Rốt cục cũng xử lý xong công việc của Giang San, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới từ phòng làm việc đi ra.
Anh vừa đẩy cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy một người đang ngẩn người ngồi ở bên giường.
Nơi này không có quần áo của cô nên cô tùy tiện vớ lấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh làm bộ đồ ngủ, độ dài chỉ vừa che đến trên đùi.
Đèn trong phòng có màu vàng ấm áp.
Giang Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, dưới ánh đèn phòng ngủ càng phản chiếu làn da nõn nà.
Cô đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một góc phòng, nhìn từ phía sau có thể thấy chiếc cổ trắng ngần, còn có xương bướm mơ hồ lộ ra dưới lớp áo sau lưng.
Đẹp, nhưng cô đơn.
Mong manh dễ vỡ.
Giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến cô vỡ vụn.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng bước, ánh mắt thâm thúy đen kịt nhìn cô thật lâu.
“Giang Nguyệt.” Giọng anh trầm thấp.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giang Nguyệt hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh.
Óng ánh trong đáy mắt của cô vẫn chưa được che giấu tốt, một đôi mắt xinh đẹp và thanh tú giờ phút này giống như gương vỡ, không thể ghép lại với nhau.
Mờ mịt và bất lực.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, cảm xúc trong đáy mắt cô rất nhanh thu hồi, ngữ khí nhàn nhạt như bình thường: “Anh xong việc rồi à?”
Tiêu Kỳ Nhiên đi từng bước về phía cô.
Giang Nguyệt nhìn người đàn ông đang dần đến gần, hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, vô thức nắm chặt ga giường.
Mùi hương trên người Tiêu Kỳ Nhiên rất dễ chịu, mùi thuốc lá cũng trở nên cực nhạt, chỉ còn mùi tuyết tùng thanh mát, và hơi thở nam tính của riêng anh.
Giang Nguyệt dừng một chút.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa hai lông mày, một đống việc trong công ty khiến khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy mệt mỏi, thanh âm trầm thấp khàn khàn:
“Đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Vừa rồi anh nhìn thấy rõ ràng, tinh tế cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng.
Giống như bị ai đó làm tan nát trái tim vậy.
Không biết vì sao Giang Nguyệt lại có loại cảm xúc này, nhưng bộ dáng cô nhanh chóng kiềm chế tâm tình trước mặt anh lại càng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy phiền não hơn.
Giang Nguyệt đã sớm điều chỉnh xong trạng thái của bản thân: “Tôi không có nghĩ gì cả. Chỉ là có chút buồn ngủ thôi.”
Cô vẫn ngồi bất động bên giường, nhìn vào mặt anh, giọng nói bình tĩnh: “Nếu tối nay anh ngủ ở đây, tôi sẽ đến phòng bên cạnh để ngủ.”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng dành cho khách.
“Tôi cho người thu dọn phòng khách rồi. Trên giường ngay cả ga trải cũng không có. Cô muốn ngủ trên ván giường à?” Tiêu Kỳ Nhiên kéo kéo cổ áo, trầm giọng nói:
“Ngủ ở chỗ này đi. Còn ngủ không quen hay gì?”
Giang Nguyệt:...