Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Thật xin lỗi...” Tần Di Di rũ mắt, giọng nói cũng tràn đầy hối hận.

“Xin lỗi có ích gì không? Một câu xin lỗi của cô có thể khiến Giang Nguyệt trong phòng cấp cứu tỉnh lại sao?!” Chị Trần suýt chút nữa nghẹn giọng, đây là lần đầu tiên chị tức giận như vậy.

Biểu cảm trên mặt Tần Di Di cứng đờ.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, mí mắt nhẹ nhàng nhấc lên, giọng nói trầm thấp: “Ly rượu kia là tôi kêu Giang Nguyệt uống, không liên quan gì đến Di Di.”

Áp lực không khí quanh người anh rất thấp, có thể cảm giác được lúc này anh đang không vui.

Chị Trần nhất thời nghẹn lời.

Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn chị Trần, nghiêng mặt lạnh lùng: “Vô duyên vô cớ chuẩn bị một ly rượu mạnh như vậy, cũng là do cô ta ác giả ác báo.”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chị Trần hít sâu một hơi. Thói quen nghề nghiệp khiến cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước, xác định không có người không liên quan nào khác, cô mới đè nén cơn tức giận mở miệng nói:

“Tiêu tổng, Giang Nguyệt đi theo anh bốn năm, tính tình của cô ấy như thế nào, tôi không tin anh không biết.”

“Anh không thử nghĩ lại xem, vì sao Giang Nguyệt lại chuẩn bị một ly rượu mạnh như vậy?”

Nói xong, ánh mắt chị Trần liếc nhìn Tần Di Di một cách sắc bén.

Tần Di Di rụt bả vai lại.

Chị Trần hỏi cô ta: “Tần tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có thể phiền cô giải thích rõ cho Tiêu tổng không?”

Tần Di Di run rẩy, đầu tiên ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu:

“Tôi không biết.”

Tiêu Kỳ Nhiên ấn ấn mi tâm: “Di Di, xe ở cửa bệnh viện, bảo Tiết An đưa về đi.”

Đây là đang đuổi Tần Di Di đi.

Ánh mắt Tần Di Di nhất thời hoảng hốt, cô ta lo lắng Giang Nguyệt tỉnh lại sẽ nói gì đó với Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế vội vàng mở miệng: “A Nhiên, cho em ở chỗ này chờ chị Giang Nguyệt tỉnh lại có được không?”

Đáp lại cô ta là sự im lặng của Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em… em biết rồi.” Tần Di Di biết Tiêu Kỳ Nhiên thích người ngoan ngoãn, liền vội nói:

“Vậy chờ đến khi chị Giang Nguyệt tỉnh, A Nhiên nhất định phải nói cho em biết, em muốn đặc biệt tới thăm chị ấy.”

Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý ừ một tiếng, lúc cô ta sắp rời đi, còn thuận miệng dặn dò một câu: “Đêm nay quá mệt mỏi rồi. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Có một câu nói này, Tần Di Di cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ít nhất Tiêu Kỳ Nhiên vẫn quan tâm đến cô.



Trải qua một loạt cấp cứu, Giang Nguyệt coi như là bước qua Quỷ Môn Quan một lần, may mắn thay đã được bác sĩ cứu trở về.

Bác sĩ nói trước đây Giang Nguyệt đã có tiền sử uống rượu dẫn đến loét dạ dày. Bản thân không thích hợp uống quá nhiều rượu. Lần này suýt chút nữa đã trực tiếp đốt cháy thực quản của cô, còn khiến cho bệnh dạ dày của cô càng thêm nghiêm trọng.

“Người trẻ tuổi vì xã giao mà dốc sức là chuyện bình thường, nhưng nếu không chú ý, sau này sẽ phát triển thành ung thư dạ dày đấy.”

Chị Trần gật đầu, chăm chú lắng nghe chỉ định của bác sĩ, ghi nhớ những lưu ý tiếp theo, không ngừng cảm ơn bác sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui