Trong phòng rất yên tĩnh, Giang Nguyệt vắt óc suy nghĩ, muốn nói gì đó để hóa giải, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp.
"Uống trà đi."
Giang Nguyệt không dám vượt quá khuôn phép, cúi đầu, không tiếp tục tiếp lời, hai tay bưng chén trà lên.
Càng như vậy, cô càng phải biểu hiện bình tĩnh.
“Vừa mới yêu cầu tôi đầu tư Giang San, bây giờ cô lại định sau này ở Trần thị phát triển?”
Giang Nguyệt buông chén trà xuống, thấp giọng nói: “Ngài hiểu lầm rồi, chỉ là dựa vào tư cách cá nhân tham gia hoạt động công ích lần này của Trần tổng mà thôi.”
“Còn bản thân tôi vẫn là nghệ sĩ của Giang San.”
Thịnh Sóc Thành nhìn bộ dáng của cô, trầm giọng nói: “Cô có biết tại sao tôi lại đến xem vở kịch ngày hôm nay không?”
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app metruyenhot (IOS: metruyenhot.com.vn)/
…
Thịnh Sóc Thành định ở lại quán trà thêm một lát, Trương Nghị cung kính tiễn Giang Nguyệt ra ngoài, còn không quên nói cảm ơn:
“Vừa rồi cám ơn Giang tiểu thư.”
Giang Nguyệt kéo tay áo, hơi thở có chút dồn dập: “Không sao, tôi cũng thuận miệng nói, anh không cần để ở trong lòng.”
Trương Nghị đi cùng cô đến bậc thềm đối diện với lối vào quán trà, bình tĩnh nói:
“Thịnh tổng không thích người quá tự cho mình là thông minh, cũng không thích người cố ý bày kế ngài ấy.”
Thịnh Sóc Thành từ lâu đã quen với thủ đoạn của người khác, nhìn ra được người có tâm muốn lợi dụng hắn, càng không thể tin tưởng một nghệ sĩ trong làng giải trí.
Hơn nữa còn là một diễn viên thực lực từng đoạt rất nhiều giải thưởng trong ngành.
“Tôi biết.” Giang Nguyệt gật đầu, thần sắc bình tĩnh: “Tôi đối với Thịnh tổng không có ý nghĩ nào khác.”
Trương Nghị không tiếp tục đề tài này, vừa chuẩn bị dẫn Giang Nguyệt đến chiếc xe đậu đối diện, đưa cô trở về thì một chiếc Cullinan phóng nhanh tới, phanh mạnh một cái, lấy một loại tư thái rất kiêu ngạo ương ngạnh, dừng ở trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó, một người đàn ông bước xuống xe.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục mang giày da, khí chất lạnh lùng, cất chân dài bước đến, có cảm giác rất áp bách.
Sắc mặt anh tối sầm, giọng điệu lạnh như băng, trực tiếp đứng ngang trước mặt hai người, bảo vệ Giang Nguyệt ở phía sau, cau mày nói: “Các người định làm gì cô ấy?”
Trương Nghị yên lặng lui về phía sau một bước: “Tiêu tổng, tôi chỉ định đưa Giang tiểu thư về nhà.”
“Nếu Tiêu tổng cảm thấy làm vậy có chút mạo phạm, vậy thì phiền anh nhé.”
Trương Nghị gật đầu với Giang Nguyệt: “Giang tiểu thư, tôi về trước, Thịnh tổng còn ở trong phòng chờ tôi.”
Giang Nguyệt còn muốn kháng nghị, nhưng Trương Nghị đã chạy nhanh hơn bất kỳ ai, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi trước mặt, mở miệng định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí, nhưng anh ta lại liếc cô một cái, quay người mở cửa xe.
"Lên xe."
Giang Nguyệt theo phản xạ muốn cự tuyệt.