Tiểu Tổng Tài


Giang Tố Luật bên ngoài thì đồng ý nhưng trong thâm tâm thực chất vẫn không mong muốn một cuộc hôn nhân quá rập khuôn như vậy, kết hôn với một Alpha mà mình không có tình cảm thực sự là một loại tra tấn vô hình với cả hai bên, hơn nữa cũng chưa chắc đối phương sẽ thật lòng yêu anh.

Từ lúc Giang Tố Luật bắt đầu bước qua tuổi trưởng thành, mẹ anh cứ dăm ba hôm lại gọi điện khuyên anh mau sớm kết hôn đi, như vậy vừa không phải trải qua kỳ phát tình một mình, lại vừa tránh tạo thương tổn cho cơ thể từ các loại hóa chất, cho dù bây giờ có trốn tránh thì sau này chính anh cũng không thể nào tránh thoát khỏi Alpha định mệnh, hai người càng sớm ở bên nhau thì bản thân anh lại càng có lợi.
Lúc đó, Giang Tố Luật nghe tai này lọt tai kia, mặc kệ mẹ anh lải nhải, một phần là bởi Giang Thành Viễn cũng không quá để bụng chuyện này, hôn nhân của Giang Càn Nguyệt mới là thứ ba anh quan tâm nhất.

Sau đó Giang Càn Nguyệt dưới sự thúc giục của trưởng bối nhà mình đã cùng Hạ Phi Âu đính hôn.

Hai người bọn họ cứ mỗi lần nghe thấy ba mẹ anh đề cập đến vấn đề hôn nhân của mình đều sẽ thay anh nói đỡ không ít, chính vì vậy nên Giang Tố Luật đến giờ đã sắp bước qua tuổi 30 mà đến hẹn hò với Alpha anh cũng chưa từng làm qua.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích của anh so với Giang Càn Nguyệt đều tốt hơn rất nhiều, cũng bỏ ra công sức lớn hơn rất nhiều.

Có thể là do anh đã sớm ý thức được phụ thân mình không quá coi trong thành tích của bản thân nên mới không ngừng nỗ lực.

Cho nên từ đại học đến tiến sĩ, anh chưa từng cẩn thận suy nghĩ xem ước mơ thực sự của mình là gì, chỉ cần thấy Giang Càn Nguyệt làm cái gì thì anh đều sẽ làm theo, chính vì vậy sau này hai người hiển nhiên trở thành hậu bối và tiền bối cùng một chuyên ngành —— công nghệ điện tử tự động hoá.

Chỉ khác là phần lớn thời gian của anh đều dùng cho học tập, nhưng ngoài thầy giáo hướng dẫn ra, chẳng một ai quan tâm những thành tích đó của Giang Tố Luật cả.
- -------
Mẹ Giang muốn tối nay anh ngủ lại một đêm, nhưng Giang Tố Luật lấy cớ còn có việc phải giải quyết nên rời đi ngay.

Trên đường từ nhà ba mẹ trở về, Giang Tố Luật không nhịn được bật khóc, cũng không phải thương tâm hay gì, chỉ là anh cảm thấy ủy khuất, ủy khuất chính bản thân mình suốt hai mươi tám năm nay, nhân cơ hội này liền khóc cho thỏa thích.
Thật vất vả mới có thể để bản thân bình tĩnh lại trước khi về đến nhà, Giang Tố Luật lết tấm thân rã rời của mình đi tắm rửa, tắm xong mới kịp phát hiện băng dán chỗ gót chân đã bung ra tự lúc nào, phần da bên dìa đã bị nước ngâm đến nhăn nhúm trắng bệch.

Giang Tố Luật vụng về học lỏm động tác chiều nay của Trình Phản, muốn tự mình băng bó lại, nhưng lúc mới vừa chạm đến vết thương đã đau đến nhảy dựng.
Anh cắn răng qua loa bọc lại vết thương rồi chèo lên giường đi ngủ, nhưng ngả lưng rồi vẫn cảm thấy gót chân đau muốn chết, không hiểu sao bất giác lại cảm thấy tủi thân, cuối cùng vẫn là nhịn không được tự mình khóc nấc một lần nữa.

Khóc mệt rồi, liền năn ra ngủ từ khi nào không biết.


Thẳng đến lúc rời giường ngày hôm sau, Giang Tố Luật mới giật mình phát hiện hai con mắt của mình đã sưng húp như vừa bị ong chích thậm chí hôm nay anh còn dậy muộn.
Lúc anh vội vàng phi tới công ty, 233 đã đem văn kiện cần xử lý hôm nay gửi tới quang não của anh từ lâu.
Giang Tố Luật nhìn đến một đống chữ viết loằng ngoằng chen chúc trên màn hình liền cảm thấy mắt mình càng đau.

Anh tháo mắt kính xuống, đem màn hình phóng to, từ từ xem.
"233, mang cho tôi túi đá chườm vào đây."
233 từ phòng nghỉ phía sau mang tới một cái túi chườm.

Giang Tố Luật vừa xem tài liệu vừa đem nó đắp lên một bên mắt mình.
233 nói: "Hôm nay giá cổ phiếu đã có xu hướng tăng.

Tôi đoán tin tức trong hội nghị lần này đã bị tiết lộ ra ngoài đúng theo kế hoạch của chúng ta rồi, sắp tới chắc chắn còn bùng nổ hơn nữa."
Giang Tố Luật vô lực chôn mắt trong túi chườm đá: "Chúng ta còn bao nhiêu tiền có thể sử dụng?"
"Chưa đến 2 trăm triệu, nếu giá cổ phiếu không tăng quá nhanh dự là đến giữa trưa nay chúng ta vẫn có thể mua tiếp."
"Vậy chúng ta có thể chiếm bao nhiêu?"
"1.9%."
Giang Tố Luật uể oải đem túi chườm ném sang một bên, mệt mỏi nằm bò lên mặt bàn.

Anh nghĩ rằng chính mình đã bỏ ra số tiền lớn như vậy ít nhất cũng có thể lấy được tầm khoảng 10%, cũng ít nhất sẽ có thể gây một phần áp lực lên hội đồng quản trị.

Nhưng có vẻ anh đã mơ mộng hão huyền quá rồi, dù đã dùng cả tiền của anh trai quá cố thì cũng không nhấc nổi một bọt nước dưới biển sâu.
"233, chúng ta phải làm sao bây giờ đây, cậu giúp tôi nghĩ biện pháp đi."
"Xin lỗi, mệnh lệnh này không nằm trong kho dữ liệu của tôi."
Âm thanh lạnh nhạt của 233 dường như đã kéo Giang Tố Luật trở về thực tại.

Trước kia mỗi lần anh gặp vấn đề khó giải quyết thì Giang Càn Nguyệt sẽ là người thay anh nghĩ cách.


Nhưng 233 rốt cuộc vẫn không phải anh ấy, nó chỉ là một trí năng người máy được thiết lập dữ liệu gần giống với Giang Càn Nguyệt mà thôi.

Rất nhiều thời điểm, Giang Tố Luật có thể nhìn thấy được bóng dáng của Giang Càn Nguyệt từ trên người 233, thậm chí anh đã từng thật lòng hy vọng 233 có thể trở thành một Giang Càn Nguyệt thứ hai, nhưng chỉ với những con số đơn điệu mà nói, đó là điều không thể.
"Cậu về vị trí của mình đi, để tôi tự mình nghĩ cách giải quyết."
"Vâng."
233 trở về tiểu gian sạc pin của mình, Giang Tố Luật vẫn tiếp tục gục đầu trên bàn không nhấc nổi tinh thần làm việc.

Giọng nữ từ nano chip liên tục phát ra, nhắc nhở nhịp tim của anh quá nhanh, phỏng đoán nguyên nhân là do làm việc quá sức, yêu cầu anh nghỉ ngơi hai tiếng để ổn định cơ thể.
Giang Tố Luật nhìn đống hạng mục cần xử lý thật dài mà đau đầu, bây giờ anh lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi đây, một lúc sau anh đem thông báo tắt đi.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, hóa ra là Trình Phản, Giang Tố Luật kêu hắn tiến vào.
Trình Phản tiến vào, xách theo một cái túi nhỏ, Giang Tố Luật hỏi hắn: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tôi tới để xin lỗi, ngày hôm qua là do tôi quá lỗ mãng."
"Không sao, mọi chuyện ngày hôm qua tôi cũng đã quên hết rồi."
Trình Phản vừa nói, Giang Tố Luật liền biết hắn đang đề cập đến chuyện miếng độn giày ngày hôm qua.

Anh kỳ thực không có quên, nhưng sau khi ngẫm lại, hành động của Trình Phản cũng không có ác ý gì, chẳng qua là do chính anh quá mẫn cảm luôn cho rằng tất cả mọi người đều xem thường một Omega như anh nên mới mượn cớ trút giận lên Trình Phản mà thôi.
Dù sao bây giờ anh đã là tổng tài của FTG, không nên nhỏ mọn như vậy, cho nên ban nãy lúc đến công ty gặp Trình Phản ở cửa, Giang Tố Luật đã chủ động hướng Trình Phản chào hỏi, không nghĩ tới hắn vẫn để tâm chuyện đó, nếu hắn đã thật lòng xin lỗi như vậy, anh cũng thật tâm có thể tha thứ cho hắn.
"Cậu ngồi đi." Giang Tố Luật chỉ chỉ sô pha bên cạnh.
Trình Phản không có theo ý anh ngồi xuống, mà là đem một cái hộp đặt lên bàn làm việc của anh.

Giang Tố Luật đem hộp mở ra, bên trong là một đôi giày da.


Anh cau mày, có chút khó hiểu nhìn về phía Trình Phản.
Trình Phản nhẹ nhàng cười: "Cái này tôi muốn tặng cho anh, anh thử xem?"
Giang Tố Luật nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đem hộp đóng trở lại, đẩy lại đến trước mặt Trình Phản: "Cảm ơn cậu nhưng tôi không cần đâu."
Trình Phản đem giày lấy ra, là một đôi giày da có đế khá cao, thoạt nhìn chất liệu vô cùng thoải mái, kiểu dáng cũng thời thượng, là loại nhân viên công sở thường hay sử dụng.

Hắn lại lần nữa đem đôi giày đẩy đến trước mặt Giang Tố Luật: "Chỉ là hôm trước tôi tình cờ nhìn thấy đôi giày này, nó khá nhỏ nên tôi nghĩ sẽ vừa với anh, tôi cũng không quen ai có size như vậy nên nếu anh không cần tôi cũng chỉ có thể ném đi thôi."
Giang Tố Luật cảm thấy có chút ngại lại cũng có chút phiền.

Anh đâu có cần Trình Phản phải nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu hắn đã có tâm thôi thì anh cũng không miễn cưỡng.

"Vậy cậu cứ để đấy đi, lát tôi thử sau."
Trình Phản để giày xuống chuẩn bị ra ngoài, nửa chừng Giang Tố Luật gọi hắn lại: "Cậu mua nó hết bao nhiêu để tôi gửi lại?"
Trình Phản cũng không muốn làm khó Giang Tố Luật, bèn mở ra lịch sử mua hàng trên quang não nói: "2600 tệ*."
* 2600 tệ ≈ gần 9 triệu VNĐ
"Ừm tôi chuyển cho cậu rồi đó." Giang Tố Luật vừa mới dứt lời, tài khoản của Trình Phản đồng thời ting một tiếng thông báo số dư mới.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài nhé."
Mắt thấy cửa phòng làm việc đóng chặt rồi, Giang Tố Luật mới vòng đến cái bàn bên kia, đem giày xỏ thử.

Không lớn không nhỏ, rất vừa chân.

Anh lại đứng lên đi một vòng quanh văn phòng, ừm, đi đường cũng rất thoải mái.

Phần đế tăng chiều cao cũng rất mềm mại, đi vào không thấy gò bó hay khó chịu gì cả, so với với đôi giày cũ của anh thì chắc chắn là tiện lợi hơn rất nhiều, Giang Tố Luật đi vào rồi lại có vẻ không muốn cởi ra.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nên cởi ra thì hơn, ban nãy chính miệng anh đã nói không cần, giờ lại trở mặt đeo lên thì có lẽ Trình Phản sẽ khinh thường anh mất.
Thẳng thắn mà nói, đôi giày này cứ như vốn dĩ làm riêng cho anh vậy, Giang Tố Luật có hơi bất ngờ, hôm qua Trình Phản chỉ nắm chân anh có một chút, ấy vậy mà hắn đã rõ luôn số đo của chân anh rồi ư?
Sự việc ngày hôm qua đơn giản chỉ khiến anh cảm thấy có chút mất mặt, nhưng hôm nay Trình Phản trực tiếp mua giày cho anh như vậy, không hiểu sao Giang Tố Luật lại cảm thấy thẹn thùng.

Anh bất giác nuốt nước miếng, chỗ lòng bàn chân hôm qua bị Trình Phản nắm không tự chủ được có chút nóng lên, cả người nổi lên một tầng da gà.
Anh cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại sinh ra thẹn thùng như vậy, chỉ là chân thôi mà, cũng đâu phải nơi tư mật nào đâu.


Hơn nữa Trình Phản chỉ là hành động theo trách nhiệm của mình.

Nghĩ đến đây, Giang Tố Luật bị chính cảm giác khó hiểu của mình làm cho càng thẹn hơn, có lẽ vốn việc này cũng chẳng phải kỳ quái gì lắm mà là do chính anh tự dọa mình thêm kỳ quái thôi.
Vì để đánh gãy mấy sự kỳ quái trong suy nghĩ của mình, giữa trưa Giang Tố Luật chủ động đi tìm Trình Phản để nói tiếng cảm ơn.
"Giày tôi đã thử rồi, rất vừa chân, cảm ơn cậu."
"May quá, ban đầu tôi còn sợ anh không thích mấy loại giày đại trà như này nữa đấy."
"Không đâu." Giang Tố Luật lại theo bản năng suy đoán xem lời này của Trình Phản liệu có thêm một tầng nghĩa khác hay không.
Thật ra Trình Phản chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ mà thôi, ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua người Giang Tố Luật: "Nhưng mà sao anh không tự đặt làm riêng cho tiện?"
Giang Tố Luật lại bắt đầu có chút thẹn thùng, đồ trên người anh tuy rằng đều là hàng cao cấp, nhưng lại không phải là loại được may đo riêng.

Lý do đương nhiên không phải vì tiền, mà là bởi mỗi lần đi may đo quần áo anh đều không quá thích cảm giác phải tiếp xúc hay nói chuyện với những người xa lạ.

Ba anh bận rộn, hiển nhiên là sẽ không rảnh hơi đâu quan tâm mấy chuyện cỏn con này, thường thì quần áo may đo riêng của anh đều do một tay mẹ Giang phụ trách, nhưng loại mà mẹ anh mua thường thì đều là mấy loại hoa lá cành tua rua lòa xòa mà Omega ở Thượng Thành hay mặc, anh căn bản không muốn mặc mấy cái đấy.

Mấy đôi giày tăng chiều cao cũng là anh mới gần đây mua, trước kia làm nghiên cứu đâu có cần dùng đến mấy loại này.
Mà với dáng người nhỏ bé của mình, tây trang hay quần áo bình thường của anh đều rất khó tìm.

Thường thì Omega đều mặc những loại quần áo tôn lên eo hẹp mông cong, chỗ thì kín đáo quá chỗ thì lại hơi lộ quá.

Giang Tố Luật không thích như vậy, mông anh cũng không phải xẹp lép hay gì nhưng mỗi lần mặc quần áo của Omega, che được nửa người trên thì bên dưới hình như lại thiếu, cố che được nửa người dưới thì thân trên gió lùa qua tán cây.
"Bận quá, không có thời gian." Anh thuận miệng tìm cái cớ, đột nhiên anh cảm giác hơi đau đầu, không hiểu sao anh lại ngửi được mùi tin tức tố của Trình Phản lởn vởn nơi đầu mũi.
" Ồ, ra là vậy." Trình Phản như có như không trả lời, "À, đây là phương thức liên lạc của cửa hàng tôi mua đôi giày kia, nếu anh có yêu cầu gì cứ trực tiếp gọi điện cho bọn họ, số đo thì bên đó đã có rồi, anh cũng có thể tham khảo thêm vài mẫu khác, tôi thấy có nhiều kiểu ổn lắm, làm xong thì bảo bọn họ gửi qua bưu điện về nhà luôn cũng được."
Giang Tố Luật kiểm tra và nhận thông tin từ chỗ Trình Phản, lại nói một tiếng cảm ơn, đang lúc anh muốn về văn phòng, Trình Phản lại gọi anh lại: "Bây giờ tôi chuẩn bị đi ăn cơm này, anh có muốn tôi mang một phần về cho không?"
"Không cần đâu."
"Vậy anh định ăn cái gì?" Trước giờ Trình Phản chưa từng thấy Giang Tố Luật rời phòng làm việc trừ khi đi họp bao giờ, đến giờ cơm cũng không thấy đâu.
"Lát nữa tôi ăn đồ tự sôi là được, dinh dưỡng cũng tương đối tốt."
Giang Tố Luật nói xong cũng không đợi Trình Phản trả lời lập tức về văn phòng, đóng cửa lại, mùi hương trên người Trình Phản càng ngày càng nồng, anh cảm giác chính mình không ổn rồi, dấu hiệu này có vẻ giống kỳ phát tình.

Anh có chút hoài nghi liệu có phải miếng dán ức chế của mình quá hạn rồi không, chiều nay phải đến chỗ Hạ Phi Âu một chuyến mới được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận