"Phì phì." Lần này Ôn Nguyên Nguyên thật sự cười không ngừng được, cô thả người xuống, "Được được được, thả bà trẻ của chúng ta xuống, yên tâm, không ai dám chê cười nhóc đâu."
Kỷ Thanh Ngọc đi đến bên cạnh Kỷ Trạch, đi được hai bước lại quay đầu chạy đến bên cạnh Ôn Nguyên Nguyên: "Cô có thể ngồi xổm xuống một chút không, tôi có lời muốn nói với cô."
Ôn Nguyên Nguyên tò mò, xoay người ngồi xổm người xuống.
Bà trẻ tiến đến bên tai cô, nhân lúc mọi người không chú ý, hôn "chụt" một cái thật kêu lên mặt cô.
Ôn Nguyên Nguyên ngạc nhiên.
Cô bé nở nụ cười lém lỉnh: "Được rồi, hôn lại rồi nhé! Cái ôm của cô Ôn cũng thơm thơm mềm mềm."
"Ôi chao!" Ôn Nguyên Nguyên che ngực, thở dốc vì kinh ngạc, "Sao nhóc khéo thế này? Đang dụ tôi sinh con gái đúng không?"
Đừng nói là cô, ngay cả Trình Ngạo đứng ở bên cạnh cũng bị thao tác ngọt bùng nổ này đánh trúng, trong cặp mắt tràn đầy hâm mộ.
Bình luận càng toàn mùi chua:
[Trời ơi vì sao lại có bé cưng ngọt như thế hả! Độ ngọt vượt quá tiêu chuẩn rồi]
[Con bé khéo thật đấy! Nếu tôi có một nửa bản lĩnh như con bé cũng không sẽ FA tới tận bây giờ]
[Ôn Nguyên Nguyên cô không được! Cho tôi tôi có thể hôn bà trẻ trọc luôn]
[Chết tiệt, nghìn lần không nghĩ tới, tôi lại có một ngày sẽ bị một bé con ba tuổi thả thính]
Bốn nhóm khách quý cùng nhau đi đến địa điểm chỉ dẫn.
Tối nay mọi người trong tổ chương trình chuẩn bị xong biệt thự lớn, hiện tại bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, còn có gian phòng sạch sẽ ấm áp, xem như vẽ một dấu chấm hết cho một ngày bôn ba mệt nhọc.
Sau khi rửa mặt, mọi người ngồi trật tự trước bàn ăn.
Hôm nay mặc kệ là người lớn hay trẻ xon đều mệt mỏi không ít, bụng cũng đã sớm đói meo, vì thế mọi người ăn bữa cơm này rất ngon miệng.
Ngay lúc nhóm khách quý yên lặng ăn cơm, trên Weibo bên đã lặng yên xuất hiện mấy hot search.
#Phụ Huynh Siêu Cấp mùa ba phát sóng#
#Tổ hợp bà cháu đầu tiên trong lịch sử chương trình chăm sóc trẻ con#
#Kỷ Trạch chèo thuyền như bật hack#
#Giá trị nhan sắc của các bé con có thể cao tới mức độ nào#
Nhưng mà hot search có nhiệt độ cao nhất và khiến ekip chương trình cũng bất ngờ lại là...
#Kỷ Trạch không được#
Tiêu đề này thật sự làm người ta mơ màng, khiến không ít người qua đường ăn dưa không xem chương trình cũng sẽ không nhịn được muốn nhấn vào.
Kết quả mở ra lại là một đoạn video rất đứng đắn.
Trên mặt biển xanh thẳm, ngôi sao nam có gương mặt điển trai chèo một chiếc thuyền nhỏ màu lam như mũi tên xuyên qua sóng biển, bỏ xa các khách quý đằng sau.
"Tôi báo cáo Kỷ Trạch bật hack!" Nữ MC nổi tiếng xinh đẹp lớn tiếng hô.
Ống kính di chuyển, sao nữ xinh đẹp mới nổi hỏi chàng trai: "Anh có mệt không?"
Sao nam: "Mệt, tay tôi mỏi nhừ rồi."
Ống kính lại chuyển đổi, đằng sau thuyền nhỏ màu lam kéo theo một chiếc thuyền nhỏ màu đỏ từ từ tiến về phía trước, cô bé xinh xắn đáng yêu xoắn xuýt nhìn chàng trai: "Tiểu Trạch, sao con vẫn yếu ớt thế hả."
[??? ]
[Nhấn vào muốn xem không được thế nào, kết quả là cái này?]
[Tiêu đề lừa gạt, báo cáo (đầu chó)]
[Sao nam này là ai vậy, đẹp trai thế]
[Chỉ có tôi chú ý tới chữ "vẫn" này sao?]
[Sao nam tên là Kỷ Trạch, biệt danh Tiểu Trạch.
Vẻ ngoài đẹp trai, tính cách ngoài lạnh trong nóng, có thể tay không di chuyển xe ba bánh chất đầy hàng hoá, là công dân hết mình vì việc nghĩa, bây giờ đang tham gia chương trình Phụ Huynh Siêu Cấp, cô bé trong video là bà trẻ của cậu ấy, đề cử mọi người xem đi nha]
[Phụ Huynh Siêu Cấp, là show giải trí sao? Xem ở nền tảng nào thế?]
[PR Phụ Huynh Siêu Cấp, hay lắm nhé.
Nhóm bà cháu bà trẻ và Tiểu Trạch thật sự tấu hề mà.]
[Phụ Huynh Siêu Cấp mùa này thật sự không tệ, nhóm nào cũng rất thú vị]
...
Kỷ Trạch ăn cơm tối không hề hay biết những chuyện xảy ra ngoài kia.
Hoặc là nói, anh đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là tự an ủi mình, chỉ cần anh không thấy thì có thể xem như mọi chuyện không xảy ra.
Bởi vì tất cả mọi người đều mệt lả, ăn cơm xong, mọi người đều về phòng của mình.
Phòng của Kỷ Trạch và Kỷ Thanh Ngọc nằm ở phía đông tầng hai.
Trong phòng của khách quý có lắp camera, có thể tự quyết định tắt mở, có điều dưới tình huống bình thường, chỉ có lúc đang nghỉ ngơi, khách quý mới có thể tắt máy.
Kỷ Thanh Ngọc hưng phấn lượn một vòng quanh phòng, tỏ vẻ mình muốn phòng ngủ nhỏ kia.
Kỷ Trạch liền nói: "Phòng đó vốn là phòng tổ chương trình chuẩn bị cho người."
Màu hồng phấn, trên giường còn bày rất nhiều gấu bông, rất được trẻ con yêu thích.
Kỷ Thanh Ngọc lấy vali nhỏ đặt góc tường ra, bắt đầu mở vali.
[Quả nhiên, mỗi khách quý vào phòng chuyện đầu tiên đều là mở hành lý của mình.]
[Để tôi xem xem trong vali của ngôi sao mang những gì nào.]
[Định mệnh mọi người dám tin không, Ngạn Manh Manh lại mang theo mấy quyển tài liệu giảng dạy vỡ lòng.
Tự giác kỷ luật quá rồi]
[Tò mò bà trẻ]
Kỷ Thanh Ngọc mở vali của mình ra, bên trong ngoài một vài túi quần áo, cái khác toàn là đồ ăn.
[???]
[Trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt quá không tốt, Kỷ Trạch mặc kệ không quản à]
[Mặc dù tôi đồng ý không thể chiều trẻ con ăn đồ ăn vặt, nhưng cái này, có lẽ Tiểu Trạch thật sự không quản được]
Kỷ Trạch đang cúi đầu nghịch điện thoại di động lơ đãng liếc qua, kinh ngạc: "Đây chính là những thứ người lọ mọ hơn nửa ngày lựa chọn sao?"
[Cái quái gì vậy, Kỷ Trạch không biết ư?]
[?? Để trẻ con ba tuổi tự chọn đồ, nghiêm túc sao?]
Kỷ Thanh Ngọc đang lần lượt lấy ra những chiếc túi nhỏ giống nhau được sắp xếp gọn gàng, nghe vậy nói: "Ừm, đều là những món ta nếm thử rồi, ngon lắm!"
Động tác của cô rất nhanh, không bao lâu thì lấy ra ba túi đồ ăn vặt, vừa lòng thỏa ý: "Đợi chút nữa đi đưa cho mấy người Lộ Dịch ăn."
[Hoá ra là mang cho những bạn nhỏ khác, thật tri kỷ]
[Cảm giác cứ giả tạo, chắc cú là người lớn dạy, hiện tại trong giới giả trí đã cạnh tranh khốc liệt tới mức trẻ nhỏ như vậy đã bắt đầu xây dựng hình tượng rồi sao?]
[??? Cô bắt một đứa trẻ ba tuổi diễn cho cô xem xem? Tôi thì tôi tin đây là sự thuần khiết và chân thành thuở ấu thơ một đứa bé hơn]
Kỷ Trạch nhìn vẻ tươi vui tự nhiên trên mặt cô, chỉ cảm thấy đối diện nụ cười như thế, nội tâm phiền muộn cũng biến mất không ít.
Anh hỏi: "Hôm nay vui lắm hả?"
Kỷ Thanh Ngọc gật đầu thật mạnh.
"Ngồi xe lâu như vậy, còn chèo thuyền, bôn ba cả một ngày không mệt sao?"
Bà trẻ lắc đầu, kể cho Tiểu Trạch nghe chuyện mình vui vẻ: "Hôm nay nhìn thấy biển lớn, thật sự rất là đẹp.
Quen được bạn mới, còn được cô Ôn xinh đẹp hôn một cái..."
Cô chìa ngón tay đếm: "Chèo thuyền lấy được hạng nhất!"
Niềm vui của trẻ con đơn giản như vậy đấy.
[Bà trẻ thật sự là thấy thế nào cũng đáng yêu]
[Cho dù bé cưng không làm cái gì, tôi đều có thể chăm chú xem nó một ngày]
[Niềm vui của trẻ con thật đơn giản, hâm mộ, về sau sẽ rất khó có thời gian không buồn không lo như thế]
Kỷ Thanh Ngọc đeo túi nhỏ, chuẩn bị đến chỗ các bạn nhỏ mới quen.
Kỷ Trạch muốn đi cùng với cô, Kỷ Thanh Ngọc bày tỏ không cần: "Ta biết bọn họ ở đâu."
Kỷ Trạch ngoài ý muốn: "Người biết?"
Cô gật đầu: "Trên cửa đều viết tên, ta nhận ra tên của bọn họ."
Kỷ Trạch xác nhận: "Thật sự biết?"
Bà trẻ tự tin: "Biết mà."
Kỷ Trạch nghe cô nói như vậy thì quay lại chỗ ngồi thật.
[Thật sự là một người dám nói một người dám nghe]
[Xem đứt quãng từ buổi sáng tới bây giờ tỏ vẻ, hình như bọn họ vẫn luôn như thế]
Kỷ Thanh Ngọc đang chuẩn bị đi, nghĩ ngợi thế nào lại cúi người, lấy trong vali một chiếc kẹo mút rất to vô cùng xinh đẹp, bỏ vào trong trong túi xách.
Kỷ Trạch chú ý tới, hỏi cô: "Không phải chia xong rồi sao?"
Cũng không phải anh hẹp hòi, hơn nữa qua những ngày này, anh hiểu rõ vị tiểu tổ tông này làm việc rất có quy tắc.
Bà trẻ cười híp mắt nói: "Cho Lộ Dịch thêm một cái kẹo mút."
Kỷ Trạch hơi kinh ngạc: "Người rất thích thằng bé?"
Trong mắt anh, những đứa bé này đều giống nhau.
Kỷ Thanh Ngọc nói như chuyện đương nhiên: "Cậu ấy đẹp trai nhất."
Kỷ Trạch nhớ lại gương mặt của Lộ Dịch, hiểu rõ gật đầu: "Xác thực."
[Ha ha ha ha có vẻ bà trẻ của chúng ta còn là một kẻ mê sắc đẹp]
[Buồn cười nhất chẳng lẽ không phải Kỷ Trạch lại gật đầu khẳng định sao?]
[Xem ra người nhà họ Kỷ đều là kẻ mê sắc đẹp]
Hàng xóm đầu tiên mà Kỷ Thanh Ngọc tìm tới là bố con Trình Ngạo.
Trình Ngạo còn tưởng là nhân viên công tác, mở cửa nhìn thấy Kỷ Thanh Ngọc thì ngạc nhiên.
"Tiểu Thanh Ngọc, sao nhóc lại tới đây?" Anh ta vô ý thức nhìn thoáng qua phía sau, "Kỷ Trạch đâu?"
Kỷ Thanh Ngọc giòn giã mở miệng: "Tiểu Trạch ở trong phòng, thầy Trình Ngạo, Trình Lộc Minh đâu ạ."
Bởi vì vấn đề bối phận, cô không tiện xưng hô nên dứt khoát học nhân viên công tác, mỗi một người lớn đều gọi là thầy cô.
"Lộc Minh!" Trình Ngạo cất giọng gọi con trai.
Kỷ Thanh Ngọc ngồi xổm người xuống, lấy trong túi xách ra một túi đồ ăn, đưa cho cậu bé: "Tặng cho cậu, quà gặp mặt."
Trình Lộc Minh nhận đồ ăn, đầu óc ngơ ngác: "Cảm ơn cậu."
Kỷ Thanh Ngọc thấy cậu bé nhận lấy thì vẫy tay với bọn họ: "Vậy tôi đi trước nhé, thầy Trình, Lộc Minh, tạm biệt."
Trình Ngạo giữ cô ở lại chơi một lát, Kỷ Thanh Ngọc nói mình còn phải tặng quà cho những người bạn nhỏ khác nên từ chối.
Đợi đến khi Kỷ Thanh Ngọc rời đi, Trình Lộc Minh ôm đồ ăn vặt vừa tới tay, bỗng nhiên nói với Trình Ngạo: "Bố ơi, bố mau sinh cho con một em gái đi! Giống Tiểu Thanh Ngọc ấy ạ!"
Trình Ngạo: "..."
Anh ta không mở miệng, bởi vì lúc con trai nói ra, anh ta phát hiện, mình lại có chút động lòng.
[Ha ha ha ha Lộc Minh chân thực quá.]
[Lại còn chuẩn bị quà cho bạn nhỏ khác, đáng yêu thật đấy]
[Dáng vẻ Thanh Ngọc đeo túi nhỏ dễ thương ghê, có điều Kỷ Trạch không đi cùng con bé sao]
[Em gái như thế này, ai không muốn chứ]
Người thứ hai mở cửa cho Kỷ Thanh Ngọc là Ngạn Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Ngọc như thường tặng quà cho Ngạn Manh Manh, cô bé hiển nhiên rất vui vẻ, ôm đồ ăn vặt hai mắt sáng lấp lánh.
Ngạn Thanh Thanh mỉm cười nhìn hai người, nói với em gái: "Manh Manh, bạn tặng em quà, em cũng phải tặng lại chứ."
Ngạn Manh Manh mờ mịt: "Thế nhưng em..." Không mang quà ạ.
Ngạn Thanh Thanh nói với cô bé: "Không phải trong vali của em có một bông hoa thuỷ tinh sao, em đi lấy cho Tiểu Thanh Ngọc đi."
Kỷ Thanh Ngọc lắc đầu: "Vai vế của tôi lớn, tặng quà cho mọi người là nên làm.
Không cần cố ý tặng quà lại đâu."
Ngạn Thanh Thanh vẫn kiên trì: "Không phải quà quý gì, lấy cho nhóc chơi thôi."
Kỷ Thanh Ngọc nhìn cô ta một cái, không tiếp tục từ chối.
Ngạn Manh Manh rất mau lấy đồ tới, là một bông hoa thuỷ tinh chế tác rất tinh xảo đựng trong hộp hộp nhung màu đen, rất đẹp.
Kỷ Thanh Ngọc nhận lấy.
Ngạn Thanh Thanh bảo cô ở lại chơi một lát, cô từ chối, nói lát nữa mình còn phải tới chỗ những bạn nhỏ khác.
Đợi đến khi Kỷ Thanh Ngọc rời đi, hốc mắt Ngạn Manh Manh lập tức đỏ lên, giương mắt nhìn về phía chị gái, cô bé muốn nói chuyện, lại bị Ngạn Thanh Thanh kéo.
"Manh Manh, đi tắm đi em.".