“Tiêu tổng, Tần tiểu thư vừa gọi điện thoại tới.”
Tiết An vừa lái xe, vừa nhìn gương chiếu hậu thăm dò, mở miệng hỏi: “Cô ấy hỏi khi nào anh qua, cô ấy chờ anh cùng cắt bánh ngọt.”
Hôm nay là sinh nhật Tần Di Di.
Tiêu Kỳ Nghiên giơ tay lên, nới lỏng cổ áo, sự u ám hiện rõ trên mặt mày anh.
“Lố giờ rồi.” Anh lạnh nhạt giơ ngón tay lên, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, rồi rút ra một điếu, dập nhẹ trên mu bàn tay, nói: “Quà tặng đã mua xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi, ở trong cốp xe ấy, Tiêu tổng.” Tiết An trả lời.
Nhìn thấy anh muốn hút thuốc, Tiết An nhanh chóng giúp anh mở cửa sổ xe để thông gió.
Người đàn ông thong thả lấy bật lửa, mở ra, châm một điếu thuốc, rồi đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe.
Xe chạy trong thành phố với tốc độ đều đặn và ổn định, lướt qua những tòa nhà sáng bóng, đẹp đẽ.
Các loại biển tuyên truyền được treo trên những toà nhà cao chót vót.
Biển cao nhất là hình ảnh của Giang Nguyệt.
Trên bức ảnh đó, cô đeo bộ sưu tập trang sức "ONE" mới nhất, cũng là bộ sưu tập mới vào mùa xuân năm tới.
Đây thực ra là một chương trình hợp tác phát ngôn tạm thời mà cô đã nhận được vào cuối năm ngoái.
Tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng cũng may Giang Nguyệt làm việc quá hiệu quả, nên thành phẩm vẫn làm cho người ta rất hài lòng.
Trên bảng tuyên truyền, Giang Nguyệt mang theo nụ cười thuần thục mà ngọt ngào, bức ảnh được phóng to khiến cho cô nàng càng thêm quyến rũ, và đôi mắt kia tự hồ đong đầy muôn loại tình ý.
Phong cách khiêu gợi.
Hắn dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, vươn bàn tay ra khỏi xe, búng tàn thuốc và nhả ra một làn khói.
Tiêu Kỳ Nhiên hiếm khi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bất cứ thứ gì hồi lâu như vậy.
Tiết An không rõ lắm, nghĩ rằng anh ta muốn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nên hắn giảm tốc độ xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên nhấp một hơi thuốc lá, khói bốc lên từng chút từng chút một, làm mờ đi khuôn mặt nữ nhân trước mắt.
Trong nháy mắt đó, anh luôn cảm thấy rằng Giang Nguyệt, người đang mỉm cười một cách hoàn hảo trên bảng kia, cách anh rất xa.
Đây là hoa hồng do chính tay anh tưới.
Anh tận mắt chứng kiến sự thay đổi và trưởng thành của cô, từ ngây thơ trong sáng đến quyến rũ sang trọng, nhưng anh lại không hề để ý, gai đã mọc tự lúc nào.
Một khi không để ý, nó có thể khiến anh chảy máu.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lờ mờ không rõ, điếu thuốc trên ngón tay đã cháy đến gần hết, chỉ còn ánh lửa lẻ tẻ chập chờn.
…
Mặc dù thời gian lạnh nhất đã trôi qua, nhưng mùa đông vẫn còn ở đó.
Nhất là khi trời tối, sương lạnh dày đặc khiến người ta hít một hơi thôi cũng khiến khí quản đau buốt đến đáng sợ.
Sau một ngày mặc váy hở vai, Giang Nguyệt vội vàng về nhà tắm nước nóng, thân thể mới dần dần ấm áp trở lại.
Cô lau khô tóc, quấn một cái khăn lớn, bật máy sưởi tối đa trong phòng, rồi thoải mái ngả người trên ghế sô pha, xem qua kịch bản mà bé trợ lý vừa gửi tới.
Lịch trình của Giang Nguyệt luôn dày đặc, ngay cả khi ban ngày vừa giành được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, cô cũng không có ý định ăn mừng.
Giang Nguyệt nhờ chị Trần đưa các trợ lý và nhân viên đi ăn uống thư giãn một chút, nhân tiện chuẩn bị mấy phong bao lì xì để thưởng cho mọi người.
Cô cũng không quên Tiểu Diệp, bao lì xì cũng có một phần của cô ấy.
Còn bản thân Giang Nguyệt sẽ về nhà để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Mãi đến khi chị Trần gửi cho cô một tin nhắn, điện thoại rung lên, khiến cô phân tâm khỏi kịch bản.
“Nguyệt Nguyệt, đừng quên ăn cơm tối.”