“Bớt nhiều chuyện.” Anh thản nhiên bỏ lại ba chữ này, sau đó đi thẳng về phía toilet.
…
Tuy rằng vừa rồi mặt ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây, Giang Nguyệt không thể không kinh sợ.
Trong suy nghĩ của cô, hiện tại có nhiều tin tức tiêu cực như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nên ở bên cạnh Tần Di Di mới đúng, mà không phải xuất hiện ở quán bar.
Hơn nữa lúc nãy hình như Tần Di Di cũng không có cùng Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ này.
Giang Nguyệt đứng trước cửa một phòng riêng, hít sâu một hơi, sau khi khôi phục tâm tình, mới gõ cửa hai lần, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trần Tư Tề nhìn thấy người ở cửa, khẽ cười một tiếng: “Tới rồi à.”
Giang Nguyệt lễ phép gật đầu, giọng điệu rất chân thành: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc nên tới trễ.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Trần Tư Tề ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, gương mặt nho nhã mang theo vẻ áy náy: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi xin lỗi vì đã hẹn cô tới đây nói chuyện.”
“Tôi cũng vừa mới kết thúc một cuộc xã giao ở quán bar này. Nhưng đúng là gặp ở đây có hơi tùy tiện, xem như tôi chiêu đãi không chu đáo rồi.”
Giang Nguyệt không để ý lắc đầu: “Không sao, ở đâu cũng giống nhau.”
Giang Nguyệt cũng vừa khéo đang ở tương đối gần quán bar này, vốn nghĩ rằng đôi bên sẽ thoải mái, không ngờ lại gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây.
Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt tới đây để nói về chuyện hợp tác.
Trần Thị có một hạng mục công ích, là một vở kịch dành riêng cho những người cao tuổi ở Bắc Thành, muốn mời Giang Nguyệt tham gia đóng vai chính.
Tuy rằng Giang Nguyệt còn trẻ nhưng được biết đến với khả năng diễn xuất xuất sắc, hơn nữa phong cách của cô không bị hạn chế, vẫn luôn có nhân duyên với người qua đường.
Cho dù là những người lớn tuổi không theo đuổi thần tượng thì vẫn có ấn tượng với cô trên màn ảnh.
“Thời gian được ấn định vào buổi chiều ngày ba mươi Tết, không biết có tiện với cô không?”
Giang Nguyệt suy nghĩ một lát: “Tiện.”
Nghe cô trả lời một cách dứt khoát như vậy, Trần Tư Tề còn hơi bất ngờ, “Cô không cần trở về sum họp với gia đình sao?”
“Không cần.”
Cô không có gia đình để sum họp, cũng không có nhà để về.
Bởi vì là dự án công ích, không liên quan đến lợi nhuận, đương nhiên cũng không liên quan đến công ty, thuộc về quyết định riêng của Giang Nguyệt.
“Thời gian hơi gấp gáp nên có thể cần cô tới luyện tập thường xuyên.” Trần Tư Tề rót hai tách trà, đưa một tách đến trước mặt Giang Nguyệt:
“Về mặt thời gian sẽ do cô quyết định, có được không?”
Giang Nguyệt đưa tay nhận lấy, cười nói: “Cứ theo sự sắp xếp của Trần tổng là được. Cuối năm tôi đang rãnh, mấy trong tay có thể quay xong trong tuần này rồi.”
Trần Tư Tề nhìn cô đăm chiêu, thật lâu sau mới cười nói: “Giang Nguyệt, cô thật sự là nghệ sĩ chuyên nghiệp hiếm có trong ngành.”