Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người


Tô Tô nhìn Tần Lạc Vân: "Cậu sắp khóc đấy à? Nếu cậu khóc mình sẽ không thích cậu."
Tô Tô không thích đứa trẻ động một tý là khóc nhè, trông rất phiền.
Tần Lạc Vân sững sờ, câu trả lời của Tô Tô không nằm trong phạm vi kinh nghiệm lúc trước của bé.
"Nhưng mà, nhưng mà cậu không thích mình, không muốn làm bạn với mình..." Tần Lạc Vân mếu máo, rưng rưng nước mắt.
Tô Tô thấy bạn ấy thật sự sắp khóc rồi, mếu máo nói: "Sao mới như vậy cậu liền khóc rồi? Không được khóc lóc tùy tiện, mình không thích đứa trẻ hở ra liền khóc.

Mình không chơi với cậu nữa."
Tô Tô xoay người liền đi chỗ khác chơi.
Tô Tô vừa đi, Tần Lạc Vân vốn chỉ là giả vờ tủi thân lúc này liền khóc thật.
Tần Lạc Vân chạy vào trong góc đứng khóc.
Bạn ấy vừa khóc liền khiến bạn học nam có quan hệ rất tốt với mình là Trác Hạo để ý.
"Vân Vân, sao cậu lại khóc? Ai bắt nạt cậu rồi! Cậu đừng sợ! Mình bảo vệ cậu!"

Trác Hạo rất có tinh thần hiệp sĩ, tự nhận thấy bảo vệ Tần Lạc Vân là trách nhiệm của mình.
"Em gái mới đến đó, mình muốn làm bạn cùng em ấy nhưng em ấy không muốn, nói không thích mình, còn đẩy mình một cái..." Tần Lạc Vân mở miệng liền nói dối.
Đây chính là ông bà nội dạy bé, khi nào khóc thì nói là người khác đã đẩy mình, đụng vào mình.
Trước đó bà nội bé chính là nói như vậy, sau đó có một chú lạ còn cho bà nội rất nhiều tiền.

Bọn họ dùng tiền đó để mua quần áo mới, còn mua rất nhiều đồ ăn ngon.
"Bạn ấy đẩy cậu? Cô giáo đã nói không được đẩy người khác! Bạn ấy thật là hư!" Trác Hạo tức giận rồi.
Tần Lạc Vân nhăn nhó nói: "Có phải mình rất đáng ghét không, vì vậy bạn học mới không thích mình?"
"Vân Vân không đáng ghét, không phải Vân Vân sai! Đánh người là đứa trẻ hư! Mình muốn đi tìm bạn ấy báo thù!"
Trác Hạo nói xong liền xoay người chạy về phía Tô Tô.
Tần Lạc Vân thấy Trác Hạo chạy qua đó thì hơi mừng thầm trong lòng.
Trác Hạo chạy đến trước mặt Tô Tô.
Lúc này Tô Tô đang đứng nhìn trước khu đồ chơi, làm quen với hoàn cảnh.
"Này, cậu là bạn học mới đến phải không?" Trác Hạo xụ mặt.
"Đúng vây." Tô Tô thoải mái trả lời.
"Cái này tặng cho cậu." Trác Hạc đưa qua một cái hộp giấy nhỏ.
Tô Tô không hiểu ra sao nhận lấy.
"Cậu mở ra xem xem." Trác Hạo gian xảo nói.
Trong cái hộp này có giấu một con gián giả, trông rất giống thật.
Trác Hạo đã dùng đồ chơi này dọa rất nhiều bạn nam, trong đó có đến mấy bạn đều bị cậu dọa khóc.
Lúc bình thường cậu sẽ không dùng nó để dọa bạn nữ.


Nhưng bạn học nữ mới đến này đã làm bạn tốt Vân Vân của cậu khóc, vậy thì không thể trách cậu được.
Trước cái nhìn gian xảo chằm chằm của Trác Hạo, Tô Tô mở hộp ra.
Một con gián nhựa bắn lên tay Tô Tô.
Tô Tô nhìn con gián nhựa, khó hiểu nghiêng đầu.
"Cậu tặng mình cái này làm gì? Mình không thích những thứ như này, rất xấu." Tô Tô vẻ mặt điềm tĩnh hỏi Trác Hạo.
Trác Hạo ngây ngốc nhìn Tô Tô.
Sao bạn ấy không sợ chút nào?
Đây chính là con gián a!
Trác Hạo liền hỏi: "Cậu...!cậu không sợ gián sao?"
Tô Tô hỏi lại: "Vì sao phải sợ gián?"
Trác Hạo thầm nghĩ, bạn học mới đến này có chút lợi hại!
Thế nhưng đều không sợ đồ chơi con gián của cậu!
Nhưng bạn ấy là đứa trẻ hư bắt nạt Vân Vân! Cậu còn lâu mới khâm phục bạn ấy!
"Trả lại cho mình!" Trác Hạo lấy lại con gián giả trên tay Tô Tô.
Tô Tô mắt tròn xòe nhìn Trác Hạo.

"Cậu...!cậu nhìn mình làm gì?" Trác Hạo bị Tô Tô nhìn như vậy có hơi chột dạ.

Tô Tô không nói gì, xoay người chạy ra ngoài sân nhỏ.
Trác Hạo nhìn thấy hơi ngẩn người.
Bạn ấy chạy làm gì? Làm sao lại chạy ra đó rồi?
Bây giờ đang là thời gian chơi đồ chơi ở trong lớp, thời gian hoạt động ngoài sân là vào buổi chiều.
Qua nửa phút đồng hồ, Tô Tô lại chạy trở về, trong tay còn cầm một cái túi nhựa.
"Này, cho cậu."
Tô Tô đem túi nhựa tặng cho Trác Hạo.
Trác Hạo vừa mở túi nhựa ra, bên trong liền có hai con gián to đùng bay ra ngoài.
Là con gián thật, to đùng, còn sống sờ sờ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận