?
Thiệu Long xem thường: Không phải là không phát hiện ra sao?
Vẻ mặt chủ nhiệm Ngô bình thường lại: Các em đúng là trẻ tuổi lớn gan mà...!
Chủ nhiệm, Lâm Đường sẽ không chuyển lớp phải không
Chủ nhiệm Ngô nhìn Hàn Tử lên tiếng, cười lắc đầu: Sẽ không đâu, cô Tiền chắc chắn không dám la lối nữa, ngược lại là các em đó, rất coi trọng nghĩa khí vì bạn học
Thiệu Long phụ họa không biết xấu hổ: Tất nhiên rồi, đừng thấy thành tích của bọn em không tốt, nhưng bọn em đều là những người rất có nghĩa khí! Chủ nhiệm lớp 1 nói không cần là không cần, nói muốn là muốn, mắc gì phải để Lâm Đường chịu uất ức như vậy?
Chủ nhiệm Ngô thấy cậu ta vừa nói vừa tức, vội vỗ cậu ta một cái: Được rồi được rồi, đều giải quyết xong rồi hai em còn không đi ăn cơm đi! Lát nữa phải quay lại học đó!.