Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Cần cô nhắc nhở tôi sao?”

Giang Nguyệt yên lặng lui về sau một bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Vậy tôi không tiễn Tiêu tổng nữa, tạm biệt.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, đột nhiên vẻ mặt của hắn buông lỏng xuống.

“Cô đối với Tống Du cũng có thái độ như vậy sao?”

Hắn cười như không cười.

Giang Nguyệt biết hắn đang chế giễu cô vì cô đã quá thân mật với Tống Du, vì vậy cô mang vẻ mặt không đổi sắc đáp:

“Tôi và luật sư Tống là bạn bè, đương nhiên là có thái độ khác với Tiêu tổng rồi.”

“Tôi và Tiêu tổng chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, tất nhiên phải duy trì khoảng cách.” Cô trả lời nhanh chóng, hầu như không có bất cứ sự do dự hay suy nghĩ nào.

Giang Nguyệt quật cường ngẩng đầu, một cỗ kình lực không chịu thua kia lại dâng lên.

Bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng giảm xuống.

Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, ý cười trên mặt cũng không giảm. Nhưng rõ ràng là ý cười không chạm tới đáy mắt, dường như cực kỳ tức giận:

“Giang Nguyệt, cô nên tự nhận thức rõ ràng về vị trí của mình.”

Hắn giơ tay nới lỏng cà vạt ở cổ áo, yết hầu di chuyển lên xuống: “Nếu đã như vậy, thì cô nên biết…”

“Cô chính là người phụ nữ chính tay tôi tạo ra, cô dùng tốt hơn những người khác.”

Giọng điệu của hắn trở nên tùy ý, từ trong túi lấy ra vòng cổ vừa mới lấy được từ chỗ của Tần Di Di.

Ngón tay thon dài uốn cong, vòng cổ lưu chuyển trong lòng bàn tay của hắn, rõ ràng đây là một đồ vật có giá trị rất lớn, nhưng hắn lại chơi đùa với nó như một món đồ chơi rẻ tiền.

Hắn thờ ơ, không thèm để ý một chút nào.

Khoé môi của Giang Nguyệt cũng nâng lên một vòng rất nhỏ, nhưng lại chậm rãi hạ xuống, nửa ngày cũng không nói một chữ.

Những gì hắn nói có nghĩa là gì.

Vòng cổ cũng được, cô cũng được, đối với hắn mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một câu “dùng tốt”.

Hắn nói xong câu này, trực tiếp đi về phía trước một bước, cúi người kề sát vào người của Giang Nguyệt: “Nếu đổi lại là Tần Di Di, tôi có lẽ sẽ luyến tiếc, nhưng đối với cô…”

“Tôi sẽ không.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt biểu hiện ra một tâm tình vừa vặn, cũng không có bất kỳ dao động cùng phản ứng nào.

Bình tĩnh như thể những lời chế giễu ấy không có liên quan gì tới cô.

Cô lại lần nữa nâng đôi mắt lên, thần sắc ở đáy mắt so với lúc trước lại càng thêm lạnh lùng:

“Cho nên vậy thì sao?”

Giang Nguyệt thật sự là nghĩ không ra, Tiêu kỳ Nhiên từ Châu Âu bay trở về vào buổi tối, chuyện gì cũng không làm, lại đứng trước cửa phòng của nhục nhã cô.

“Làm chuyện trong bổn phận của cô.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn, đáy mắt xúc động mãnh liệt.

Hắn rõ ràng đã sớm bất mãn mà đứng ở trước cửa nói nhảm với Giang Nguyệt, đôi giày da chen chúc vào bên trong, liền phóng nhanh vào trong phòng của cô.

“Anh…”

Vẻ mặt của Giang Nguyệt hơi ngưng lại, cô cảm nhận được một cỗ khí quen thuộc, bất ngờ không kịp đề phòng mà giật mình một cái, đã sớm dự cảm được.

Bất chấp những lễ nghi khác, Giang Nguyệt không thể nào tiếp tục duy trì được biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, giọng nói đột nhiên cao lên:

“Anh muốn làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui