Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Đưa cho tôi.” Sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên gần như cạn kiệt, lần đầu tiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng không kiên nhẫn nói chuyện với Tần Di Di.

Lần này, Tần Di Di căn bản không dám náo loạn nữa, bối rối tháo vòng cổ trên cổ xuống, dùng hai tay đặt nó vào trong tay Tiêu Kỳ Nhiên.

Cuối cùng Tiết An cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra chiếc vòng cổ có ý nghĩa đặc biệt kia cũng không phải Tiêu tổng muốn tặng cho Tần Di Di.

Lúc trả lại vòng cổ, mắt Tần Di Di đỏ lên, nước mắt ngập trong hốc mắt, suýt nữa rơi xuống

“Tiết An, lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên giống như không phát hiện ra, sự không kiên nhẫn rõ ràng khác hẳn so với thái độ trước kia.

Sau khi nhìn chiếc xe rời đi, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt lại, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, khép tay lại châm một điếu thuốc.

Anh cắn điếu thuốc, đợi đến khi điếu thuốc hết, anh dập tắt tàn thuốc và ném nó vào thùng rác.



Năm mới đã tới, mùng bảy sẽ bắt đầu làm việc.

Giang Nguyệt nói lời tạm biệt với chị Trần và Hi Hi, trở lại chỗ ở của mình. Mấy ngày không về, căn phòng đã phủ đầy bụi, cô đơn giản quét dọn vệ sinh một chút.

Đồ ăn năm trước để trong tủ lạnh còn chưa ăn hết. Sức ăn của Giang Nguyệt không lớn nên lấy đồ làm mì trứng rồi ngồi vào bàn ăn ăn.

Vừa ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của chị Trần, nói rằng bộ phim của đạo diễn Trương rất ăn khách, để cảm ơn và chúc mừng, ngày mai sẽ mở một buổi họp báo, diễn viên chính đều phải có mặt để hỗ trợ.

“Em biết rồi.”

Giang Nguyệt đáp lại, mấy sợi mì còn lại trong bát bị cô dùng đũa chọc thành mấy đoạn:

“Hoạt động thương hiệu sau đó cũng sắp xếp luôn đi, nhân dịp năm mới còn có sức nóng.”

Bộ phim bán chạy, có nghĩa là lưu lượng truy cập của cô cũng sẽ đạt mức đỉnh cao, lúc này là thời điểm tốt nhất để nhận lời đại diện thương hiệu.

Chị Trần còn lải nhải không ngớt trong điện thoại: “Đúng rồi, hình như Tần Di Di đã ra sân bay đón Tiêu tổng, vừa rồi chị nhìn thấy ảnh chụp từ phía truyền thông, hai người dựa vào nhau, rất thân mật.”

Giang Nguyệt không hỏi nhiều, ngữ khí bình thản: “Còn có sắp xếp công việc gì khác không?”

Biết cô không muốn tiếp tục đề tài này, chị Trần cũng không nói gì nữa, chỉ cảm khái hai câu:

“Quả nhiên đàn ông không ai tốt.”

Nghe được câu này, Giang Nguyệt không khỏi bật cười: “Chị Trần, cũng không phải ngày đầu chị biết chuyện này mà.”

Mấy năm trước, vì chống đỡ gia đình, chị Trần đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, vốn tưởng rằng có người chồng trong nhà là có thể yên tâm. Kết quả người đàn ông này ăn bám thôi còn chưa đủ, còn ra ngoài ngoại tình.

Chị Trần cũng phóng khoáng, đề cập đến chuyện ly hôn, giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân.

Chị Trần thở dài, phát ra một câu cảm thán: “Đúng vậy, xem ra mặc kệ có tiền hay không, đàn ông đều giống nhau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui