Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Bây giờ?” Giang Nguyệt hơi bất ngờ, không ngờ Tống Du lại ở gần bệnh viện, cô ngước mắt nhìn xung quanh theo bản năng.

“Vừa mới kết thúc vụ kiện cuối cùng của năm nay ở gần đây, đúng lúc thuận đường đưa cô trở về.” Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Tống Du truyền tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt:

“Ngày mai tôi về nhà họ Tống ăn tết, không biết có thể ăn cơm do đầu bếp Giang nấu một lần hay không?”

Bị cảm xúc của Tống Du dẫn dắt, Giang Nguyệt mỉm cười đáp: “Đương nhiên có thể.”



Ngày hôm sau.

Ba mươi Tết.

Giang Nguyệt dậy rất sớm, bởi vì trang điểm cho đoàn kịch phải đồng nhất, cho nên ở nhà cô chỉ vệ sinh cá nhân cơ bản, để mặt mộc chạy tới nhà hát Bắc Thành.

“Giang Nguyệt, cô đến sớm thật, phải đến chiều buổi biểu diễn mới bắt đầu.” Đoàn trưởng thấy cô đến sớm như vậy, nhất thời kinh ngạc.

“Dù sao cũng là lần đầu tiên diễn kịch, tôi sợ xảy ra chuyện gì nên đến đây sớm để làm quen sân khấu trước.”

Làm quen sân khấu kỳ thật chính là ở trên sân khấu diễn trước, tìm cảm giác biểu diễn tại chỗ, phòng trường hợp lúc biểu diễn quá mức khẩn trương, hoặc là không quen thuộc với địa điểm mà xuất hiện tai nạn biểu diễn gì đó.

“Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, rất có trình độ chuyên môn.” Trưởng đoàn cười giơ ngón tay cái lên với cô: “Vậy cô tùy tiện đi vòng quanh đi, tôi sẽ kiểm tra lại địa điểm và đạo cụ.”

Giang Nguyệt lễ phép gật đầu: “Đoàn trưởng cứ bận rộn đi, không cần quan tâm đến tôi.”

Buổi sáng, ngoài nhân viên sắp xếp hiện trường ra thì trong rạp không có ai.

Bản thân Giang Nguyệt đã lặp đi lặp lại nhiều lần trên sân khấu cho đến khi mỗi chuyển động đã trở nên quen thuộc, để đảm bảo rằng buổi biểu diễn buổi chiều chính xác, cô đã thư giãn một chút.

Đến trưa, Giang Nguyệt giải quyết bữa trưa qua loa ở hậu trường, những diễn viên kịch khác cũng lần lượt đến.

Mọi người cười cười chào hỏi lẫn nhau, xếp hàng ngồi ở hậu trường chờ chuyên gia trang điểm, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Dù sao cũng đã cùng nhau luyện tập một khoảng thời gian, Giang Nguyệt và mọi người rất hòa hợp, trong lúc chờ đợi, tất cả mọi người vui vẻ vây quanh Giang Nguyệt nói chuyện phiếm.

Sau khi trang điểm xong, mọi người lại tự vào phòng thay đồ đổi trang phục kịch nói, trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười hưng phấn.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.

Khán phòng buổi sáng vốn vắng vẻ nay đã chật kín chỗ ngồi, những hàng ghế phía dưới đều là những người lớn tuổi.

Nghe nói vì hoạt động công ích lần này, Trần Tư Tề đã đưa tất cả những người già từ Viện dưỡng lão Bắc Thành tới, có thể nói là vô cùng chân thành.

Trước khi lên sân khấu, lòng bàn tay Giang Nguyệt hơi toát mồ hôi.

“Giang Nguyệt, cô nhất định làm tốt thôi.”

Trước khi lên sân khấu, các diễn viên xung quanh đều cổ vũ cho “diễn viên kịch nói mới” Giang Nguyệt, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Nhìn những người xung quanh thân thiện và tốt bụng như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Cảm ơn mọi người.”

Vài phút sau, trưởng đoàn chạy từ bậc thang hậu trường tới, gọi tất cả mọi người chuẩn bị: “Sắp bắt đầu rồi, diễn viên chuẩn bị lên sân khấu!”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bước chân vững vàng đi lên sân khấu.

Dưới sân khấu không một tiếng động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui