Tiểu Tổ Tông

Tống Y tự nhận mình là người có lý trí, gặp chuyện không hoảng hốt, bình tĩnh thản nhiên.

Nhưng khi chính mắt nhìn thấy trên mặt Ngô Ngữ bị rạch một vết, máu đỏ tươi chảy ra khiến cơ thể cô bất giác run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Ernest là hướng cô mà đến, mục đích rất rõ ràng.

"Tống tiểu thư, bây giờ cô không thể đi qua. Đây là một cái bẫy, người hắn ta muốn đối phó chính là cô."

Nữ vệ sĩ bên cạnh liếc nhìn Tống Y, nhắc nhở.

Nhiệm vụ của hai vệ sĩ là bảo vệ Tống Y, còn Ngô Ngữ, việc đó nằm ngoài chức trách của họ.

Đạo lí này cô cũng hiểu, nhưng khi thật sự đối mặt lại là chuyện khác.

Tống Y bước chân vào giới tranh sơn dầu ở Pháp bao lâu thì Ngô Ngữ làm người đại diện của cô bấy lâu.

Không chỉ là mối quan hệ với đối tác làm ăn, bao năm qua, Ngô Ngữ từ lâu đã trở thành người nhà của Tống Y.

Muốn cô trơ mắt nhìn người nhà của mình vì mình chịu khổ, thậm chí còn có thể mất mạng. Chuyện như này Tống Y không làm được.

"Ernest, có chuyện gì mà lại làm ra việc khó xử như này chứ? Anh đến Trung Quốc lâu vậy rồi, còn học tiếng Trung, chẳng lẽ chưa học được "dĩ hòa vi quý" sao? Anh có gì bất mãn với tôi thì nhằm vào tôi này, cần gì phải nhằm vào người đại diện của tôi."

Hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt thành quyền, Tống Y định thông qua giao tiếp với Ernest để cố gắng trì hoãn thời gian, hoặc tìm ra sơ hở của hắn ta.

"Haha, Tống, cô thật sự rất đáng yêu. Khó trách bọn họ chỉ thích tranh của cô mà không thích tôi!"

Giọng nói của Ernest trước thấp sau cao, mang theo sự u ám nồng đậm. Sau khi nói xong câu cuối cùng, dao găm của hắn lại rạch lên má còn lại của Ngô Ngữ, nhất thời bên trong căn phòng lại vang lên tiếng hét thảm thiết của Ngô Ngữ.

Nước mắt tích tụ trong hốc mắt, Tống Y đột nhiên cảm thấy mình như một người đao phủ tàn nhẫn.

Biết rõ Ernest nhằm vào mình, chỉ cần cô đi qua, Ernest sẽ bỏ qua cho Ngô Ngữ.

Mà không phải giống như bây giờ, vết cắt đáng nhẽ rạch trên mặt mình cuối cùng lại rơi vào mặt Ngô Ngữ.

Bản chất con người vốn ích kỷ, cho dù thông qua giáo dục lâu dài cũng khó mà sửa được thói xấu này.

Giờ phút này, Tống Y đã thấy sự "ích kỉ" mà cô đã từng rất khinh thường trên người mình.

Cô không thể bước lên một bước, cô còn chưa kết hôn với Thời Ẩn Chi, cô còn có một cuộc hẹn ăn tết nguyên đán vào mùa xuân với ông bà ngoại...

Bốn chữ "Tham sống sợ chết" này cũng có ngày xuất hiện trên người Tống Y cô.

Hơi nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

Trong 《 Luận ngữ bàn về tư bản 》có một câu như này:

Một người có lợi nhuận thích hợp, có vốn liếng thì sẽ trở nên rất can đảm. Chỉ cần lãi 10%, nó sẽ được sử dụng ở mọi nơi; có 20% sẽ nhanh nhẹn; có 50% sẽ gây ra rủi ro hoạt động; có 100% sẽ khiến người ta không để ý đến pháp luật; có 300% sẽ khiến họ không sợ phạm tội, thậm chí không sợ nguy hiểm thắt cổ.

Chỉ cần bây giờ Tống Y quay đầu rời đi, lợi nhuận kia chính là cô sống sót mà không bị bất kì mối đe dọa nào, thậm chí trừ Ngô Ngữ ra, ai cũng không thể lên án cô.

Không có người nào sinh ra đã vĩ đại, thánh nhân cũng phải qua nhiều lần tuyển chọn.

"Tôi đến, anh thả chị ấy ra."

Giọng nói của Tống Y không cao, nhưng lại vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Cô nhìn thấy niềm vui mừng của Ngô Ngữ sau khi được cứu thoát, nghe thấy tiếng hai vệ sĩ không ngừng ngăn cản phía sau, cô lại càng thấy được sự điên cuồng trong đôi mắt Ernest cách đó vài bước.

Vụ trao đổi con tin diễn ra trong nháy mắt, hai vệ sĩ định lợi dùng lúc trao đổi để cướp người. Nhưng họ không ngờ Ernest đột nhiên nổ súng, thiếu chút nữa đã bắn trúng một trong hai người họ.

Ngô Ngữ hét ầm lên, bị nữ vệ sĩ nhanh chóng kéo về khu vực an toàn.

Ernest phát ra tiếng cười khúc khích, mơ hồ lộ ra sự đắc ý và vui sướng.

Tống Y bị hắn ta dí súng, nghe thấy hắn dùng tiếng Pháp lẩm bẩm, bộ dạng cuồng si, giống như người điên.

"Cuối cùng tôi đã lấy được, đã lấy được..."

Sau một hồi lẩm bẩm, Ernest đột nhiên mở một chiếc hộp, lấy từ trong đó ra một ống kim tiêm, tiêm một phát lên cánh tay Tống Y.

Ý thức cô lập tức trở nên mơ hồ, giống như uống rất nhiều rượu một lúc, chóng mặt đến nỗi chỉ muốn nhắm mắt.

Tiếng hét tê tâm phế liệt của Ngô Ngữ dường như cũng dần dần biến mất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười vui sướng của Ernest, giống như một bóng ma, khúc khích không ngừng.

Đời người khi còn sống giống như một dòng sông, bắt đầu từ ngọn nguồn của đỉnh Everest, rồi từ từ lao về phương xa, trải qua núi cao vực sâu, gặp được món quà của thượng đế, kết quả mưa như thác đổ, con sông nhỏ cũng có thể biến thành sông lớn.

Mà trong vô số nhánh sông, sẽ có một số chảy về mạc, cuối cùng khó tránh khỏi khô cạn.

Tống Y nghĩ, có lẽ bây giờ cô chính là nhánh sông sắp chảy về sa mạc, hướng tới cái chết vô tận.

Lúc Thời Ẩn Chi nhận được điện thoại của Ngô Ngữ, anh đang cùng viện trưởng Y khoa cơ bản tranh luận chuyện liên quan đến luận văn.

Sau khi nghe xong lời Ngô Ngữ nói, anh rời khỏi văn phòng mà không thèm quay đầu lại, chạy thẳng đến nhà xe. Viện trưởng gào thét ở đằng sau thế nào cũng vô ích.

Thời Ẩn Chi không nhớ rõ mình đi đến cục cảnh sát thế nào. Anh chỉ biết lúc xe dừng lại, đằng sau có một chiếc xe của cảnh sát giao thông chạy theo.

Vượt một cái đèn đỏ là 6 điểm, tổng cộng mới 12 điểm, tất cả đều bị trừ sạch, còn có một danh sách phạt tiền dài, nhưng may anh không đụng phải ai.

Đội cảnh sát giao thông còn muốn lên lớp cho Thời Ẩn Chi một bài học, nhưng đã bị cảnh sát trưởng đi tới chặn lại.

"Có chuyện quan trọng nên cậu ta mới gấp gáp như thế. Cảnh sát và nhân dân đều là người một nhà, nể mặt tôi đừng tính toán nha."

Sau khi cười ha ha đuổi mấy cảnh sát giao thông đi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự - Hàn Nam mới vỗ bả vai Thời Ẩn Chi, nói:

"Tình huống có chút phức tạp, vào bên trong rồi nói."

Đi vào bên trong, ở đó đã có mấy cảnh sát đang ngồi bàn bạc kế hoạch. Là nhân chứng đầu tiên của vụ việc, Ngô Ngữ cũng ở đây. Viết thương trên mặt chị đã được xử lí đơn giản, nhưng nhìn vẫn hơi đáng sợ.

Hàn Nam vẫy tay với một nữ cảnh sát đang sắp xếp tài liệu, "Thời tiên sinh là chồng chưa cưới của tiểu thư Tống Y. Đến nói cho Thời tiên sinh biết tình hình hiện tại đi."

Nữ cảnh sát đi tới, cầm một xấp tài liệu, gằn từng chữ:

"Theo mô tả của người trong cuộc, hung thủ là họa sĩ sơn dầu quốc tế Ernest, quốc tịch Pháp. Hai năm trước hắn ta đã làm visa đến thành phố N, nhưng rất ít người biết. Hiện tại, chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát Pháp để tích cực xử lý".

"Quá trình điều tra cho thấy có 23 thi thể phụ nữ được giấu trong biệt thự nơi Ernest sinh sống, tất cả đều bị giải phẫu. Những thi thể này phần lớn đến từ nước ngoài, thân phận không rõ. Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ Ernest đã mua họ thông qua trang web đen."

"Đồng thời, chúng tôi cũng thu được súng và ma tuý trong căn phòng biệt thự, cùng với..."

"Đủ rồi!"

Gân xanh trên trán Thời Ẩn Chi nhảy không ngừng. Từ trước đến nay anh luôn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng bây giờ một chút cũng không giấu được, nhất định phải trút ra ngoài.

Kéo cổ áo một cái, vì cảm xúc thăng trầm, khiến cho lồng ngực cũng theo đó mà đập lên đập xuống.

Vậy mà lại được kết nối với trang web đen.

Theo báo cáo, thông tin và dữ liệu Internet mà người bình thường sử dụng thực sự chỉ chiếm 4% tổng thông tin và dữ liệu Internet, còn lại đều nằm trong trang web đen.

Trang web đen không chỉ cung cấp súng, rửa tiền, ám sát, ma túy, mà chủ yếu nhất chính là buôn bán người.

Thời Ẩn Chi không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng, anh rất hiểu rõ sự tăm tối trong thế giới này.

Anh hoàn toàn không thể nghĩ về điều đó một chút nào.

Sự hối hận vô tận tấn công Thời Ẩn Chi.

Lúc trước anh đã từng nghe Tống Y nói qua, cô cảm thấy tinh thần Ernest không được bình thường. Tại sao lúc đó anh lại không để trong lòng chứ?

Nếu như hôm qua anh không nghe lời Tống Y vội vàng đặt vé trở về thì có lẽ đã không xảy ra chuyện.

Nếu như hôm nay anh đi cùng tiểu tổ tông, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra.

Nếu như, nếu như không có nhiều nếu như như vậy thì tốt.

Nữ cảnh sát đến thuật lại vụ án bị tiếng gầm đột ngột của Thời Ẩn Chi làm cho giật mình, sửng sốt một lúc mới an ủi nói:

"Tiểu thư Tống Y là họa sĩ cấp quốc gia, vì thân phận đặc biệt của cô ấy nên phía trên đã phái người tới, xuất nhập của toàn bộ thành phố N đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, tin rằng tên tội phạm vẫn chưa chạy khỏi đây."

Thời Ẩn Chi ngồi trên ghế, nghe thấy lời nói của nữ cảnh sát không khỏi cười lạnh, lời lẽ sắc bén châm chọc nói:

"Lúc trước Y Y bị truy sát, các người tra xét mãi không ra. Hiện tại đã xảy ra chuyện, cũng mới chỉ biết hung thủ là Ernest.

Điều tôi muốn bây giờ không phải là nghe mấy người nói về tên tội phạm, mà tôi muốn các người nói xem phải mất bao lâu mới có thể cứu được Y Y."

Hàn Nam, đội trưởng đội cảnh sát hình sự hiện tại cũng đang sứt đầu mẻ trán, thực tế trong lòng anh ta cũng không nắm chắc. Nghe thấy những lời này của Thời Ẩn Chi, anh ta thở dài, mơ hồ cam kết:

"Nếu nhanh, có lẽ hai ngày là có thể tìm được người."

"Hai ngày? Đội trưởng Hàn, anh có biết mình đang nói gì không?" Thời Ẩn Chi vô cùng tức giận cười, ngẩng đầu nhìn Hàn Nam: "Họa sĩ cấp bảo quốc gia nằm trong tay một kẻ điên, còn là một người điên hận cô ấy thấu xương. Anh cảm thấy trong vòng hai ngày có thể xảy ra bao nhiêu chuyện chứ?"

Hàn Nam kiên nhẫn giải thích: "Nhưng điện thoại di động của tiểu thư Tống Y đã tắt máy, không có cách nào để xác định vị trí thông qua trạm gốc, định vị GPS cũng bị tắt. Hơn nữa, nghi phạm rất có thể sẽ không mang theo điện thoại di động của cô Tống theo."

Có hai loại định vị trên điện thoại di động, một là định vị GPS, hai là thông qua trạm gốc dựa trên các nhà cung cấp dịch vụ để xác định.

Tất cả các điện thoại di động đều có thể được định vị thông qua trạm gốc. Khi mở máy, chúng sẽ thực hiện định vị thông tin hai chiều đến các trạm gốc xung quanh ở tần số mili giây. Mật độ trạm gốc càng lớn thì khả năng định vị càng chính xác, nhưng khi đã tắt thì không thể định vị được.

Thời Ẩn Chi xoa xoa hai bên trán, áp lực quá lớn khiến cho áp lực trong não tăng cao, bắt đầu đau đầu.

Anh có một người bạn chuyên điều tra trang web đen, sự đen tối bên trong nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường. 《Daisy Destroy 》được công chúng biết đến trong mấy năm trước chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.

Bình thường tiểu tổ tông ăn một bữa cơm đều phải chọn ba bỏ bốn, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng tinh xảo. Thời Ẩn Chi không cách nào tưởng tượng, trong thời gian bị Ernest bắt cóc, tiểu tổ tông phải chịu bao nhiêu uất ức.

Thời Ẩn Chi đứng lên, nhìn Hàn Nam nói:

"Trong điện thoại di động của Y Y không chỉ có một bộ định vị. Lúc trước tôi đã nhờ người cài định vị GPS với tín hiệu riêng trong điện thoại của cô ấy. Tra thử xem có khi lại có ích."

" ngày thật sự quá dài. Một ngày, nhiều nhất là một ngày, tôi muốn gặp được người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui