Giang Nguyệt trầm mặc, Dư Quảng Bình híp mắt một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng mê người của Giang Nguyệt, nhịn không được động tà niệm:
“Cô xinh đẹp như vậy, làm sao Tiêu Kỳ Nhiên có thể chơi chán được nhỉ?”
Nói xong, hắn ta liền lấy tay sờ mặt Giang Nguyệt, lại bị cô nhanh chóng né tránh.
“Dư tổng, có việc gì thì cứ nói đi.” Giang Nguyệt lạnh lùng nói, tâm tình cô rất không tốt:
“Tôi còn có chuyện khác phải làm, không thể trì hoãn quá lâu.”
“Cô làm tình nhân của Tiêu Kỳ Nhiên bốn năm, chẳng lẽ nhìn không ra tôi muốn làm gì sao?”
Giọng nói của Dư Quảng Bình khàn khàn, trong mắt mang theo vài phần tham lam, cười xấu xa nói:
“Có muốn cân nhắc để sau này tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô không?”
Ngón tay hắn vẫn cứng rắn nhéo nhéo mặt Giang Nguyệt: “Tin tôi đi, thứ tôi có thể cho cô không thua gì Tiêu Kỳ Nhiên đâu.”
Giang Nguyệt cả người đều cảm thấy khó chịu, đẩy tay hắn ra, không kiên nhẫn kéo tay cầm cửa xe, nhưng xe đã bị khóa lại.
Trong lòng cô chùng xuống.
“Dư tổng, chúng ta nói thẳng đi.” Ngữ khí Giang Nguyệt bình tĩnh, nhìn không ra một tia sợ hãi:
“Tôi chỉ muốn cùng ngài duy trì quan hệ hợp tác bình thường, hy vọng ngài có thể hiểu được.”
Dư Quảng Bình cố ý phớt lờ lời cảnh cáo trong lời nói của cô, còn muốn chạm vào cô, nhưng lại bị Giang Nguyệt không khách khí hất tay ra.
Thấy Giang Nguyệt không chịu ngoan ngoãn, Dư Quảng Bình có chút nóng nảy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, biết nếu cứ tiếp tục như vậy, luật sư thích xen vào việc của người khác kia sẽ quay lại.
“Được thôi. Cô không theo tôi cũng được.” Dư Quảng Bình phất phất tay, vẻ mặt hờ hững:
“Nhưng cô phải làm cho tôi một việc. Làm xong, tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Giang Nguyệt cố nén buồn nôn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đem con chó cái bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên cởi sạch quần áo đưa lên giường của tôi.” Khi Dư Quảng Bình nhắc đến Tần Di Di, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo:
“Con ả dám đập vào đầu tôi, còn dám mắng tôi là một mắt, tôi không thể buông tha cho con chó đó.”
Trong lòng Giang Nguyệt run lên.
“Xin lỗi, tôi không làm được.” Giang Nguyệt cụp mắt xuống: “Dư tổng đánh giá tôi quá cao rồi. Nếu tôi thật sự làm như vậy, Tiêu tổng sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Dám động đến Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ lột da cô.
"Làm không được?" Dư Quảng Bình lặp lại câu nói của Giang Nguyệt, ngữ khí trở nên quỷ dị, còn cười to hai tiếng: "Giang Nguyệt, cô phải làm được."