Editor: Amy
...
Ninh Ly lắc đầu khéo léo từ chối: "Không cần phiền toái như vậy."
"Không phiền toái nha!" Hà Hiểu Thần hưng trí bừng bừng, "Dù sao lời thoại của cậu cộng lại cũng không quá mười câu, Bùi Tụng, cậu cảm thấy thế nào?"
Đối với cậu mà nói, đích xác chỉ là một chuyện nhỏ.
Cậu điểm cằm nhẹ.
Hà Hiểu Thần còn muốn nói gì đó, Ninh Ly bỗng nhiên mở miệng, đọc câu thoại kia.
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo sạch sẽ, phát âm rõ ràng dễ nghe.
Trong tiểu đình nhất thời an tĩnh trong chớp mắt, mấy người đồng loạt nhìn về phía Ninh Ly.
Nhậm Khiêm "tê" một tiếng, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc: "Hmm....!Đây cũng quá giống đi." Cậu nói xong, nhìn thoáng qua Bùi Tụng bên kia.
Bùi Tụng khi còn bé từng sống ở nước ngoài hai năm, cho nên giọng là cực kỳ chuẩn tiếng Anh.
Nhiều người muốn học, nhưng rất khó.
Nhưng câu vừa rồi của Ninh Ly, giọng điệu phát âm, cơ hồ hoàn toàn giống Bùi Tụng!
Nếu không liền nói bạn học mới năng lực học tập mạnh như vậy đâu! Người thông minh thật sự là không giống a!
Hà Hiểu Thần cũng sửng sốt một chút, sau đó trong ánh mắt đột nhiên bộc phát một trận quang mang sáng ngời: "Ninh Ly! Cậu đọc thật tốt a!"
Nhìn đi, cô liền nói chỉ cần chịu cố gắng, nhất định có thể làm được!
"Nói vốn là như vậy, chỉ cần dám mở miệng, cũng không có vấn đề gì." Vốn còn cảm thấy lần này phải tốn một phen công phu, không nghĩ tới Ninh Ly cho cô một cái kinh hỉ thật lớn.
Cô vừa đưa ra tinh thần.
"Phía sau đều để Bùi Tụng giúp cậu đọc một lần, cậu nghe theo đọc là được rồi!" Nói xong, cô liền thúc giục Nhậm Khiêm tiếp tục.
Rất nhanh, đến câu thoại thứ hai của Ninh Ly.
Tầm mắt Bùi Tụng dừng lại trên người Ninh Ly một lát, đọc trước một lần.
Ninh Ly theo phía sau cậu lặp đi lặp lại, lưu loát sạch sẽ, đích thật là giọng cực kỳ giống nhau, giống như là dọc theo âm điệu của cậu, từng chút một lật đổ.
Kỳ thật là có vi diệu bất đồng, ở Bùi Tụng nghe tới, Ninh Ly tựa hồ cũng không phải thuần túy bắt chước cậu.
Mặc dù đều là phát âm kiểu Anh, nhưng cũng bởi vì địa vực bất đồng mà có chênh lệch rất nhỏ.
Giọng Ninh Ly, cậu nghe, ngược lại càng thiên vị...!
"Tôi tính phục.
Tôi cùng Bùi ca lâu như vậy, cũng không thể học thành, Ninh Ly chỉ nghe một lần liền học được!?" Nhâm Khiêm thở dài.
Chênh lệch giữa người với người, sao lại lớn như vậy?
Bọn họ mất khoảng nửa giờ đem kịch bản chế độ chiếu hai lần, lần thứ hai, Ninh Ly đã không cần bất kỳ phụ trợ nào, có thể lưu loát thuận lợi đọc xong lời thoại.
Ninh Ly nhìn thoáng qua thời gian.
"Hôm nay đến đây trước đi.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào trưa thứ Tư."
Tiếp theo là đọc lời thoại, và diễn tập đơn giản.
Dù sao còn rất lâu nữa mới đến thứ hai tuần sau, không cần gấp gáp.
"A...!Kết thúc rồi à?" Hà Hiểu Thần vừa nghe lời này, nhất thời sinh ra mất mát.
Làm thế nào thời gian trôi qua nhanh như vậy!
Hơn nữa nói như vậy, chẳng phải cô phải đến thứ tư mới có thể thưởng thức tuyệt sắc bận này ở cự ly gần sao?
"Làm sao vậy, có vấn đề gì không?" Ninh Ly hỏi.
Hà Hiểu Thần cố nén bi thương lắc đầu, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, Ninh Ly, gần đây cậu đang bận thi vật lý đúng không? Tôi có một số không hiểu, có thể hỏi cậu không?"
Ninh Ly gật đầu.
"Có thể."
Hà Hiểu Thần bất ngờ đứng dậy —— hôm nay cô phải làm vật lý!
...
Học sinh lớp 11 phát hiện, gần đây Hà Hiểu Thần và Ninh Ly dường như rất thân thiết.
Chẳng những buổi trưa cùng Ninh Ly đi ra ngoài đối với kịch bản, giữa giờ học hoặc lúc tự học, cũng thỉnh thoảng đi về phía cô, đợi một hồi lâu.
Trưa thứ sáu, mấy người Ninh Ly tiến hành diễn tập cuối cùng ở góc đọc sách.
Mấy người Diệp Sứ đang đi qua cách đó không xa.
"Đó không phải là bọn Ninh Ly sao?" Tôn Tuệ Tuệ liếc mắt một cái, khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia, trong mắt dâng ra vài phần ghen tị.
"Lớp trưởng cũng thật sự là đủ trách nhiệm.
Đáng tiếc không biết, Ninh Ly có thể học được bao nhiêu?"
Ninh Ly tiếng Anh kém cỏi như vậy, căn bản là bùn nhão không dính lên tường được, lão sư vậy mà còn phái mấy người này thành tích tốt nhất giúp cô.
Đây không phải thuần túy chậm trễ những người khác sao?
Hơn nữa Bùi Tụng ——
Diệp Sứ nhìn cô một cái, ấm giọng: "Chị Ninh Ly trước kia điều kiện không tốt, cái này cũng không thể trách chị ấy."
Trình Tương Tương: "Như thế nào, ghen tị cậu ta có thể cùng Bùi Tụng cùng một chỗ?"
Tôn Tuệ Tuệ bị nói trúng tâm sự, có chút xấu hổ: "Chỗ nào a? Tớ chỉ cảm thấy kiểu đó không tốt.
Không nói đến lớp trưởng, chỉ có Hà Hiểu Thần, tuần này lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức vào Ninh Ly? Cậu ta cũng thật sự là không ngại phiền..."
"Cũng không phải sao, ngày hôm qua tôi nhìn thấy kịch bản của Ninh Ly, còn đặc biệt đánh dấu phiên âm."
Trình Tương Tương cười vui vẻ, "Dụng tâm như vậy, thứ hai, cô ấy khẳng định có thể biểu hiện rất tốt."
...
Buổi tự học vào tối thứ sáu.
Lớp học ban một yên tĩnh.
Lâm Chu Dương cầm một tờ giấy tiếng Anh đi tìm Hà Hiểu Thần.
"Đại lão, cái này đọc lý giải nói cho tôi một chút đi ?"
Hà Hiểu Thần đang ôm một quyển tư liệu vật lý điên cuồng tính toán, nghe nói như vậy, vội vàng nói: "Chờ tôi tính xong cái này."
Lâm Chu Dương một cước giẫm lên góc bàn, cà lơ phất phơ: "Ai, đại nhân, gần đây ngài cắn thuốc à? Trước đây cậu không phải là người khó chịu nhất về vật lý sao?"
Hà Hiểu Thần đẩy kính: "Cậu hiểu cái gì."
"Tại sao tôi không hiểu? Cậu liền muốn làm bộ đi tìm Ninh Ly chứ sao." Lâm Chu Dương sớm đã nhìn thấu tất cả, hạ thấp giọng nói, "Thật ra mọi người đều biết, mỗi lần cậu ôm sách vật lý đi, thật ra là đang giúp Ninh Ly học tiếng Anh!"
Hà Hiểu Thần rốt cục ngẩng đầu, biểu tình một lời khó nói hết.
"Các cậu ...!Điên à?"
Lâm Chu Dương cười hắc hắc: "Cần gì phải làm vậy? Ai, chỉ là một tiểu tiết mục, mất mặt là mất mặt! Tôi lúc đầu không phải cúng —— khụ.
Dù sao mọi người đều nghĩ rằng cậu làm điều đó là không cần thiết!"
Hà Hiểu Thần do dự một hồi lâu, mới châm chước mở miệng: "......!Tôi không dạy cậu ấy tiếng Anh, tôi thực sự học vật lý."
"Vật lý tốt cũng không chỉ có cô ấy." Lâm Chu Dương rõ ràng không tin.
Hà Hiểu Thần thở dài.
"Nếu các cậu đã phát hiện ra.
Tôi ngả bài, tôi là nhan cẩu."
Lâm Chu Dương: "..."
"Tôi ham sắc đẹp của Ninh Ly."
Lâm Chu Dương thần sắc hoảng sợ lui ra sau một bước.
"Hà Hiểu Thần, cậu có tật xấu à? Muốn như vậy, sao cậu không đi tìm Diệp Sứ ——"
Hà Hiểu Thần một lời khó nói lại liếc nhìn cậu ta một cái.
"Nhan cẩu chúng tôi cũng có tiêu chuẩn được không? Diệp sứ? Tôi cũng không mù."
Một tuần trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Tuần này Lục Hoài Dữ dường như có việc đang bận, cũng không có liên lạc quá nhiều với Ninh Ly, chỉ thỉnh thoảng hỏi cô tình huống học tập.
Ninh Ly trả lời từng câu một, về những thứ khác, cũng không hỏi nhiều.
...
Thứ hai.
Tiết thứ nhất tiếng Anh lên lớp trước.
Tôn Tuệ Tuệ mang theo mấy ly trà sữa vào lớp, phía sau Lâm Chu Dương nóng như lửa xông vào, không cẩn thận liền đụng phải cánh tay cô.
Soạt!
Mấy ly trà sữa tình cờ ngã xuống bục giảng.
Trên đó là mấy bản kịch bản Ninh Ly vừa mới đặt lên, chuẩn bị cho tiết tiếng Anh.
Giấy mỏng nhanh chóng bị ướt và chữ viết tay trên đó trở nên mờ.
Nhâm Khiêm nhíu mày, một cước đạp tới: "Lâm cẩu! Cậu không có mắt sao? "
Tuy rằng lời thoại mấy người đều thuộc lòng, nhưng đại lượng tường thuật là cần cậu đến đọc a!
Lâm Chu Dương vẻ mặt nghẹn khuất: "Tôi, tôi không phải cố ý..."
Khổng Nhu vừa vặn đi vào, nhìn thấy tình huống này, sửng sốt: "Không có việc gì đâu, Ninh Ly! Em đến văn phòng in thêm vài bản nữa là được."
Ninh Ly nhìn bục giảng một cái.
"Cám ơn lão sư, bất quá không cần, chậm trễ lớp học của cô"
"Không chậm trễ, cũng là ——""
Trình Tương Tương cất cao giọng nói: - Khổng lão sư, in đương nhiên không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng đánh dấu phiên âm thì tốn rất nhiều công sức!
Ninh Ly thần sắc bình tĩnh:.
"Tôi đến đọc tường thuật."