Năm đó chủ tịch Trình Đỉnh vừa thành lập AM, liền thẳng thừng thách thức FTG, khao khát hàng đầu chính là một ngày kia vượt qua FTG, trở thành bá chủ ngành sản xuất người máy.
Thời điểm Trình Bác Thiệm mới nhậm chức tổng tài, AM đã là doanh nghiệp đứng thứ hai chỉ sau FTG.
Khi đó Trình Bác Thiệm 34 tuổi, vừa đúng thời điểm tham vọng nhất của Alpha.
Hắn mang theo dã tâm bừng bừng, thủ đoạn sắc bén, vỏn vẹn chỉ trong bốn năm, đem thị trường của AM từ 15% một đường nâng lên 22%, đem tất cả các sản phẩm của FTG trừ bỏ người máy trí năng chèn ép đến nghẹt thở.
Có thể nói đối với thị trường sản xuất người máy tình nhân bọn họ chính là ngọn sóng dẫn đầu, hoàn toàn đè bẹp FTG dưới chân, nhưng so với cả thị trường robot rộng lớn thì đây chỉ là một điểm sáng nhỏ mà thôi.
Trình Bắc Thiệm vẫn luôn nhìn chằm chằm FTG.
Đứng trên phương diện cá nhân mà nói, quyết định lần này Giang gia hắn cũng phần nào hiểu được, nhưng so với đại sự của công ty, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Ở Thượng Thành cái người ta coi trọng nhất chính là thanh danh của gia tộc, sau khi mẹ hắn mất, cha hắn liền đưa đứa con ngoài giá thú cùng Omega kia về, việc này cũng không hề bị lọt ra ngoài.
Một phần là bởi Trình Phản cùng ba ba hắn Dương Chiêu chưa bao giờ được tham gia bất kì bữa tiệc xã giao nào nên có rất ít người biết việc Trình Phản là người của Trình gia.
Trình Phản người này bình thường phóng đãng, sinh hoạt cá nhân cực loạn, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, nhưng ở khoản dụ dỗ O, đứa em út này của hắn lại xem như "Chuyên gia".
Trình Bác Thiệm đương nhiên không ưa nổi Trình Phản, mà hắn cũng là kiểu người coi thường Omega.
Đối với hắn mà nói Omega giống như ruồi bọ, chỉ cần tìm được Alpha lớn lên đẹp một chút, tin tức tố cao cấp một chút, dù có là đống cứt chó thì bọn họ cũng tranh nhau bu vào.
Là một Alpha, không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, không nhận thức được lời nói việc làm, không thể nghiêm khắc quản lý tin tức tố của mình, cũng giống như Omega chính là để cho người khác coi thường.
Hắn cùng Trình Cảnh Diệu đều là A, tin tức tố đều thuộc dạng đỉnh cấp, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa điểm về tin tức tố của mình với bạn lữ trước khi bọn họ bước qua cánh cửa hôn nhân.
Dùng tin tức tố đi dụ dỗ Omega chính là hành vi hạ lưu nhất.
Cho nên loại việc dụ dỗ Giang Tố Luật này, ngoài Trình Phản ra không còn ai phù hợp hơn cả.
Trình Bác Thiệm cuối cũng cũng tìm ra công dụng duy nhất của đứa em này.
Nhưng không nghĩ rằng hắn vừa mới dứt lời, Trình Phản liền khẽ hất mái tóc lòa xòa của mình, nâng cặp mắt đào hoa hàm chứa tức giận, cười khẩy: "Trình Bác Thiệm, vì sao tôi phải nghe theo sự sắp đặt của anh?"
"Nhìn thấy AM xưng bá trong ngành sản xuất người máy chính là ước mơ lớn nhất của cha cậu..."
"Liên quan gì đến tôi."
Trình Phản lười nhiều lời với hắn, xoay người muốn đi, lại bị Trình Bác Thiệm bắt lấy.
Trình Bác Thiệm quần áo ngăn nắp, tóc tai chỉnh tề được keo sáp cố định vén ngược ra sau đầu lộ ra khuôn mặt tinh anh tuấn tú.
Hắn dùng giọng điệu đàm phán vừa lạnh lùng lại ngạo mạn, ngón tay chọc chọc cổ áo xa xỉ của Trình Phản: "Vậy cậu nghĩ đống tiền đập cho quần áo của cậu, xe máy của cậu, phòng mà cậu ở, còn có tiền cậu tiêu xài cho đám Omega đó từ đâu mà ra? Không có Trình gia, không có AM cậu có thể sống thoải mái như vậy sao?"
"Chính cha nghiến răng nghiến lợi bảo tôi đem một phần ba AM giao cho cậu.
Vậy cậu có biết một phần ba AM đấy là bao nhiêu công sức của tôi và anh cậu không? Cậu muốn một phần ba? Được thôi, vậy cậu đem thành tích xứng với một phần ba đó tới đây còn không thì cút.
AM là công sức của cha mẹ tôi, là máu thịt của Trình gia, gia đình này xưa nay không dưỡng thứ ăn hại."
Trình Bác Thiệm nói xong, một tay đem Trình Phản đẩy ra.
Trình Cảnh Diệu nhanh tay lẹ mắt chạy lên đỡ hắn, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, đại ca cùng tiểu đệ trước giờ vốn vẫn luôn bất hòa, hắn là người kẹp ở giữa thực sự rất khó xử.
Trình Cảnh Diệu nhíu mày nhìn hai người, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về phía Trình Phản: "Đại ca, anh nặng lời quá rồi."
Trình Phản hất tay Trình Cảnh Diệu, nhấc chân đi ra ngoài.
Trình Cảnh Diệu đi theo hắn: "Trình Phản, em đừng giận, đại ca cũng là vì AM.
Từ nửa năm trước, phần trăm thị trường người máy của công ty chúng ta vẫn luôn dậm chân tại chỗ, doanh số bán hàng không tăng, đại ca mặt ngoài không nói, kỳ thật anh ấy vẫn luôn sốt ruột.
Đây cũng là biện pháp cuối cùng rồi, nếu không có cơ sở dữ liệu của FTG, bước tiến sau này của AM thực sự rất khó."
"Nhị ca, em biết Trình Bác Thiệm nghĩ gì.
Việc em quen O bừa bãi là thật, nhưng em không gạt người.
Loại việc lừa dối tình cảm này, lại còn lấy trộm thông tin cơ mật của người ta, em thực sự làm không nổi."
"Anh biết, anh cũng không đồng ý với biện pháp này của anh ấy, quá nguy hiểm.
Thôi vậy, em về nghỉ ngơi đi, đi đường nhớ cẩn thận.
Đúng rồi, em còn tiền tiêu không?"
"Anh đừng để ý đến việc này.
Thay vào đó thời gian em không có ở đây, anh thay em chiếu cố ba em một chút."
Nghe được lời này, Trình Cảnh Diệu khẽ nhấp môi, không nói gì cười cười, nhìn Trình Phản gật đầu.
Chờ sau khi Trình Phản sải bước leo lên xe máy rồi, nano chip trên tay vẫn là thông báo nhắc hắn vừa nhận được mười vạn từ Trình Cảnh Diệu chuyển tới.
Hắn đột nhiên có chút cảm động, Trình Bác Thiệm cầm quyền công ty đã mấy năm nay, Trình cha thân thể càng ngày càng kém, ít nhiều vẫn còn có Trình Cảnh Diệu ở đó thay hắn chiếu cố ba mình.
- -------------
"233, vào đây." Giang Tố Luật vùi đầu trong đống sổ sách trên bàn làm việc rộng lớn, trước mặt là màn hình thực tế ảo bị che kín bởi ảnh chụp cùng sơ yếu lí lịch, đây là thông tin của toàn bộ lãnh đạo cao tầng FTG.
Hai giờ sau, sẽ có một cuộc họp hội nghị ban lãnh đạo tổng công ty.
Sau buổi diễn thuyết ra mắt công chúng, đây sẽ là buổi họp đầu tiên của anh với danh nghĩa tổng giám đốc, lần này anh cần có sự ủng hộ của một số người trong hội đồng lãnh đạo, nếu không bước đi sau này sẽ rất khó khăn.
Bây giờ anh đang cố gắng ghi nhớ tất cả thông tin của đám người bọn họ.
Cũng không phải nước đến chân mới nhảy mà là do thời gian quá ít mà thứ cần ghi nhớ lại quá nhiều.
Tập đoàn FTG bao gồm mười mấy cái công ty con, dưới mỗi công ty con lại có vài cái chi nhánh, vì vậy anh phải mất hai ngày mới sửa sang lại tư liệu xong.
Ngoài ra, còn có các bộ phận phụ trách nghiệp vụ, dưới đó lại chia thành nhiều nhóm nhỏ phụ trách từng mảng.
Lại nói tiếp FTG sản xuất nhiều loại robot khác nhau, mỗi loại robot lại có cấu tạo và cơ chế khác nhau, từ vị trí từng linh kiện dữ liệu ra sao đều phải ghi nhớ toàn bộ.
Mỗi ngày Giang Tố Luật đều không ngủ quá bốn tiếng, hai cái bọng mắt đen xì như muốn lún sâu vào trong da.
Gò má ban đầu còn mũm mĩm như trẻ con, nhưng giờ chỉ vì làm việc quá độ mà đã xẹp mất chín phần mười.
Vì dạo gần đây bận đến quay mòng mòng nên anh cũng đã quên mất vụ tuyển thư kí, cũng không thể mang 233 đi tham gia hội nghị được, mà một mình anh lại không có dũng khí để đối mặt với đám Alpha lúc nào cũng hằm hè như muốn ăn tươi nuốt sống một Omega bé nhỏ như anh.
233 từ phòng chuyên dụng của nó bước đến: "Giang tổng, ngài có gì cần dặn dò sao?"
"Chuyện tìm thư kí đến đâu rồi?"
"Tìm được rồi, ngày hôm qua tôi đã gửi cho ngài sơ yếu lý lịch của thư kí mới, ngài cũng đã thông qua rồi mà."
"?" Giang Tố Luật một chút cũng không nhớ ra mình đã phê duyệt khi nào, "Cậu gửi cho tôi lúc nào?"
"Sáng hôm qua lúc 10 giờ 32 phút 47 giây."
Ngày hôm qua Giang Tố Luật hai giờ sáng mới đi ngủ, 6 giờ đã phải dậy, 10 giờ sáng có quá nhiều việc phải làm, 32 phút 47 giây ấy chính anh cũng không rõ lúc đấy mình đang làm gì.
Nhưng 233 nhắc tới như vậy, thực ra anh cũng có chút ấn tượng.
Hình như 233 có gửi cho anh gì đó, sau đó anh có hỏi nó thấy thế nào, 233 nói cũng được, vì vậy anh liền xác định hắn thông qua.
"Kêu cậu ta vào đi."
"Vâng."
Nghe thấy có người tiến vào, Giang Tố Luật đầu cũng không nâng, trực tiếp hỏi: "Tên cậu là gì?"
"Trình Phản."
"Chào Giang tổng." Thanh âm trong trèo của người trẻ tuổi mang theo ý cười.
Giang Tố Luật ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đào hoa mang đầy ý cười, anh ngẩn người mất một giây, nhưng lại mau chóng hồi thần: "Chào cậu."
Sau đó anh chỉ chỉ chiếc ghế đối diện bàn làm việc ý bảo hắn ngồi xuống: "Ngồi đi."
Trình Phản đi lên trước ngồi xuống, nhưng Giang Tố Luật cũng không có tiếp tục nhìn hắn, đem ánh mắt thả lại màn hình trước mặt, ra vẻ lão luyện hỏi: "233 chắc đã nói qua với cậu về công việc cần làm rồi nhỉ?"
"Vâng.
233 nói mấy công việc liên quan đến sổ sách nội bộ tôi không cần nhúng tay.
Nhiệm vụ của tôi một là bảo vệ anh, hai là làm kinh sợ những Alpha dám làm trái lời anh."
Bị người khác trực tiếp vạch trần ý đồ của mình như thế, Giang Tố Luật có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng nghiêm mặt hỏi.
"Vậy cậu có làm được không?" Vừa hỏi anh vừa mở video phỏng vấn hôm qua ra xem.
Trong video 233 đang trong chế độ người máy bảo an kiểm tra thân thủ của hắn.
Đương nhiên, nhân loại hoàn toàn không phải đối thủ của người máy, nhưng so qua mấy chiêu, Trình Phản không chỉ có có thể vừa phòng thủ vừa tấn công, động tác còn vô cùng lưu loát uyển chuyển, tựa như đã từng học qua chuyên môn vậy.
"Tôi cảm thấy mình có thể làm được, nếu 233 đã đề xuất tôi với anh chứng tỏ nó cũng đã vừa ý tôi rồi chỉ còn chờ ý kiến của Giang tổng thôi."
Rõ ràng Giang Tố Luật là mới người quyết định ở đây nhưng không hiểu sao anh lại khẩn trương hơn cả Trình Phản.
Từ trước đến nay mỗi lần anh tiếp xúc với Alpha xa lạ đều sẽ theo thói quen cơ thể lập tức hồi hộp không thôi, hơn nữa 233 cũng kì quái, anh bảo nó tìm thư kí cho mình chứ có bảo nó tìm minh tinh về giữ cửa đâu a.
Khẩn trương sẽ sinh ra xấu hổ, xấu hổ sẽ làm cho cả người căng thẳng.
Giang Tố Luật dùng tay đỡ đầu, giả vờ suy ngẫm, nhưng trên thực tế là vì muốn che đi khuôn mặt đang nóng ran của mình.
"Cậu...!Khụ khụ...!Tin tức tố của cậu thế nào?"
"A+++, cấp bậc cao nhất." Nói xong, hắn đưa một phần tài liệu giám định tin tức tố qua.
Phía trên góc trái dán ảnh chụp, bên phải là hàng loạt thông tin cá nhân cùng các con số phân tích thành phần tin tức tố, cuối cùng đi đến một kết luận tổng hợp là A+++, cấp bậc cao nhất, tin tức tố mùi rượu quýt.
Alpha Giang Tố Luật quen thuộc nhất chính là anh trai song sinh Giang Càn nguyệt.
Tin tức tố của Giang Càn nguyệt là cấp A++, ban đầu anh cũng không biết A++ rốt cuộc biểu đạt cho cái gì, nhưng sau đó có lần Hạ Phi Âu thảo luận với anh chuyện này với vẻ mặt say mê khiến cho Giang Tố Luật đến nay vẫn nhớ rõ ý nghĩa của nó.
Giang Tố Luật nhìn chằm chằm ba chữ "Mùi rượu quýt" liền cảm giác được một trận chua ngọt thanh mát, khoang miệng bắt đầu tự động tiết nước bọt, anh theo bản năng nuốt một cái.
Nhưng vừa đúng trong phòng quá mức yên tĩnh, tiết nuốt của Giang Tố Luật bị chính anh dọa cho mình nhảy dựng, mặt lại bắt đầu nóng lên.
Anh xấu hổ đến mức không biết tiếp theo nên mở lời thế nào, Trình Phản đã nhanh mồm ép đến phá vỡ bầu không khí: "Vậy Giang tổng vừa ý tôi không?"
Giang Tố Luật có điểm bực, không biết là vì chính mình vô năng, hay là vì Alpha này đột nhiên ép sát.
Đúng lúc anh đang muốn từ chối Alpha này thì quang não trên tay độ nhiên nhắc nhở mười năm phút sau hội nghị bắt đầu.
Giang Tố Luật đột nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Trình Phản ở phía đối diện: "Đi thôi, bắt đầu từ hôm nay cậu có một tháng thử việc.."
Trình Phản đứng lên, khuôn mặt mỉm cười tỏa sáng như ánh mặt trời: "Cảm ơn Giang tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng.".