Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Anh cứ ngồi bất động ở đó, biểu cảm lạnh lùng.

Ai cũng có thể nhìn ra được tâm tình hắn không tốt, không ai dám đi lên trêu chọc.

Chỉ có Đoàn Dật Bác to gan, cầm ly rượu đi tới, cố ý trêu chọc hắn: “Sao mặt lại thối như vậy? Cô bạn gái nhỏ kia gây sự với cậu à?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch.

“Này này, bình tĩnh một chút. Cũng đừng ở chỗ tôi uống đến xảy ra chuyện.” Đoàn Dật Bác tặc lưỡi liên tục:

“Tôi cũng không phải Giang Nguyệt, trên người cũng không mang theo thuốc giải rượu đâu.”

“Nhưng mà tôi có thể gọi xe cứu thương cho cậu nha.” Đoàn Dật Bác nháy mắt, bộ dáng rất dễ bị đánh:

“Đến lúc đó, Tiêu tổng nhớ trả lại tiền thuốc men cho tôi đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên lười cùng tên này nói chuyện, anh cởi cúc áo sơ mi, liếc nhìn mấy chai rượu ngoại trên bàn, tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống trong chốc lát.

Anh cầm ly, rót từng loại rượu vào từng chút một, nhưng chưa được một nửa thì ly rượu đã bị Đoạn Dật Bác cướp đi.

“Cậu điên rồi hả? Thật sự muốn vào bệnh viện à?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ly rượu hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Rượu pha không uống được sao?”

“Uống, uống cái *beep*.” Đoàn Dật Bác trợn mắt: “Đây là tự sát đó. Nếu không phải muốn chết, ai dám uống như vậy hả?”

“Cũng chỉ có cô ngốc Giang Nguyệt kia mới dám làm ra cái trò này thôi.” Đoàn Dật Bác thầm than một câu, vội đổ ly rượu vào thùng rác.

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào tay vịn của chiếc ghế sô pha mềm mại, không trả lời.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên không nói chuyện với mình, Đoàn Dật Bác dứt khoát lôi kéo anh, luôn miệng nói không dứt.

Đang nói một tràng dài, Đoàn Dật Bác đột nhiên ngẩng đầu, lại vô tình nhìn thấy một người phụ nữ lẫn trong đám người.

Chỉ một góc nghiêng thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

"Giang Nguyệt?"

Đoàn Dật Bác cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng dụi mắt hai lần: "Không phải chứ? Sao cô ấy lại tới đây một mình?"

Những lời độc thoại của Đoàn Dật Bác khiến Tiêu Kỳ Nhiên giật mình.

Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt điếu thuốc, tiện tay ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn.

“A Nhiên, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy Giang Nguyệt.” Ánh mắt Đoàn Dật Bác lộ vẻ khó hiểu: “Cô ấy không phải chỉ đi theo cậu thì mới đến đây sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vài lần, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm bóng lưng đã quá đỗi quen thuộc kia.

Giang Nguyệt mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu be, trên vai khoác khăn choàng, cực kỳ nổi bật trong đám người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui