Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Mùi thơm thoang thoảng.

Cô đi theo mùi hương và dừng lại ở một quầy hàng.

Đây là một quầy hàng bán tinh dầu.

“Cô gái, cháu muốn mua tinh dầu nào?” Người bán hàng rất nhiệt tình, mở miệng mời chào:

“Tinh dầu ở đây đều là làm từ những cánh hoa tinh khiết, hoàn toàn tự nhiên không chất kích thích, không có bất kỳ chất phụ gia nào!”

Giang Nguyệt bị chọc cười, cúi đầu, nhìn hộp tinh dầu đầy màu sắc, cảm thấy có chút hứng thú.

Cô kiên nhẫn cầm từng lọ lên ngửi, tìm được mùi hương quen thuộc vừa rồi, hài lòng nở nụ cười: “Bà chủ, cháu muốn lấy cái này.”

Là hương thơm của hoa trà trắng, mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Giang Nguyệt thích mùi hương này.

“Được rồi, cô gái, cháu là đem tặng người khác hay là tự dùng?” Bà chủ cười tủm tỉm: “Nếu đem đi tặng người khác, chỗ tôi có hộp để gói, rất đẹp mắt đó!”

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy phiền bà giúp cháu tìm một cái hộp đẹp rồi bọc lại giúp ạ.”

Lúc trước Tống Du đã giúp cô không ít việc. Giúp cô tìm nhà, đêm giao thừa còn phải vất vả đi chiếu cố Hi Hi, Giang Nguyệt đã luôn muốn mua một món quà từ Hoa Thành mang về tặng anh.

Chờ lúc cô trả tiền xong, Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di đi tới, từ xa liền vẫy tay với nàng: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị đang mua đồ sao?”

Tần Di Di coi như là thông minh, sợ người khác thật sự nhận ra Giang Nguyệt, cô ta còn cố ý đổi cách xưng hô.

Giang Nguyệt hơi dừng một chút, cũng quay đầu nhìn về phía hai người.

Không đợi Giang Nguyệt kịp mở miệng nói gì, Tần Di Di đã nhảy nhót đi tới trước quầy hàng, cúi đầu nhìn thoáng qua một đống tinh dầu bày ở đó.

“Bà chủ, cái này bao nhiêu tiền?” Tần Di Di chỉ vào cái hộp trong tay Giang Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng: “Để em trả tiền cho.”

Giang Nguyệt mím môi, động tác rất nhanh đi lên trước mặt cô ta để trả tiền.

“Không cần.”

Tần Di Di nhìn thấy Giang Nguyệt thẳng thừng từ chối mình, cô có chút hơi sửng sốt, sau đó lại đáng thương nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, chị Giang Nguyệt không cho em trả tiền.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên u ám, chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

Vài giây sau, giọng anh thản nhiên: “Cô ấy không cần thì Di Di cũng không cần tỏ ra tốt bụng làm gì.”

“À...” Tần Di Di cúi đầu, sắc mặt có chút thất vọng.

Nhìn bầu không khí có chút không đúng, bà chủ bày sạp hàng nhịn không được cười hòa giải: “Cô gái này mua tinh dầu là dùng để đi tặng người khác. Nếu đã tặng quà cho người khác thì nhất định phải tự bỏ tiền ra rồi.”

“Hai cô cậu có muốn mua mấy lọ tinh dầu mang về không? Đây chính là đặc sản của Hoa Thành chúng tôi đó.”

Bà chủ nở nụ cười thân thiện, thế nhưng trong lòng Giang Nguyệt lại không có chút hào hứng gì.

Ý nghĩ muốn đi dạo một chút lúc ban đầu bây giờ đã biến mất, cô chỉ muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui