Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Nhìn thấy Giang Nguyệt đột nhiên xuất hiện, mấy người sắc mặt đều rất khác.

Nhất là Tần Di Di, ngay khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, sắc mặt càng là thêm cứng ngắc và khó coi vài phần.

Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt, vẻ mặt mừng rỡ như điên, không hề cố kỵ trực tiếp đặt tay lên vai của Giang Nguyệt. Ôm cô một cái rất tình cảm.

“Giang Nguyệt, tôi biết cô nhất định sẽ đến mà.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào tay Hứa Ngôn Sâm, trong đôi mắt lạnh nhạt không có cảm xúc gì:

“Anh Hứa dường như có quan hệ rất tốt với nghệ sĩ của công ty tôi nhỉ?”

“Nói đúng một chút, đem hai chữ ‘dường như’ bỏ đi.”

Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt tới, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh cười tủm tỉm nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:

“Mối quan hệ của chúng tôi đúng là rất tốt. Tiêu tổng ghen à?”

Lúc hỏi ra miệng miệng câu này, ánh mắt Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn cà lơ phất phơ, lại mang theo vài phần thâm ý.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của hắn, mặt Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc, thậm chí còn cười cười: “Anh Hứa, không thể đùa giỡn như vậy đâu!”

Tần Di Di nghe bọn họ đối thoại, trái tim cũng treo lơ lửng trên không. Đến khi nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trái tim treo lơ lửng mới buông xuống.

Cho dù Giang Nguyệt và nhà thiết kế Swee có quan hệ tốt thì đã sao? Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ đứng về phía cô.

Giang Nguyệt không có thời gian quan tâm hai người này đâm chọt lẫn nhau. Chỉ mở miệng lạnh nhạt nói:

“Nói cho tôi biết các người dự định quay chụp thế nào, tôi sẽ dạy cho Tần Di Di.”

Nghe được câu này, Hứa Ngôn Sâm cũng bất chấp việc tiếp tục đọ mắt với Tiêu Tiêu Kỳ Nhiên, rõ ràng sửng sốt hai giây, không thể tin nhìn Giang Nguyệt mà nói:

“Bà chị của tôi ơi, tôi gọi chị đến đây đâu phải để chị làm giáo viên?”

Thì ra Giang Nguyệt là bởi vì nhận điện thoại của Hứa Ngôn Sâm, lúc này mới chạy tới.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm thúy, âm trầm, rơi vào trên người Giang Nguyệt, không phát hiện rằng lông mày của mình đã nhíu lại.

Giang Nguyệt không nhìn biểu tình nghẹn họng của Hứa Ngôn Sâm, mím môi nói: “Tôi tới hỗ trợ, nếu anh không cần, tôi sẽ đi.”

Nói xong, cô nàng nhấc chân định rời đi.

“Đừng, đừng, lão tổ tông, cô đừng đi mà!”

Hứa Ngôn Sâm thấy Giang Nguyệt kiên quyết như vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội vàng giữ chặt cô, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt:

“Cần! Chúng tôi rất cần Giang đại minh tinh đến chỉ đạo mà.”

Hứa Ngôn Sâm vừa rồi chỉ là nhất thời nổi giận, cũng không có ý thật muốn làm hỏng cảnh quay.

Hắn vốn định để Giang Nguyệt tới thay Tần Di Di, thế nhưng đối phương lại không có ý nghĩ này, hắn cũng đành phải từ bỏ:

“Vậy chờ sau khi quay xong, cô phải mời tôi ăn cơm bồi thường đó.”

“Được.” Giang Nguyệt trả lời rất dứt khoát, liếc nhìn đồng hồ: “Điều kiện tiên quyết là buổi quay phải kết thúc lúc sáu giờ.”

Rõ ràng hai người có quan hệ rất tốt.

Nhìn Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn dầu muối không vào lại lấy lòng Giang Nguyệt như thế, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm như mực, không phân biệt được cảm xúc.

Hai người nói hai ba câu liền đưa ra quyết định.

Giang Nguyệt lúc này mới lãnh đạm quét mắt về phía Tần Di Di, ngữ khí không gợn sóng:

“Tần Di Di, cô trở về phòng trang điểm trang điểm lại đi, mười phút sau ra quay.”

Tần Di Di vẫn đứng trên đài quay phim, sắc mặt đã rất cứng đờ, nhất là khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Giang Nguyệt, cô cố chấp rất lâu không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Tần Di Di theo bản năng nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, muốn xem thử anh có ý gì không.

Nhưng đối phương thoạt nhìn bình tĩnh không có ý định nói gì, chỉ là lông mày nhất thời nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Có vẻ như Tiêu Kỳ Nhiên đã đồng ý.

Tần Di Di đành phải hít hít mũi, ngoan ngoãn đáp: “Vậy thì phiền chị Giang Nguyệt rồi.”

Mặc dù nội tâm cô nàng có bất mãn, nhưng Tần Di Di rất hiểu quan sát sắc mặt, cũng am hiểu nhất là giả vờ ngoan ngoãn.



Có Giang Nguyệt chỉ đạo, Tần Di Di hiển nhiên không còn luống cuống khẩn trương như vừa rồi.

Mỗi một động tác quay phim đều do Giang Nguyệt đích thân chỉ đạo, thậm chí cô còn giúp Tần Di Di chỉnh sửa ngoại hình để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất.

Cả một bộ ảnh được chụp, vừa đủ tươm tất.

Dùng lời của Hứa Ngôn Sâm mà nói chính là: “Tuy rằng vẫn rất thối rữa, nhưng ít nhất cũng có thể dùng được.”

Nghe được đánh giá như vậy, Tần Di Di cắn cắn môi, trong lòng phẫn hận như cỏ dại mọc lên, không khỏi nhìn Giang Nguyệt mấy lần.

Dựa vào cái gì?

Quay xong, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Di Di một câu: “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tần Di Di cắn môi, hai mắt ngấn nước, tỏ vẻ chân thành: “Cám ơn chị Giang Nguyệt, hôm nay chị lại dạy dỗ em rất nhiều rồi.”

Giang Nguyệt khẽ cau mày, không có tâm trạng cùng cô ta nói nhảm:

“Tôi đi vệ sinh một chút, cô đi tìm Tiêu tổng đi, anh ấy hẳn là còn đang chờ cô.”

Nói xong, cũng không để ý thần sắc Tần Di Di, đi về phía toilet.

Đi vào phòng toilet, Giang Nguyệt thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút.

Hứa Ngôn Sâm còn ở bên ngoài chờ cô, Giang Nguyệt ấn nút xả nước, mở cửa ra liền ra khỏi phòng.

Kết quả là vừa mở cửa, đôi chân dài của người đàn ông lại bất ngờ chen vào, áp suất không khí quá lớn khiến cô phải lùi lại.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức ngẩn ra.

“Tiêu tổng, anh đi nhầm rồi, đây là toilet nữ.”

Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô làm giáo viên đến nghiện rồi sao? Tưởng rằng tôi không biết đọc chữ à?”

Không gian trong phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên chen vào, gần như không có chỗ để cử động.

Tiếp xúc gần như vậy, Giang Nguyệt cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà lại lạnh lùng kia, lông mi cô khẽ run.

Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, giọng điệu lạnh nhạt:

“Nếu Tiêu tổng đã biết đây là nhà vệ sinh nữ, vậy nên nhanh chóng đi ra ngoài đi. Để tránh cho người khác nhìn thấy.”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng:

“Cô sợ bị người khác nhìn thấy, hay là sợ bị Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy?”

Giang Nguyệt trong lòng trầm xuống.

“Tôi và Hứa Ngôn Sâm là bạn bè. Tiêu tổng hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt gằn từng chữ, bình tĩnh nói.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, độ cong khóe môi càng sâu, ý châm chọc càng rõ ràng: “Loại bạn bè nào, loại có thể lên giường à?”

Móng tay Giang Nguyệt từng chút từng chút cắm vào lòng bàn tay, nhịn xuống sự khó chịu cực độ trong lòng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là miễn cưỡng kéo môi:

“Vẫn chưa đến mức đó, nhưng cái này chắc cũng không liên quan gì đến anh!”

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt Giang Nguyệt nói xong câu đó, khí tức trên người Tiêu Kỳ Nhiên càng lạnh lùng vài phần, nhưng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên:

“Giang Nguyệt, cô thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền.”

“Tôi có đáng tiền hay không, Tiêu tổng so với tôi không phải còn rõ ràng hơn sao.”

Giang Nguyệt không thèm cùng hắn tranh cãi, mở miệng bỏ lại câu này, đang chuẩn bị đẩy hắn ra.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, bất ngờ ấn cô lên vách tường toilet, nền gạch lạnh lẽo chạm vào lưng khiến Giang Nguyệt rùng mình.

“Giang Nguyệt, sau lưng tôi cô còn có bao nhiêu người đàn ông hả?”

Giọng nói của anh lạnh lẽo, còn lộ ra vài phần đùa giỡn:

“Cô cứ dục vọng bất mãn như vậy, cũng không sợ bị paparazzi chụp được phơi bày cô sao?”

Giang Nguyệt hô hấp cứng lại, tức giận giãy dụa, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại đè chặt, không để cho cô trốn thoát.

“Trả lời tôi, Giang Nguyệt.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, hàn ý nơi đáy mắt như muốn lan tràn ra:

“Cô rẻ tiền như vậy, ai cũng có thể ngủ cùng đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui